Đặc Công Cuồng Phi

Chương 121: Tỏa Sáng Rực Rỡ


Bạn đang đọc Đặc Công Cuồng Phi – Chương 121: Tỏa Sáng Rực Rỡ


Tô Tất nhất thời cảm thấy cổ họng bỏng rát, nóng rực đau đớn, không thể thở nổi.
“Còn không nói? Đừng tưởng bản tôn không dám giết ngươi!” Bạch Đỉnh Thiên tăng thêm ngữ khí, lạnh lùng quát.
Tô Tất khinh thường liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng quay mặt đi.
Bạch Đỉnh Thiên thấy thái độ ngạo mạn của Tô Tất, khuôn mặt lập tức cương lên, nghiến răng lạnh lùng nói, “Được, ngươi đã một lòng muốn chết, vậy đừng trách bản tôn tâm ngoan thủ lạt!” Nói xong, tay hắn gia tăng lực đạo, siết chặt cổ họng Tô Tất.
Năm vị trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, đang muốn đứng ra can thiệp thì nghe thấy một giọng nói nhàn nhã từ xa đang nhanh chóng tới gần.
“Bạch Đỉnh Thiên, thật to gan, đến khách của bản tôn cũng dám động đến.”
Nghe được lời này, Tô Tất và Bạch Đỉnh Thiên hai người hai vị trí, không gian và thời gian đều như ngưng lại, dù người hay vật cũng không cử động nổi.
Yên tĩnh, yên tĩnh như cõi chết.
Khuôn mặt Bạch Đỉnh Thiên cứng đờ, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi trước nay chưa từng có.
“Tiểu huynh đệ, đã lâu không gặp.”
Cùng với thanh âm ngả ngớn đó là một thân ảnh lẳng lặng đáp xuống đất, trường bào phần phật trong gió, hắn mặt như thu nguyệt mắt như sao, tuấn mỹ không một khiếm khuyết, nhìn bộ dáng ngái ngủ của hắn, hình như là vừa mới ngủ dậy.
“Đại ca —” Tô Tất kinh ngạc nhìn nam nhân tiêu sái trước mặt, khó tin trừng lớn hai mắt, chằm chằm nhìn hắn.
Mặc dù lúc ở trong điện đã khẳng định được Nguyên hộ pháp trong truyền thuyết chính là Nguyên Du Vân, nhưng lại không ngờ hắn lại xuất hiện ở đây, tới đúng lúc này để cứu nàng một mạng.
“Đại ca?” Năm vị trưởng lão cùng Bạch Đỉnh Thiên đều kinh ngạc nhìn Tô Tất, miệng líu ríu hai chữ. Chính là vì bọn họ sâu sắc hiểu được thân phận của Nguyên Du Vân có ý nghĩa như thế nào, cho nên mới càng thêm kinh ngạc với cách xưng hô của Tô Tất.
Nguyên Du Vân nở nụ cười sáng lạn với Tô Tất, sau đó đưa mắt nhìn Bạch Đỉnh Thiên, từ đáy mắt đến chân mày mang theo ý cười khinh thường lạnh lẽo, “Thật to gan, lại dám hoài nghi bản tôn!” Khi nói chuyện, Nguyên Du Vân tùy ý vung tay lên, Bạch Đỉnh Thiên giống như bị đánh trúng, cả người văng ra ngoài, hắn phải không ngừng lui về phía sau mới làm giảm được lực tấn công, bằng không chỉ sợ đã bị đánh đến trọng thương.
Bạch Đỉnh Thiên lui khoảng ba mươi bước mới dừng lại, cuối cùng hắn phải quỳ một gối xuống, lực tấn công mới hoàn toàn tan đi. Chậm rãi nâng mắt lên, Bạch Đỉnh Thiên phẫn hận nhìn chằm chằm Nguyên Du Vân, giống như rắn độc u lãnh nói: “Ngươi lại lên cấp rồi sao?”
Nguyên Du Vân khoanh hai tay trước ngực, nghiêng người hừ lạnh một tiếng, “Tiểu gia hỏa ngươi cũng đã lên đến Cửu trọng thiên rồi, ta nếu không tiến bộ thì thực không có mặt mũi gặp ngươi.” Cảnh giới tiên thiên chia làm ba loại, mới vào tiên thiên gọi là Bách tán tiên, giai đoạn giữa là Cửu trọng thiên, giai đoạn cuối là Nhất tuyến thiên.
Lúc trước thực lực Nguyên Du Vân thể hiện ra chính là Cửu trọng thiên, hiện giờ vừa ra tay đã có thể đánh bay Bạch Đỉnh Thiên vừa tiến tới giai đoạn Cửu trọng thiên, có thể thấy võ công của hắn đã tăng thêm một tầng, cũng chỉ có Nhất tuyến thiên mới có năng lực đó.
