Bạn đang đọc Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ – Chương 54: Tức Giận Đến Cực Độ
Ba người vây quanh Trương Húc Đông theo hình tam giác, Trương Húc Đông hiển nhiên chọn công kích vào vị trí yếu nhất, đó chính là người đàn ông đang bị thương ở ngực.
Lúc anh ta tung ra cú đá, Trương Húc Đông bắt được chân của anh ta, trực tiếp ném mạnh người đàn ông này ra ngoài.
Đối phương giống như một viên đạn đại bác lập tức đập vào cửa.
Trong nháy mắt cánh cửa chống trộm leng keng rơi xuống.
Tinh thần của Trương Húc Đông gần như có chút điên cuồng, anh né đòn tấn công của một người, sau đó trực tiếp đấm vào lòng bàn chân của người đàn ông khác đang đạp tới.
Người nọ trực tiếp bay ra sau, đập người vào chiếc xe đã cũ không biết của ai, làm cho chiếc xe bị đập thành một cái lỗ lớn.
Bộp!
Trương Húc Đông không dừng lại, anh lấy dao đánh cận chiến trên bắp chân ra, chỉ nghe thấy âm thanh “vù vù” trong gió, trong nháy mắt con dao kia xoẹt qua cổ của người đàn ông.
Anh ta còn chưa kịp ngã xuống đất, đầu đã rơi ra khỏi cổ, lăn trên mặt đất 4, 5 mét rồi mới dừng lại.
Loại cảnh tượng này nếu để cho một đứa trẻ thấy được, nhất định sẽ bị ám ảnh cả đời mất.
Bất thình lình, Trương Húc Đông cảm giác được có một tên đang bám vào lưng anh, trực tiếp bấu vào hai cánh tay của anh.
Sau đó cả người anh ta lập tức bay lên không trung.
Loại chiêu thức này Trương Húc Đông biết quá rõ, tiếp theo chắc chắn người đàn ông này hạ thắt lưng một cách thật đẹp để quật ngã anh xuống.
Cho dù đầu có thể tránh khỏi thì cổ cũng sẽ bị gãy thôi.
Chiêu thức này được gọi là ngã lộn nhào.
Đây là một chiêu thức giết chóc cực kỳ bạo lực, trong đánh cận chiến, kiểu đấu vật này cũng tương đối thường gặp.
Chỉ khi nào đốt sống cổ của đối phương bị đánh gãy nhưng không gây thương tích nghiêm trọng nào khác thì mới thành công.
Tuy nhiên lại yêu cầu cực cao với người sử dụng, đòi hỏi sự linh hoạt dẻo dai của toàn thân, lực đánh ra phải vô cùng mạnh.
Tóm lại tên này đang muốn giết chết Trương Húc Đông.
Cảm giác cơ thể bị nhấc lên, nhưng trong lòng Trương Húc Đông vẫn có chút hơi không chắc chắn.
Tuy nhiên khi Hắc Hoàng đột nhiên xuất hiện trước mặt anh chưa tới 1 mét, anh lại tràn đầy tự tin.
Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc ấy, hai cổ chân anh mượn lực của đôi vai trông có vẻ như yếu đuối của Hắc Hoàng, thực hiện một cú lật người, trực tiếp dùng chân đạp vào bả vai của người đàn ông kia.
Đối với những người có bản lĩnh chiến đấu cao siêu mà nói, tuyệt đối sẽ không buông tha cơ hội hiếm có như vậy.
Chỉ thấy Trương Húc Đông chợt nhảy lên trên không trung, hai đầu gối cong xuống quỳ trên vai anh ta.
“Ầm” một tiếng, người nọ khụy xuống, mà Trương Húc Đông trong nháy mắt thẳng lưng, kẹp hai chân quanh đầu anh ta, tiếp đó xoay tròn một cú 360 độ.
Người đàn ông kia không hề có thời gian để giãy giụa, mặt mày méo xệch, mắt gần như lồi ra hai phân.
Giờ.
phút này đầu của anh ta xoay một vòng quay trở lại vị trí ban đầu rồi.
