Bạn đang đọc Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ – Chương 57: Thời Cơ Chín Muồi
Trương Húc Đông nhận một thứ đồ có kích thước bằng đồng hồ bấm giờ mà hầu hết mọi người đều không biết nó là cái gì.
Đây là một cơ quan phá giải, chỉ cần cắm vào máy tính là có thể truy cập vào hệ thống an ninh của bất kỳ quốc gia nào, có thể lấy được toàn bộ thông tin cá nhân trong đó.
Sau khi Trương Húc Đông rời khỏi Zo, trừ con dao đánh cận chiến kia ra, anh không mang theo bất cứ thứ gì cả.
Nhìn Trương Húc Đông nghịch máy tính, Ác Quỷ cười nói: “Anh à, anh lại muốn tìm thông tin của ai đấy, không phải là cô nàng nào chứ?” Cậu ta vừa uống rượu vừa trêu đùa.
Trương Húc Đông vượt tường lửa tiến vào kho dữ liệu của Trung Quốc, trực tiếp lấy thông tin của ba băng nhóm hạng hai ở thành phố Ngọc ra.
Anh nói: “Bây giờ là thời đại công nghệ, không có tin tức xác thực thì không thể tùy tiện hành động được.
Tài liệu của Cục An ninh khá đầy đủ, ngoại trừ ba bang phái đi theo phương thức hoạt động kinh doanh kiểu mẫu ra, vẫn có vài nhân vật cùng tài liệu quan trọng cùng với hứng thú yêu thích của bọn họ.”
n một số thông tin của những người quan trọng và lợi ích của chúng ”.
“Ồ, bang Vân Hỏa này có liên hệ với Nhật Bản, chẳng trách bọn họ lại thấp kém như vậy!”
Ác Quỷ thản nhiên thả áo khoác da xuống sô pha, nói với những đàn em của mình: “Tìm một chỗ đi chơi đi!”
Cậu ta nhìn về phía Trương Húc Đông nói: “Người Nhật trên thế giới phát triển rất mạnh, em phát hiện bọn họ đã bắt đầu tiến vào Trung Quốc rồi.
Hơn nữa còn đến thành phố này nữa, thật ra bọn họ còn liên lạc với quân đoàn đánh thuê Lôi Nặc, cho nên Lão A đã nói, để cho chúng ta ở chỗ này kiềm chế phát triển đối ngoại phát triển chủ lực của bọn họ.
Như vậy quân đoàn lính đánh thuê Zo mới có thể dễ dàng hơn, nếu lỡ như đến bước cuối cùng rồi thì…” Cậu ta làm động tác cắt cổ.
“Nơi này không đơn giản như cậu nghĩ đâu, muốn ra tay loại bỏ những bang hội hạng hai này, cũng không phải là chuyện chỉ nói miệng là được.
Đất nước Trung Quốc lại là một nơi đầm rồng hang hổ đấy!”
“Anh à, sao em lại có cảm giác là anh thay đổi rồi nhỉ, giết người là sở trường của anh.
Chẳng lẽ nơi này đã làm anh thay đổi rồi sao?” Tên nhóc Ác Quỷ mặt đầy kinh ngạc, hiển nhiên không tin Trương Húc Đông sẽ thay đổi nhanh như vậy.
“Anh à, vũ khí đã đến rồi, chẳng lẽ để ở nhà sao?”
“Thời cơ chín mùi, tối nay động thủ!” Trương Húc Đông cười nhạt nói.
8 giờ tối, Trương Húc Đông thuê một phòng ăn sang trọng, có hai cái bàn bên trong, anh, Ác Quỷ cùng Trần Uy ngồi một bàn, những người khác ngồi ở bàn kia.
Ác Quỷ uống XO, nói: “Anh à, em vẫn muốn hỏi, sao quầng thâm mắt anh lại đậm như vậy, chẳng lẽ đêm nào cũng làm chuyện xấu à?” Trương Húc Đông có thể nhìn ra được đây là những lời quan tâm từ tận đáy lòng, không phải loại tình cảm giả tạo giả dối.
“Còn không phải bởi vì chuyện xây dựng băng nhóm sao!” Vẻ mặt của Trương Húc Đông hơi khổ sở, chính anh cũng có thể tưởng tượng được như thế nào gọi là bất lực.
“Anh à, anh là Quỷ Sa Tăng, em là Ác Quỷ, chúng ta phải làm chuyện xấu thôi.
Hắc hắc, hãy để cho thành phố này, và cả đất nước Trung Quốc đều biết rằng anh em chúng ta sắp làm nên chuyện lớn rồi!”
“Con mẹ nó, uống rượu của cậu đi!”
2 giờ 15 phút nửa đêm.