Nguyên Du Vân vừa ra tay, không chỉ Tô Tất, ngay cả năm vị trưởng lão cũng đều trợn mắt há mồm, nghẹn họng trân trối nhìn, quả thực không kịp phản ứng. Bọn họ vẫn luôn biết Nguyên hộ pháp rất mạnh, nhưng mạnh đến mức này thì….quả thực khiến cho người ta không thể tưởng tượng nổi a.
Ánh mắt Nguyên Du Vân chậm rãi di chuyển qua người bọn họ, gật gật đầu, nhướng mày nói, “Năm tiểu tử các ngươi cũng không tệ lắm, ít nhất cũng không kiêu ngạo như Bạch Thối Tha, quên đi, thấy các ngươi cũng có công bảo vệ tiểu huynh đệ của bản tôn, lần nay tha cho các ngươi đấy.”
Năm vị trưởng lão cũng hơn nửa trăm tuổi, nhưng trước mặt Nguyên Du Vân lại bị gọi là một đám tiểu tử…..Tô Tất kinh ngạc nhìn vị mỹ nam tử như thu như nguyệt trước mặt, chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Như vậy tính ra, tuổi của Nguyên Du Vân……

Ánh mắt của Nguyên Du Vân rơi lên người Tô Tất, giống như bị sét đánh, không khỏi ngây người.
Người hắn luôn mồm gọi là tiểu huynh đệ, từ lúc nào lại biến thành nữ nhân thế này?
Hắn sở dĩ có thể nhanh chóng tới đây, là vì hắn cảm nhận được phong ấn bị mở ra, mà phong ấn cần miếng ngọc bội đó của hắn mới có thể mở được, nhưng hắn nhớ rõ ràng là miếng ngọc bội đó đã sớm đưa cho Tô Tất, từ đó hắn suy ra rằng Tô Tất nhất định là đang ở trong Bạch Vân Cung.
Lúc ấy hắn đang ung dung tiêu sái đi dạo trong sân, vừa cảm nhận được liền lập tức quay về thôn, với tốc độ kinh người của hắn chưa đầy một canh giờ đã về đến nơi, mà Tô Tất đi loanh quanh trong điện cũng mất cả canh giờ, vậy nên vào thời khắc then chốt hắn mới kịp xuất hiện, cứu Tô Tất một mạng.
Lúc trước vội vàng đối phó với Bạch Đỉnh Thiên chỉ kịp liếc mắt nhìn Tô Tất một cái, giờ đi nhìn kỹ lại, vậy mà lại phát hiện ra…..tiểu huynh đệ của hắn đã biến thành một tiểu muội muội!
Nguyên Du Vân vội ho một tiếng, lấy lại tinh thần, “Tiểu huynh đệ, ngươi đây là muốn cho vi huynh kinh hỉ một phen sao? Nói thật, vi huynh đúng là bị kinh động rồi.” Về phần hỉ….. Nhìn tuyệt mỹ dung nhan trước mắt, há lại có thể không vui?
Tô Tất cũng không ngờ thân phận nữ nhi của mình lại bị bại lộ dưới tình huống này, không khỏi cười khổ, “Đại ca, lúc trước mặc dù không phải cố ý, nhưng cũng không nói rõ, tiểu muội có lỗi với huynh, huynh muốn đánh muốn phạt đều có thể, chỉ có điều ngàn vạn lần đừng tức giận mà bỏ rơi tiểu muội a.” Ở trong Ẩn Dật Thôn toàn lang với sói, nếu không có Nguyên Du Vân, nàng quả thực là nửa bước cũng đi không nổi.
Nguyên Du Vân xoa xoa cằm, nhướng mày cười, đang muốn nói chuyện, lại bị một thanh âm cắt ngang.
“Nguyên hộ pháp, ngươi muốn làm trái quy tắc của tiền bối, bỏ qua cho nàng ta sao?” Bạch Đỉnh Thiên đi tới trước mặt Nguyên Du Vân, đối với một Nguyên Du Vân khí thế bức người, hắn cũng tản ra lãnh ý đối lại.
Vẻ mặt tươi cười của Nguyên Du Vân cứng đờ, hai tay chắp sau lưng, thản nhiên liếc nhìn Bạch Đỉnh Thiên: “Vậy theo ngươi thì phải làm như thế nào?”