Trương Húc Đông nhảy xuống, bước tới gương mặt đầy kinh hãi của người đàn ông đang dựa vào chiếc xe màu vàng kia.
Một đấm!
Hai đấm!
Vô số cú đấm!
Trực tiếp đánh anh ta cho đến khi không còn dấu hiệu của sự sống nữa, nhưng nắm đấm của anh vẫn không dừng lại.
Càng về sau càng giống như đang đập vào một miếng thịt lợn đã thối nát vậy.
Miếng thịt kia gần như bị đánh đến mức bốc mùi thối rữa ra.
“Anh Đông, anh Đông, anh ta đã chết rồi!”
Sau khi tiếng gọi kia vang lên hai lần, Trương Húc Đông mới bừng tỉnh, nhìn Trần Uy đang nói chuyện.
Sắc mặt cậu ta tái nhợt, trên tay đang cầm một cái đầu còn nhỏ máu.
Cậu ta nhìn về phía người đàn ông mới vừa bị anh đánh xong, gương mặt kia gần như không còn hình dạng gì, giống như thể bị một cái búa đập tan nát vậy.
Xương hộp sọ của anh ta cũng bị vỡ thành nhiều mảnh.
Trương Húc Đông nhìn nắm đấm đã chồng chất vết thương của mình, lại hơi run rẩy.
Loại cảm giác này sau 3 năm gia nhập nhóm lính đánh thuê Zo vẫn chưa từng có lại.
Trong chốc lát anh không biết nên nói cái gì cho phải.
Bầu không khí yên lặng như tờ, cứ thế cho đến khi Trương Húc Đông chậm rãi thở ra một hơi, rồi truyền đến một giọng nói: “Tìm nơi chôn thi thể của bốn thi thể này, Thiết Trảo chôn ở núi Bái Bình, giá của nghĩa trang không thể dưới 600.000 tệ.”
“Đừng ngẩn ra đó nữa, không nghe thấy lời anh Đông nói sao? Đi làm đi!”
Hắc Hoàng nói xong, đi tới vỗ một cái vào vai Trương Húc Đông, nói nhỏ vào tai anh: “Quỷ Sa Tăng, anh lại tiến bộ rồi, muốn giết anh lại khó hơn rồi!” Nói xong, cô ta ta nhặt con dao đánh cận chiến ở dưới đất lên, đặt vào bàn tay bê bết máu của anh.
Sau chuyện xảy ra đêm đó, hai tay của Trương Húc Đông quấn băng gạc lại, nghỉ ngơi ở tầng một.
Trần Uy và Trương Nhất Đao trở về trường học, trên tầng hai là Dũng Tử đã ngủ say từ lâu.
Còn Đỗ Phong, Hắc Hoàng cùng những người khác thì ở từ tầng hai trở lên.
Bọn họ là gia đình duy nhất sống trong khu phố này, đây không phải là khu vực phát triển gì.
Không ai đi trấn an Trương Húc Đông cả, cũng có thể có ai đó muốn làm vậy nhưng đã bị ngăn cản lại.
Chó sói hung tàn sẽ ẩn mình vào một góc để tự liếm láp vết thương.
Có lúc những đồng loại khác của nó ở đó mới là mối đe dọa nguy hiểm.
Khi mặt trời lại một lần nữa chiếu sáng cả thế giới, Trương Húc Đông mới híp mắt nhìn lại chuyện đã qua.
Khi thấy Trần Uy và Trương Nhất Đao xách bốn túi bánh bao cùng súp trứng gà lắc lư đi vào.
“Anh Đông, đến giờ ăn sáng rồi!” Trần Uy vứt đồ xuống, tự lấy món của mình trước, cắn một miếng thật to.
Trương Nhất Đao lên lầu gọi những người khác, lúc đi xuống cậu ta thấy Trương Húc Đông còn chưa động đũa, liền nhỏ giọng hỏi: “Anh Đông, quầng thâm dưới mắt của anh sao đen quá vậy? Cả một đêm không ngủ à?”
