Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 7: Vết Sẹo Của Đàn Ông


Bạn đang đọc Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ – Chương 7: Vết Sẹo Của Đàn Ông


Vài giờ sau, Lý Nhiên đầu quấn đầy gạc ngồi trong biệt thự tức giận, đầu tiên anh ta gọi điện thoại cho cha của Lâm Tâm Di, mới phát hiện đối phương không hề biết gì về bạn trai của Lâm Tâm Di cả.

Nghĩ ngợi một lúc anh ta lại gọi một cuộc điện thoại nữa, nói: “Hắc Trư, tôi là Lý Nhiên đây, giúp tôi điều tra một người.”
Đối phương ở bên kia cũng đang nghĩ cách liên lạc với vị đại thiếu gia này, vừa nghe nói có chỗ cần đến mình, bèn cười nói: “Anh Nhiên, chuyện sòng bạc lần trước em còn chưa kịp nói.

Sau này có chuyện gì, chỉ cần anh mở lời, các anh em nhất định sẽ vì anh Nhiên mà lao vào dầu sôi lửa bỏng!”
Lý Nhiên nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm, anh ta không nói vì sao Trương Húc Đông chọc tới mình, mà chỉ bảo người gọi là Hắc Trư này âm thầm điều tra một chút.

Nếu như không phải có thế lực gì quá lớn sau lưng thì lập tức dạy dỗ tên nhóc này ngay.

Một trăm ngàn cho mỗi bàn tay, còn nếu phế bỏ cả tay chân thì nhiều hơn môt trăm ngàn nữa.
Hắc Trư, tên thật không rõ là gì, là một tên trùm nhỏ của sòng bạc.

Thủ hạ có mười mấy người, đối với người có thân phận như Lý Nhiên dĩ nhiên rất khinh thường anh ta, chỉ là bọn họ quen biết nhau ở sòng bạc.

Bây giờ gặp phải loại chuyện này, anh ta mới tìm đến người này, dù sao mọi chuyện đều có thể dùng tiền để giải quyết cả, anh ta cũng rất vui khi nuôi một con chó như vậy.


========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Bánh Trung Thu Nhân Thịt, Bánh Thuận Tử
2.

[Hồ Đoàn Tử Hệ Liệt] Sở Thích Nhặt Xương Của Bé Hồ Yêu
3.

[Hồ Đoàn Tử Hệ Liệt] Tình Cảm Khó Giấu
4.

Nhật Ký Thú Cưng Của Thiên Địch
=====================================
Thật ra không cần Lâm Tâm Di nhắc nhở, Trương Húc Đông đương nhiên cũng biết Lý Nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ.

Ban ngày anh dùng máy tính trong tiệm để kiểm tra email của mình một chút, bên trong đều là email của những người anh em trước đây, họ hỏi anh gần đây có sống tốt không.

Có người còn kể rằng có một người anh em đã hy sinh lúc đang làm nhiệm vụ.

Anh không buồn lắm, bởi vì anh đã quen với chuyện sinh tử từ lâu rồi.
Buổi tối, Lý Mỹ Linh mang một bộ đồng phục mới đến, cười nói: “Anh Trương, đây là do chị Tâm Di đích thân đi đặt may cho anh đấy, đẹp hơn đồng phục bảo vệ bình thường rất nhiều, anh mau vào thay đi! “
Lâm Tâm Di bước tới, Lý Mỹ Linh gọi to một tiếng chị Tâm Di, sau đó xoay người rời đi.

Sắc mặt cô lạnh như băng nói: “Đi thay quần áo nhanh rồi đi canh cửa cho tôi!”
Trương Húc Đông không để ý đến cô, còn không biết cô lại đang mắng thầm mình, anh trực tiếp đi thẳng về phòng.

Khi anh đang định cởi quần áo trên người xuống liền thấy cửa bị đẩy ra, Lâm Tâm Di đứng quan sát Trương Húc Đông, không nói lời cả ngồi xuống giường của anh.
“Theo tôi đi vào đây làm gì?”
“Làm chuyện tôi thích!” Lâm Tâm Di hừ một tiếng đáp.


Trương Húc Đông cười, bắt đầu cởi quần áo, chỉ còn sót lại một chiếc quần đùi.

Lâm Tâm Di một lần nữa bị thu hút bởi cơ bắp săn chắc cùng những vết sẹo dữ tợn trên khắp cơ thể anh.