Bạch Đỉnh Thiên nhướng mày, miệng nở nụ cười âm hiểm, “Dựa theo quy tắc của tiền bối, nàng nếu muốn ra ngoài, nhất định phải đánh bại bảy người chúng ta, Nguyên hộ pháp, ta, cùng với năm vị trưởng lão. Nếu đánh không lại thì nàng đời này nhất định phải ở trong Bạch Vân Cung, không cho bước ra ngoài một bước!”
Tô Tất nghe được hiểu được, Bạch Đỉnh Thiên nói chính là Bạch Vân Cung, chứ không phải Ẩn Dật Thôn. Càng khiến nàng cảm thấy bi ai chính là, Bạch Đỉnh Thiên còn yêu cầu nàng đánh bại cả bảy người….. Bảy người này người yếu nhất cũng là tiên thiên cường giả, nếu luận võ công, công phu của năm vị hộ pháp hiện giờ quả thực là bỏ xa nàng, huống chi còn có thêm hai kẻ mạnh đến biến thái như Bạch Đỉnh Thiên và Nguyên Du Vân….Sự biến thái này cũng là do sống mấy trăm năm mới tu luyện thành, nàng đời này thật sự có hy vọng đánh thắng sao?
Tô Tất không khỏi tuyệt vọng….. Nàng còn có rất nhiều chuyện chưa làm, còn có rất nhiều chỗ chưa đi, muốn nàng cả đời ở trong Bạch Vân Cung luyện võ, nàng chắc chắn phát điên.
“Đại ca…..” Tô Tất nâng mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, đôi mắt mở to đầy mong chờ nhìn Nguyên Du Vân. Ở đây với võ công của hắn, quyền lợi của hắn là lớn nhất, lời nói cũng có sức ảnh hưởng nhất, chỉ cần hắn mở miệng phản bác, chắc hẳn Bạch Đỉnh Thiên cũng không dám kiên trì.
Thấy Tô Tất đáng thương khẩn cầu như vậy, khóe miệng Nguyên Du Vân để lộ nụ cười bất đắc dĩ, tiến lên trước đứng đối mặt với Tô Tất, cuối cùng thở dài, “Tiền bối quả thật có quy định như vậy, nếu làm trái phép tắc, sẽ bị phép tắc trừng phạt.” Nói xong, hắn đưa tay xoa đầu Tô Tất, ranh mãnh cười, tiến đến bên tai nàng thấp giọng nói, “Nhưng ngươi cứ yên tâm, trong vòng hai năm đại ca nhất định sẽ đưa ngươi ra ngoài.”
“Lời ấy của đại ca là thật sao?” Hai năm mặc dù có chút dài, nhưng thời hạn cả đời được rút ngắn lại còn hai năm, Tô Tất sẽ không chút do dự mà chọn hai năm.
“Đến lúc đó nếu vẫn không ra được, đại ca ta sẽ trực tiếp tiêu diệt Bạch Đỉnh Thiên, cho ngươi nghênh ngang mà ra ngoài, nên ngươi cũng đừng có sầu não nữa.” Nguyên Du Vân búng lên trán nàng một cái, đứng lên đối mặt với Bạch Đỉnh Thiên, hai tay chắp sau lưng, bộ dáng kiêu ngạo, lạnh nhạt nói, “Trong vòng hai năm, ta sẽ khiến nàng đánh thắng ngươi.”
Về phần chính hắn, đến lúc đó hắn âm thầm giở thủ đoạn, Bạch Đỉnh Thiên lại dám nói cái gì.
Giống như nghe được chuyện cười lố bịch nhất trên đời, Bạch Đỉnh Thiên nghe xong, phá lên cười sang sảng, “Trong vòng hai năm có thể đánh bại ta? Nói như đúng rồi!”
Bạch Đỉnh Thiên lúc sáng vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấu tu vi của Tô Tất, mặc dù nàng tuổi không cao, nhưng một thập cấp nho nhỏ như nàng không đang để hắn đặt vào mắt. Chỉ có điều hắn thấy được tu vi trước mắt của Tô Tất, lại không biết trong thời gian một năm ngắn ngủi, Tô Tất đã từ bát cấp lên đến thập cấp. Thiên tài như vậy, cũng chỉ có Nhan Thanh tiền bối năm đó mới làm được.
“Vậy, chúng ta đánh cược chứ?” Nguyên Du Vân tựa tiếu phi tiếu nghiêng đầu nhìn hắn, vừa đỡ Tô Tất đứng lên, vừa liếc nhìn Bạch Đỉnh Thiên, “Hai năm sau nếu như ngươi thua…..”

Nguyên Du Vân còn chưa dứt lời, đã nghe Bạch Đỉnh Thiên như chém đinh chặt sắt nói, “Nếu như hai năm sau ta thua, ta sẽ tự vẫn trước cửa cung!”