Trương Húc Đông mang theo Ác Quỷ cùng đàn em của cậu ta, cùng với vài cao thủ của Sát Thiên, ôm AK47 lẻn vào trụ sở chính của Vũ Môn.
Thời tiết rất lạnh, ngoài đường ngay cả bóng ma cũng không có, chỉ thấy có vài con chó mèo hoang đang lục thùng rác trước cửa một tiệm cơm.
Trương Húc Đông xem như đã suy nghĩ rõ ràng, đôi lúc một lần động tâm còn tốt hơn một lần hành động.
Vì vậy đã đến lúc phải động tay động chân rồi, dù thế nào thì Vũ Môn cũng là một vật ngáng đường, không tiêu diệt bọn họ thì cho dù có cướp được sân cũng khẳng định sẽ bị đoạt trở về.
“Các anh em, lát nữa lúc hành động cố gắng tránh vũ khí lạnh, xem bên trong cho dù là ai đi nữa thì cũng trực tiếp cho anh ta một viên đạn trước rồi nói sau!” Trương Húc Đông quét mắt nhìn qua hơn 20 người ở phía sau nói: “Không nên để ai sống sót cả, tốt nhất là nên giết chết lão đại của Vũ Môn!”
Tất cả bọn họ đều làm một động tác ok, sau đó nhanh chóng trùm chiếc mũ đen đã chuẩn bị từ trước lên.
Có cảm giác giống như những tên cướp vậy, sẵn sàng đốt, giết và cướp bóc mọi thứ, không chuyện ác nào không làm.
Sau khi sải bước về phía cổng đại bản doanh của Vũ Môn, đám thủ hạ của Vũ Môn đã phát hiện ra đám người Trương Húc Đông.
Bọn họ nhanh chóng ấn vào thiết bị báo động, tiếng chuông đồng thời vang lên chói tai.
Trương Húc Đông bắn chính xác ba phát đạn, trúng ngay vào ba tên thủ hạ, máu tươi bắn tung tóe cực kỳ nhức mắt.
Còn chưa đợi đàn em móc súng ta, Ác Quỷ đã cười lộ hai hàm răng trắng bóc, đập quả lựu đạn vào đùi rồi ném thẳng theo đường parabol về phía những người đó.
Lập tức nghe thấy “Ầm” một tiếng, bọn họ ngay cả tiếng kêu thảm thiết còn chưa kịp phát ra đã nổ tung đến nỗi ngay cả mảnh xương cũng không còn.
Một đêm kinh hoàng như vậy làm kích động khí huyết của từng người một, đám người Trương Húc Đông giẫm lên đống tay chân rơi rụng kia đi vào trụ sở chính của Vũ Môn.
Hơn 20 người mở hết hỏa lực của AK47, đó là cảnh tưởng gì? Cửa kính trong từng căn phòng đều bị bể nát, bên trong vang lên tiếng mắng chửi hỗn loạn.
Tuy nhiên rất nhanh những âm thanh kia đã ngừng lại, có ít nhất 5, 6 phát đạn bắn ra, giết người không chớp mắt.
Trương Húc Đông nhìn thời gian trên cổ tay nói: “Đoán chừng đúng 6 phút nữa quân tiếp viện của bọn họ sẽ tới, mọi người nhanh lên nào, cố gắng đảm bảo tiêu diệt hoàn toàn! “
Ác Quỷ một tay cầm khẩu AK, tay kia cầm khẩu súng lục bằng vàng ròng, không biết bao nhiêu người đã chết dưới họng súng của cậu ta.
Ngay chỗ cửa kính vỡ nát kia có một người thò đầu ra, cậu ta trực tiếp nả ngay một phát súng vào tim.
Người kia rơi từ cửa sổ xuống, “rầm” một tiếng, tên nhóc này lộ ra nụ cười đắc ý.
Trương Húc Đông mắng thầm tên nhóc này thật biết phô trương quá đấy.
Nếu như không phải tự tay nắm tay dạy cho cậu ta nổ súng thì nói không chừng bây giờ cậu ta đang ăn xin ở xó xỉnh nào của thế giới rồi.
Tuy nhiên có thể nghịch súng đến loại trình độ này thì cũng phải bắn ra ngoài mấy trăm nghìn viên đạn rồi, có lẽ một tay lính đặc công trong truyện thần thoại của thế giới cũng chỉ vậy thôi.
Trần Uy giơ ngón tay cái lên nói: “Cậu chủ nhỏ, kỹ năng bắn súng của anh thật sự không phải dạng vừa.”
“Bụp!” Lại một viên đạn nữa bay ra.
Ác Quỷ nói: “So với anh trai thì còn thiếu chút nữa, thấy không, một phát trúng ngay vị trí cũ đấy, cậu thấy lính đánh thuê lợi hại chưa!”