Có lẽ sống ở một thành phố yên bình nên cô cực kỳ tò mò về những thứ này.
“Sao anh lại có những vết thương đó trên người?” Cuối cùng Lâm Tâm Nhi cũng không nhịn được tò mò hỏi.
“Ý của cô là chỗ nào?” Gương mặt tuấn tú tà mị của Trương Húc Đông mang theo một nụ cười bất cần nói: “Vết sẹo dài ba mươi centimet sau lưng tôi là vết đao, đao của quân đội Nepal gây ra.”
Vừa nói anh vừa xoay người lại, trên nửa cơ thể bên phải có một vài vết sẹo hỗn loạn to gần bằng ngón tay cái, anh chỉ vào đó nói: “Còn những vết này là do súng ngắn.” Anh lại chỉ vào một vết sẹo chỗ bắp đùi nói: “Còn cái này là bị dây cáp siết lại! “
Lâm Tâm Di gật đầu như một chú gà đang mổ thóc vậy, trong lòng cực kỳ kinh ngạc.

Cả người Trương Húc Đông đầy rẫy những vết sẹo lớn nhỏ, anh có chút bất đắc dĩ nói: “Tất cả đều là do năm xưa lưu lại, cũng không nhất thiết phải giới thiệu từng cái một, nếu không hôm nay sẽ không đi làm được đâu! ”
“Những vết thương của anh là từ đâu ra vậy? Anh đã từng đi lính sao?” Lâm Tâm Di khó hiểu hỏi.
Trương Húc Đông lắc đầu, rồi lại gật đầu, nói: “Không sai, nhưng mà tôi chỉ là một vệ sĩ tư nhân thôi, cũng có trải qua huấn luyện quân sự rồi.

Sao vậy? Nhìn mê người quá hả?”
“Cút đi!” Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Tâm Di trừng lớn, nói: “Mau mặc quần áo vào rồi đi canh cửa đi, tôi không muốn thấy mấy người đàn ông xấu xa kia vào đâu!
Tám giờ tối, mấy vị khách nữ lần lượt tiến vào, Trương Húc Đông giúp mở cửa xe cho bọn họ.

Đối với một số tài xế lái xe không tốt lắm, anh cũng giúp đỡ tiến đến chỗ đậu xe.

Những phu nhân cùng tiểu thư kia cũng không nhịn được mà quan sát anh chàng bảo vệ đẹp trai này, có người còn rộng rãi cho anh năm mươi đến một trăm tiền típ.
Vừa đậu xong một chiếc, Trương Húc Đông cầm lấy tiền típ mua một hộp Phù Dung Vương, còn chưa kịp mở gói thuốc lá kia ra thì đã thấy một chiếc xe thương mại Buick cũ kỹ đậu trước cửa.


Trong lòng anh có chút kinh ngạc, hiếm có người phụ nữ nào lại lái chiếc xe này đến thẩm mỹ viện.
Ngay khi anh cất gói thuốc lá vào, chuẩn bị mở cửa xe thì lúc này cửa đã được tự mở ra.

Một người đàn ông da ngăm đen, dáng vẻ dữ tợn bước xuống, tiếp sau đó từ trên xe nhảy xuống bảy tám thanh niên xăm trổ đầy mình, ánh mắt nhìn thẳng vào bảng hiệu thẩm mỹ viện.
“Chính là nơi này!” Người đàn ông cầm đầu gật đầu, trên người anh ta mặc áo lót màu đen, để lộ cơ bắp cường tráng.

Trên bả vai xăm một con rồng màu đỏ kéo dài lượn quanh từ cánh tay qua vai, đầu con rồng trực tiếp nằm trên ngực trái.

Đầu rồng hung ác được áo lót che đi một nửa nên không thể nhìn thấy toàn cảnh bức tranh.
Nhìn những người này đi về phía thẩm mỹ viện, Trương Húc Đông đưa tay ra ngăn cản, nói: “Đây là thẩm mỹ viện của phụ nữ, không nhận khách nam!”
Tên cầm đầu liếc nhìn Trương Húc Đông, một tay đẩy anh ra, nói: “Tránh ra, chúng tôi tới đây nói chuyện làm ăn với sếp của anh!”
“Nói chuyện làm ăn?” Trương Húc Đông khó hiểu, anh chưa nghe nói hôm nay có người tới bàn chuyện làm ăn.

Ngược lại anh đoán rằng Lý Nhiên sẽ đến đây tìm phiền toái, tuy nhiên những người đó đã tiến vào thẩm mỹ viện, anh cũng đi vào theo bọn họ.
Cộc cộc!
Vừa đi vào bên trong, một chàng trai trong số đó gõ tay lên quầy lễ tân, nở một nụ cười xấu xa, vô tư ôm lấy cơ thể của Lý Mỹ Linh, nói: “Em gái, các anh đến đây để chơi, còn không mau gọi các cô gái xinh đẹp của mình ra đây!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.