Nguyên Du Vân hừ lạnh một tiếng, “Tốt lắm, nếu như tiểu huynh đệ thua, nàng cũng sẽ tự vẫn trước cửa cung.”
Lòng Tô Tất lập tức bị chấn động, kinh ngạc nhìn Nguyên Du Vân, sau khi thấy được vẻ kiên định trong mắt hắn, nàng không khỏi hiểu ý mà cười. Đại ca đã dám nói câu này, thì tuyệt đối có thể thắng, nàng cần gì phải sợ chứ?
Vì thế, Tô Tất đưa mắt nhìn Bạch Đỉnh Thiên, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, “Đại ca nói không sai, nếu hai năm sau ta thua, ta sẽ tự vẫn trước cửa cung!”
Nói xong, nàng và Nguyên Du Vân nhìn nhau cười, đôi mắt trong suốt, lấp lánh dễ thương.
Bạch Đỉnh Thiên nhìn Tô Tất như một kẻ đần, sau đó phá lên cười rồi chực rời đi.
Hiện tại mới chỉ thập cấp, muốn trong vòng hai năm đánh bại một Cửu trọng thiên hắn, điều này sao có thể? Phải biết rằng năm đó hắn từ thập cấp tiến lên tiên thiên phải mất hơn mười năm, mà từ Bách tán tiên lên Cửu trọng thiên lại mất thêm trăm năm nữa. Con đường luyện võ, càng luyện lên cao thì lại càng khó khăn.
Giờ mới cho chút thực lực đó mà dám khẩu xuất cuồng ngôn, chẳng lẽ nàng cho rằng lên cấp dễ như ăn cơm với đi ngủ sao? Bạch Đỉnh Thiên cho dù chết cũng không tin sau hai năm Tô Tất có thể có khả năng đấu một trận với hắn, huống hồ là chiến thắng.
Nguyên Du Vân đương nhiên hiểu được sự tự phụ của hắn, để làm giảm nhuệ khí của Bạch Đỉnh Thiên, hắn nhếch môi cười lạnh nói, “Một khi đã như vậy, ngươi cũng chớ vội đi, ở lại đây mà xem đi.”
“Xem cái gì?” Bạch Đỉnh Thiên dừng chân, xoay người, vẻ mặt nghi hoặc, tầm mắt rơi lên người Nguyên Du Vân.
“Xem tiểu huynh đệ của ta ở trước mặt ngươi đánh bại năm vị trưởng lão như thế nào.” Nguyên Du Vân dùng giọng điệu nhẹ nhàng bình thản, vô cùng tùy ý mà nói.
Lời vừa nói ra, trừ Nguyên Du Vân ra thì tất cả mọi người đều hít phải một ngụm khí lạnh rồi trừng mắt khó tin nhìn hắn. Hắn đến tột cùng là đang nói cái gì vậy? Ai cũng biết Tô Tất chỉ có thực lực của thập cấp, mà năm đại trưởng lão mỗi người đều có thực lực tiên thiên a, đây không phải lấy trứng chọi đá sao? Phải biết rằng thập cấp và tiên thiên mặc dù chỉ cách nhau một cấp, nhưng năng lực lại hơn kém nhau đến mười lần, có thể nói mười thập cấp mới đánh lại được một tiên thiên a, Tô Tất đây làm như thế nào mà đánh được?
“Nguyên trưởng lão, truyện cười này một chút cũng không buồn cười, hay là….chờ hai năm sau rồi đấu thì thế nào?” Cầm thánh trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh. Theo như hắn biết, Nguyên hộ pháp là một người rất giỏi che giấu khuyết điểm, hơn nữa rất hiển nhiên, quan hệ của Nguyên hộ pháp và Tô cô nương không phải đơn giản, trận tỷ thí này năm vị trưởng lão tất thắng, Tô cô nương thua rồi Nguyên hộ pháp ghi hận lên người bọn họ thì làm sao bây giờ?
” Hai năm sau các ngươi ngay cả tư cách để đánh một trận với nàng cũng không có, lại nói gì đến tỷ thí?” Nguyên Du Vân thân hình cao lớn sừng sững, trên mặt tràn ngập vẻ tự tin, “Mà dù hiện giờ các ngươi có muốn thắng nàng, cũng tuyệt đối không có khả năng, mà cũng không cần nhường nhịn, bởi vì các ngươi đã định sẽ thua rồi.”
Tô Tất thấy hắn càng chém càng hăng, âm thầm kéo nhẹ ống tay áo của hắn, “Đại ca….hình như chém gió hơi quá tay rồi.”