Trương Húc Đông đưa ngón tay giữa lên, đây là anh học được từ Trần Uy.
Tuy nhiên tên nhóc Ác Quỷ này nhất định vẫn đang cực kỳ đắc ý, cho dù có mũ trùm mặt thì vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt cười của cậu ta.
Gần 6 phút 10 giây sau, không ngoài dự liệu toàn bộ trụ sở của Vũ Môn đều chất đầy thi thể, máu trên mặt đất đã bắt đầu nhuộm đỏ cỏ cây xung quanh.
Tất cả những người sống bên trong đều đã bị giết chết, Trương Húc Đông phất tay, lập tức mọi người tập trung lại chỗ anh.
Sau đó nhóm người bọn họ nhảy bức tường đã cắt lưới điện rồi bay ra ngoài.
“Không tệ!” Trương Húc Đông ngồi trên xe khen ngợi hai thành viên Sát Thiên đã cắt lưới điện, trên mặt hiện dáng vẻ như chưa bao giờ nhàn hạ hơn, nói: “Vũ Môn các người không phải rất lợi hại sao? Vậy thì hãy đoán xem ai đã làm thế này với trụ sở của các người!”
Cùng đêm đó toàn bộ thành phố Ngọc cực kỳ kinh ngạc, ngày hôm sau đã bàn tán xôn xao cả lên.
Tuy nhiên điều làm cho Trương Húc Đông chán nản đó là vẫn chưa giết chết được lão đại của Vũ Môn.
Hôm đó chỉ hạ được một tên đại ca đang canh giữ, nghe nói anh ta được gọi là Bọ Cạp, nhưng cũng xem như đã đánh gãy một chân của Vũ Môn rồi.
Toàn bộ Vũ Môn cực kỳ căng thẳng lo lắng, liên tục dùng cảnh sát để điều tra hiện trường, nhưng tiếc rằng bọn họ thậm chí ngay cả một sợi tóc của đám người của Trương Húc Đông cũng không thể tìm thấy.
Nói cho cùng thì cũng chỉ là làm bộ làm tịch một chút thôi.
Tên nhóc Ác Quỷ này còn sợ thiên hạ không đủ loạn, còn đi tới trước cửa trụ sở của Vũ Môn xem náo nhiệt.
Lúc trở về, cậu ta vui vẻ kể lể, đưa thuốc lá cho Trương Húc Đông nhưng bị anh từ chối.
Anh không muốn hút bởi vì trong thuốc lá này của cậu ta có chứa một loại chất kích thích nào đó làm cho người ta hưng phấn.
Ác Quỷ nói: “Anh à, anh cũng thấy rồi đấy, đơn giản vậy thôi.
Anh cứ nói những băng nhóm này đang kiềm chế lẫn nhau, lần này quan hệ đã bị gỡ bỏ rồi, chúng ta có thể tìm kiếm mục tiêu tiếp theo! “
“Cậu hút ít chút đi, nghiện thì phiền đấy!” Trương Húc Đông nhíu mày, nói: “Tuy vậy nhưng cậu cũng đừng vui mừng quá sớm, bọn họ sẽ nhanh chóng phát hiện ra có một thế lực đến từ bên ngoài thôi.
Thay vì đợi đến khi bọn họ điều tra ra, chọn một ngày tôi muốn dựng bang phái.”
“Bây giờ thành lập ngay thì không tốt lắm đâu nhỉ?”
“À, yên tâm đi, tôi đã biết phải làm gì rồi!”
Sửa chữa căn hộ hai tầng rách nát mà một đứa trẻ bảy tuổi cũng có thể dùng tay đấm tạo thành một cái lỗ trong tiểu khu này lại.
Trương Húc Đông cười xấu xa nhìn Dũng Tử, nói: “Đi theo tôi chính là lựa chọn thông minh nhất của anh, chẳng những có thể giữ được tính mạng, mà anh còn có thể dùng tốc độ nhanh nhất ngồi lên vị trí lão đại, khai sơn lập phái.”
Dũng Tử gật đầu, nói: “Anh Đông, tôi cần phải làm gì? Thành lập bang phái không phải chỉ là nói là được, kinh phí là một vấn đề đấy.”
Trương Húc Đông nói: “Chuyện này cậu không cần để ý đến, chỉ cần nói cậu muốn làm lão đại thôi, còn vấn đề tiền nong tôi sẽ giải quyết.
Cậu cứ yên tâm làm lão đại của cậu là được.”
“Tôi có thể hỏi một vấn đề được không?”
“Nói!”
“Tối hôm qua tôi nhận được tin tức, nói là đại ca Bọ Cạp, một trong năm anh lớn của Vũ Môn đã chết, không biết có phải các anh làm không?” Dũng Tử nhìn Trương Húc Đông nói: “Muốn tôi làm bù nhìn, ít nhất cũng phải để cho tôi biết chứ, mặc dù tôi là côn đồ thật, nhưng không có nghĩa là một côn đồ ngu ngốc!”