Nguyên Du Vân nhướng mày, đôi môi đỏ hồng nhếch lên, “Không sao, ngươi cứ đấu đi, đã có vi huynh ở đây rồi.” [Băng: Ôi tim ta~~]
Thấy hai người không coi ai ra gì mà thì thầm to nhỏ, Nguyên Du Vân lại hung hăng như vậy, ngũ đại trưởng lão cho dù muốn nhịn cũng không nhịn nổi, Họa thánh đứng ra trước, chỉ vào Tô Tất quát lên, “Trong ngũ đại trưởng lão thì ta xếp thứ cuối cùng, võ công cũng kém nhất, kẻ bất tài này muốn thỉnh Tô cô nương chỉ giáo, mời bước lên.” Nói xong, hắn ôm quyền, phi thân lên giữa đại điện.
Ở đây thuộc ngoại điện, không gian cũng vô cùng rộng lớn, Họa thánh áo bào bay phấp phới, yên lặng đứng giữa đài.
Tô Tất còn chưa mở miệng, Nguyên Du Vân đã cười như đúng rồi, “Động tay động chân chỉ dành cho bọn thấp kém, ngươi đã chuyên về hội họa, lại tự phong bản thân là Họa thánh gì đó, hừ, tiểu huynh đệ, ngươi cùng hắn tỷ thí họa kĩ một phen đi.”
Ách……Một chút lo lắng cuối cùng của Tô Tất cũng tan biến. Hoá ra Nguyên Du Vân đã sớm tính toán tốt mọi chuyện rồi, hắn muốn mình cùng Họa thánh so họa kĩ, vậy nhất định với Cầm thánh thì so âm luật, với Kì thánh thì so tài chơi cờ, với Thư thánh thì đối thơ, như vậy, với thân phận xuyên không của nàng sẽ chiếm được lợi thế, có thể tìm ình một chỗ đứng vững vàng.

“Dùng bút chì mà đấu với hắn, hừ, còn không khiến cho hắn kinh ngạc đến chết đi.” Nguyên Du Vân ở bên tai Tô Tất thấp giọng nói.
Tô Tất lúc trước nhàn rỗi không có gì làm dùng bút chì vẽ tặng Nguyên Du Vân một bức phác thảo, không ngờ hắn lại thích đến mức đó, sau này cứ đòi nàng vẽ tặng, trên đường đi Tô Tất vẽ lại phong cảnh, tiện tay vẽ luôn cả hắn, hiện giờ tập tranh đó vẫn còn ở trên người Nguyên Du Vân, đó lí do mà hắn lại tôn sùng họa kĩ của nàng tới vậy.
Vốn tưởng sẽ có một trận chiến ác liệt, ai cũng không ngờ Nguyên Du Vân lại yêu cầu đấu văn, mà quy tắc của tổ tiên cũng không bảo không được đấu văn, nên ở đây không một ai phản đối, ngay cả Bạch Đỉnh Thiên cũng không dám đưa ra kháng nghị. Về phần Họa thánh hắn vẫn luôn tự tin với họa kĩ của bản thân, Tô Tất cùng hắn tỷ thí họa kĩ, hắn đương nhiên là cầu còn không được.
“Nguyên hộ pháp, Tô cô nương tỷ thí cùng mấy vị ca ca cũng là tỷ thí cầm kỳ thư họa đúng không? Một khi đã như vậy, chúng ta không bằng tới Văn Uyên Các đi, ở đó có đủ cầm kỳ thư họa, giấy bút đều đủ cả, không cần phải chuẩn bị rườm rà.” Họa thánh đề nghị.
Không bột đố gột nên hồ, đấu võ thì thôi, nếu đấu chữ thì đương nhiên cần dụng cụ. Nguyên Du Vân nghĩ đến đây, liền gật đầu, dẫn Tô Tất đi trước.
Văn Uyên Các ở bên trái ngoại điện, trong các chất đầy giá sách, đủ loại giấy mực, cầm kỳ thư họa, trên tường treo vài bức tranh đã có mấy chục năm tuổi, tao nhã trầm mặc, thoang thoảng mùi mực.
“Vậy, Nguyên hộ pháp, phải thế nào mới tính là thắng đây? Còn thế nào thì là thua?” Họa thánh cung kính nói. Chính là cái mà người ta gọi là văn không đệ nhất võ không đệ nhị, về phương diện họa kĩ khó phân thắng bại.
Nguyên Du Vân khinh thường liếc mắt nhìn hắn, “Tới lúc ngươi tự nhận thua thì sẽ biết thôi, vậy mà cũng hỏi?” Đối với họa kĩ của Tô Tất, hắn quả thật vô cùng bội phục. Hắn tung hoành thế gian mấy trăm năm mà còn bị kinh diễm, huống hồ là một Họa thánh bảo thủ tự cho là đúng?
Họa thánh bị Nguyên Du Vân hỏi một câu thiếu chút nữa thổ huyết, tính tình kiêu ngạo khiến hắn nhịn không nổi, lạnh nhạt nói, “Ta đây thật nóng lòng muốn xem họa kĩ của Tô cô nương vượt bậc thiên hạ đến mức nào.”
Vừa dứt lời, chỉ thấy hắn tùy ý vung tay lên, trên bàn gỗ hoàng lê lập tức xuất hiện giấy Tuyên Thành được trải ra ngay ngắn, tay phải lấy bút lông chấm mực, tay vung thoăn thoắt, rồng bay phượng múa.
Chỉ chốc lát sau, một bức “Ngư ca xướng vãn” đã lên hình.
“Dùng mực làm màu, mực được chia ra nhiều gam màu khác nhau, cách xử lý đúng là không tồi, ngươi cũng có chút tiến bộ đấy.” Nguyên Du Vân thong thả tiến lên trước, vuốt cằm nói, cực keo kiệt mà tán dương một câu.
Dùng mực làm màu, biến hóa đủ gam màu đậm nhạt, dùng nhiều với ít nước để thay đổi, mà Họa thánh về phương diện này lại xử lý rất thành thạo và chắc tay, nên Nguyên Du Vân mới miễn cưỡng khen một câu.
Họa thánh mặt mày đang hớn hở thì lại nghe Nguyên Du Vân tiếp tục, “Ý cảnh tuy có, nhưng lại không đủ khéo léo, hơn nữa hình dáng không trọn vẹn, tác phong chưa đủ tinh tế. Để được gọi là Họa thánh cần có đủ năm yếu tố: Nhân phẩm, học thức, tài hoa và trí tưởng tượng, quan trọng nhất là biết đổi mới, bảo thủ như vậy là không được rồi.” Chỉ mấy câu ngắn ngủi đã đưa Họa thánh từ trên mây ném xuống đất.
Họa thánh vẫn không chịu thua, ném bút xuống, chỉ vào vào Tô Tất nói, “Đến lượt ngươi! Ta thật muốn xem, cái gọi là đổi mới đến tột cùng là cái gì.” Hắn vẫn trung thành với tranh thủy mặc sơn thủy, thanh sơn lục thủy, thiển sơn giáng thủy, hay là kim sơn ngọc thủy, hắn đều có thể vẽ được, hàn mặc lâm li, thế nhưng đổi mới là thế nào, hắn thật sự không biết.
Tô Tất thản nhiên nhìn hắn, xoay người đi tới bên bàn, trước ánh mắt của mọi người, nàng thuận tay cầm lấy một thỏi mực, lặng yên sử dụng linh lực, xung quanh thỏi mực nhanh chóng bong ra từng mảng, đỉnh đầu được gọt nhọn.
Trên bàn là giấy Tuyên Thành, vô cùng quý giá. Loại giấy này không phải ai cũng có thể dùng, bởi vì giấy này đặc biệt hút mực, cho nên người vẽ cũng rất vất vả, chỉ cần dừng tay là mực sẽ chảy ra, tạo thành những chấm mực tròn nhòe ra, nó dùng để vẽ tranh thì rất thích hợp, nhưng dùng để phác họa lại cực kì không khôn ngoan.
Giấy bản mặc dù không quý bằng giấy Tuyên Thành, nhưng tính chất tinh xảo, bên ngoài dù thô ráp, nhưng lại rất thích hợp để phác họa.
Chỉ có điều lúc Tô Tất đổi từ giấy Tuyên Thành sang giấy bản thì cả bốn vị trưởng lão đều tỏ vẻ khinh thường rồi nhìn nhau cười lạnh. Ngay cả giấy tốt hay dở cũng không phân biệt được thì lấy tư cách gì mà đòi tỷ thí?
Trong lúc bọn họ đang thầm khinh bỉ nàng trong lòng thì Tô Tất chỉ cười nhạt, tay cầm thỏi mực ung dung bắt đầu vẽ.
Tài vẽ tranh của Tô Tất cũng không tồi, phác hoạ chỉ là phần cơ bản, nàng tất nhiên rất thành thạo. Nàng biết muốn tạo độ nông sâu cho bức tranh thì cần phải đánh bóng đen trắng, phần tối sẽ chìm xuống còn phần sáng thì nổi lên.
Nàng đầu tiên là phác họa những đường nét cơ bản, không do dự đặt bút, xác định vị trí của chân dung trên giấy.