“Ồ, quả thật anh không ngốc!” Trương Húc Đông không hề giấu giếm nói: “Là tôi làm, tuy nhiên bây giờ anh còn có đường lui sao? Giờ phút này ngoại trừ đi theo tôi, làm gì có băng nhóm nào sẽ thu nhận một tên phản bội như cậu chứ..”
Thấy Dũng Tử không nói lời nào, Trương Húc Đông nói: “Tôi chỉ cho cậu 3 phút đồng hồ để cân nhắc, nếu như cậu bằng lòng chúng ta là anh em tốt.
Nếu như cậu không muốn, tôi sẽ đưa cậu cùng mấy khẩu súng tới Vũ Môn.
Tôi muốn bọn họ dễ dàng cho rằng cậu thẹn quá hóa giận nên đã đến trụ sở chính của Vũ Môn làm loạn.
Đến lúc đó đoán chừng cậu sẽ chết thôi, à không phải, chắc chắn chứ không phải là đoán chừng.
“Được rồi!” Ba phút sau, Dũng Tử rốt cục đồng ý, nói: “Nói cho tôi biết cụ thể tôi nên làm cái gì?”
Trương Húc Đông hài lòng gật đầu: “Cậu biết vũ trường lớn nhất gần trường đại học chứ?”
“Ý anh là Ba Na Lạp? Tôi biết!”
“Rất đơn giản, hãy loại bỏ mấy tên đang nhòm ngó bên trong, đổi thành người của anh.
Đối với thế lực của cậu bây giờ không khó lắm đâu!”
Dũng Tử có chút khó khăn nói: “Đây là nơi giao dịch mua bán ma túy quan trọng của Vũ Môn, bên trong có hơn 20 nhân viên an ninh, còn có 10 cao thủ trấn giữ nữa.
Nghe nói bọn họ đều có súng cả, anh muốn để cho tôi cùng các anh em đi chịu chết sao?”
Trương Húc Đông hừ lạnh nói: “Có súng thì sao chứ? Chỉ cần anh tìm một đêm trăng thanh gió mát, mang 200 đàn em xông vào, bảo đảm bọn họ sẽ bị giết hết.
Đến lúc đó anh không cần phải quan tâm, tôi sẽ đến tiếp quản!”
“Ác Quỷ, cậu vào đi!”
Ác Quỷ vẫn mặc áo khoác da, vừa nhìn thấy Trương Húc Đông lập tức cười nói: “Anh à, sao vậy?”
“Tôi không phải nghe nói cậu có thể liên hệ nguồn hàng sao? Không phải nói càn đấy chứ?”
Ác Quỷ nhe hàm răng trắng bóc, nói: “Không phải chỉ chút ma túy thôi sao? Em đã từng làm vệ sĩ của các trùm ma túy ở châu Âu, châu Mỹ, Nam Phi và tam giác vàng, muốn mua gì chỉ cần một câu nói thôi, hơn nữa giá cả cũng tuyệt đối thấp hơn so với giá thị trường!”
Dũng Tử thấy Ác Quỷ nói với vẻ chắc chắn như vậy, cũng không biết rõ sau lưng chuyện này đáng sợ như thế nào, anh ta nói: “Nếu như tôi trở thành bù nhìn của các anh, tôi có lợi ích gì không?”
“Tiền, anh làm tốt, tôi đảm bảo anh có thể thu được một phần trăm lượng hàng bán ra, không phải tiền lời, mà là tổng số lượng hàng bán ra.
Anh so với tôi quen thuộc cái nghề này hơn, tự mình suy nghĩ đi!”
Ác Quỷ gãi đầu, nói: “Anh à, người em quen biết đều là những nhân vật lớn, chỉ mấy trăm cân thôi thì không dám mở miệng đâu!”
Trương Húc Đông cười, nói: “Một lần một trăm túi, cậu thấy sao?”
“Vậy cũng không có bao nhiêu!”
“Một trăm cân một túi!”
“Con mẹ nó!” Ác Quỷ thấy khó tin với mấy con số này, bắt đầu tính toán, tự nhủ: “Chắc chắn đây là chuyện mua bán lớn rồi, đoán chừng sẽ có rất nhiều người hứng thú đây!”
“Còn anh thì sao? Có cần lấy máy tính ra cho anh không?” Trương Húc Đông hỏi Dũng Tử.
Dũng Tử đứng lên nói: “Có gì ghê gớm đâu, không phải là cướp địa bàn thôi sao? Ông đi mà sợ ai chứ, làm thì làm thôi!”.