Bước thứ hai, dùng các đường trợ giúp để xác định tỉ lệ, độ nghiêng và các nét đặc trưng.
Bước thứ ba, phác họa ngũ quan, dùng nét vẽ cụ thể để khắc họa chi tiết, đồng thời còn phải khắc họa được sắc thái và chuyển biến trên gương mặt.
Bước thứ tư, sau khi đã phác họa được toàn bộ gương mặt thì phải xử lý độ sáng tối, khiến những phần sáng nổi lên.

Ngũ đại trưởng lão và Bạch Đỉnh Thiên lúc đầu thấy Tô Tất chọn phải giấy xấu thì tỏ vẻ khinh thường, đợi nàng không dùng bút lông mà lại dùng thỏi mực thì trong lòng lại càng liên tục cười lạnh, nhưng điều kỳ quái là Tô Tất từ đầu đến cuối đều giữ vững nụ cười trên môi, thập phần tự tin, vì thế bọn họ mới bắt đầu tò mò không biết nàng đến tột cùng là đang vẽ cái gì.
“Được rồi, các ngươi lại đây xem đi.” Cuối cùng dùng chút mực xử lý xong xuôi, Tô Tất viết tên mình vào bên phải, sau đó gọi mọi người đến cẩn thận quan sát.
“Ô!” Người đầu tiên kinh ngạc hô lên chính là Họa thánh, hắn đã tò mò từ sớm, nên cũng là người sốt ruột nhất. Khi tầm mắt hắn rơi lên trang giấy thì lập tức ngây ngẩn cả người.
Người trong tranh vừa nhìn là biết Nguyên Du Vân, bởi vì người trong tranh và Nguyên Du Vân đứng trước mắt quả thực giống hệt nhau, không có một điểm khác biệt, thật giống như huynh đệ song sinh của hắn.
Tranh thủy mặc sơn thủy quan trọng nhất chính là ý cảnh, giống mà lại không giống, trong thơ có tranh trong tranh có thơ, thế nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới, hoá ra hội họa còn có thể thật đến như vậy, chân thật đến mức khiến người ta rung động!
Theo tiếng hô kinh ngạc của Họa thánh là tiếng hít hơi liên tiếp vang lên, mỗi người đều lộ vẻ kinh ngạc, ngay cả mặt của Bạch Đỉnh Thiên cũng lộ vẻ khó tin. Hắn thật sự chưa từng gặp một ai có thể vẽ tranh giống người thật như vậy, quả thật giống như là từ trong tranh bước ra.
Nguyên Du Vân thấy bọn họ đều há hốc miệng cả đám như vậy, giống như nuốt phải trứng chim, không khỏi vỗ tay mừng rỡ, “Đừng nói bút lông sói hay giấy tuyên thành, tiểu huynh đệ nhà ta ngay cả bút lông cũng không dùng, giấy sử dụng lại loại giấy bản kém chất lượng nhất, kết quả thì sao? Ha ha ha, đổi mới sao, đây chính là đổi mới a, đã thông chưa?” Nguyên Du Vân không biết từ đâu rút ra một chiếc quạt, tức giận gõ lên đầu Họa thánh.
Họa thánh bị họa kĩ của Tô Tất dọa cho ngây người, bị gõ một cái mới khôi phục lại tinh thần, không khỏi hô lên, “Được, được lắm! Quả nhiên đủ mới mẻ, đủ khác người, cũng đủ khiến người ta phải kinh ngạc! Rất giỏi, ta cho dù có cưỡi ngựa cũng đuổi không kịp.”
Nguyên Du Vân đảo mắt, “Ý của ngươi là….”
“Ta thua, ta thua, thua triệt để.” Họa thánh vội vàng cuống quít nói. Tính tình hắn dù cao ngạo nhưng cũng là người biết chịu thua, huống chi hắn lại là kẻ một lòng theo con đường hội họa, khó tránh khỏi có chút ngờ nghệch, không chút do dự quỳ xuống trước Tô Tất, “Tô cô nương, cầu xin người hãy thu ta làm đồ đệ, ta nhất định sẽ chăm chỉ theo người học vẽ!”
Họa thánh vừa lên tiếng, tất cả mọi người đều sợ tới ngây người, Tô Tất lại càng kinh ngạc vạn phần. Phải biết rằng quỳ gối trước mặt nàng không phải ai khác, mà chính là tiên thiên cường giả, chính là tiên thiên cường giả cao cao tại thượng a! Ngẫm lại lúc trước ở Đông Vân Quốc, Lam Hải đại sư cũng cố chấp như vậy, quả thực là đại nhân vật mà vạn dân ngưỡng mộ. Hiện tại, Họa thánh, người cùng đẳng cấp với Lam Hải đại sư, lại quỳ gối trước mặt nàng, cầu xin nàng nhận làm đồ đệ…..
Cho dù tim Tô Tất có mạnh mẽ đến mức nào, khi chịu phải kích thích như vậy cũng không chịu nổi, nên đại não nàng ngừng hoạt động tại chỗ, quả thực là phản ứng không kịp.
Nguyên Du Vân lại chống nạnh cười ha hả, chỉ vào Họa thánh nói, “Giờ đã phục chưa? Vừa rồi còn kiêu ngạo như vậy, nói ra cũng không sợ bẽ mặt. Thế nhưng ngươi cũng đừng tủi thân làm gì, đây là tiểu huynh đệ của ta, chiếu theo vai vế nhận một lạy của ngươi cũng đúng thôi.”
Nguyên Du Vân thản nhiên là thế, nhưng Tô Tất thì lại không thể, nàng tiến lên trước đỡ hắn dậy, nhịn cười, thản nhiên nói, “Tiền bối, ngài đứng lên trước rồi nói sau, quỳ như vậy, chẳng phải muốn vãn bối tổn thọ sao?”
“Không! Trừ phi người đáp ứng thu nhận ta làm đồ đệ, dạy cho ta họa kĩ vừa rồi, nếu không người đi đến đâu ta quỳ đến đó, kiên quyết không đứng dậy!” Họa si nào cũng đều có tính tình ương ngạnh như nhau, cực kì cố chấp, phàm là chuyện hắn đã quyết định thì sẽ không dễ dàng thay đổi.
“Việc này…..” Tô Tất có chút khó xử. Phác hoạ thực ra là bước cơ bản nhất, là bước để người vẽ hiểu được mối quan hệ giữa vật thể và không gian, cho nên đây là một quá trình để bắt đầu nhận thức, mà sau quá trình này còn có rất nhiều thứ khác, ví dụ như kí hoạ và tranh đả kích.
Để học được trọn vẹn quá trình này, dù thế nào cũng cần vài năm, mà nàng đã sớm hẹn trong vòng hai năm sẽ đánh bại bọn họ, sau đó sẽ rời khỏi Ẩn Dật Thôn. Trong vòng hai năm ở đây nàng phải chuyên tâm học võ, làm gì có thời gian mà dạy vẽ cho người khác?
Nguyên Du Vân biết Tô Tất khó xử, liền dùng cán quạt gõ lên đầu Họa thánh một cái nữa, vẻ mặt ghét bỏ, “Đứng lên đứng lên, quỳ như vậy thì làm được gì? Những người khác còn chưa được tỷ thí đâu, mau đứng lên đi, đừng lãng phí thời giờ nữa.”
“Thế nhưng…..” Họa thánh mong chờ ngẩng đầu nhìn Nguyên Du Vân, đáng thương giống như chó con bị ruồng bỏ.
Địa vị của Nguyên Du Vân ở Ẩn Dật Thôn có thể nói là không ai có thể vượt qua, hiện tại hắn lại vừa tiến đến một tầm ới, Bạch Đỉnh Thiên vốn được xếp song song với hắn giờ cũng bị hắn nắm mũi dắt đi, việc này càng khiến người ta không thể với tới nổi. Ngũ đại trưởng lão đều biết, Nguyên hộ pháp mặc dù ngoài mặt thoạt nhìn tựa như rất điềm đạm, nhưng một khi hắn đã nổi giận, thì quả thực có thể dùng sơn băng địa liệt để hình dung, cho nên mới không ai dám chọc hắn tức giận.
Sợ Họa thánh ngờ nghệch lại lỡ miệng nói ra lời không nên, Thư thánh ngửa đầu nốc một ngụm rượu, sau đó say khướt, nhập nhèm chỉ vào Tô Tất, khóe miệng nhếch lên, “Tiểu nha đầu quả nhiên có chút bản lĩnh, một khi đã như vậy, ta đây sẽ đấu với ngươi một ván.”
Tô Tất nhìn người say bí tỉ trước mắt, tức giận nói, “Được, muốn so gì cũng được, qua hết đây.”
Từ khi vào Ẩn Dật Thôn này, nàng vẫn luôn là người bị làm cho kinh ngạc hết lần này tới lần khác, sớm đã thấy khó chịu, nhưng cuộc tỷ thí với Họa thánh vừa rồi đã khiến nàng tìm lại được sự tự tin ban đầu, hiện giờ Thư thánh đã dám khiêu chiến, không khỏi muốn cùng hắn đấu một phen.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.