Đúng thế, cả đêm qua Trương Húc Đông không ngủ, bởi vì anh nghĩ đến các bang phái cùng với toàn bộ những người ở vùng ngoại ô phía Tây kia.
Tức giận và thương hại đan xen lẫn nhau, chẳng lẽ anh ở đây gây dựng một băng nhóm, sau đó lại phủi mông bỏ đi, làm như không nghe không thấy gì cả, tất cả mọi chuyện chưa từng xảy ra sao?
Có lẽ một người không có năng lực sẽ như vậy.
Trương Húc Đông mười mấy năm lăn lộn vẫn luôn tràn đầy lòng tin, thế nhưng đây là lần đầu tiên làm cho anh phải buồn, khiến anh nhớ đến một cuốn tiểu thuyết nước ngoài, tuy rằng anh chưa đọc qua nội dung, nhưng tiêu đề của quyển sách đó lại rất có sức cảm hóa lòng người – Điều gì có thể cứu bạn, thành phố của tôi.
Trương Nhất Đao đưa một cái bánh bao tới, nói: “Anh Đông, anh không ăn sao được.
Dù bất cứ là chuyện gì thì cũng giống như luyện công phu vậy, giải quyết dứt khoát nhanh gọn lẹ, không gì không thể làm được cả.”
“Đúng vậy, dù sao bây giờ chúng ta cũng không có gì cả, thế thì cứ làm cho thành phố Ngọc loạn một trận vậy!” Trương Húc Đông cắn mạnh vào một cái bánh bao, đã có quyết định của mình.
“Nhóc con, ông đây còn tưởng rằng cậu quên mất tôi rồi đấy! Sao vậy? Có chuyện gì không vui phải không, nói ra để ông đây vui vẻ nào!”
Đường đường là lão đại của tập đoàn lính đánh thuê Zo mà lại có đức hạnh này đây.
Tuy nhiên Trương Húc Đông đã quen rồi, sau khi tán gẫu vài câu, anh cười nói “Lão A, có thể cho tôi mượn ít đồ của ông được không?”
“Thủ hạ của tôi rất bận, một sợi tóc cậu cũng đừng nghĩ đến chuyện mượn được!”
“Con bà nó, ai nói muốn mượn anh em của ông chứ, tôi muốn mượn ông ít đồ thôi, dùng xong sẽ trả lại cho ông ngay!”
Lão A im lặng một lúc rồi nói: “Tên nhóc nhà cậu lúc nào cái miệng cũng xấu hơn nhân phẩm vậy hả? Trước tiên nói thử xem muốn mượn thứ gì vậy?”
“Ông nói trước có cho mượn hay không đã!”
“Tạm biệt!”
“Được rồi, tôi nói.” Trương Húc Đông đương nhiên muốn nhập một đợt binh khí, cho dù là người của Sát Thiên có lợi hại hơn nữa thì chắc chắn cũng không thể so được với AK.
Nếu muốn đấu cùng những bang hội kia ít nhất cũng phải có những thứ này, coi như đỡ dùng sức cũng được.
Điều làm cho Trương Húc Đông bất ngờ là, lão A dù đau khổ nhưng vẫn đồng ý.
Nghe Trương Húc Đông liệt kê xong, xác nhận lại: “Ừ, 10 khẩu AK47, 20 khẩu đại bàng sa mạc, 50 quả lựu đạn bỏ túi, không dưới 2000 viên đạn, ừ…!ừ….!Đồ cần dùng không lớn lắm, coi như cậu cũng là bạn cũ của ông đây, đồ sẽ chuyển qua giúp cậu!”
“Còn giao hàng đến tận nhà sao? Lão đại đúng là lão đại mà!”
“Phí vận chuyển là 1 triệu, sau khi dùng xong nhớ trả lại cho tôi.”
“Mẹ kiếp, phí vận chuyển đắt thế sao? Tiền này cũng đủ để mua luôn rồi đấy!”
“Nhóc con, cậu cũng biết tôi nuôi nhiều anh em thế nào mà.
Với lại không phải bỏ tiền ra là được đâu, cậu cho rằng vào Trung Quốc dễ dàng vậy à? Đây đã là giá nội bộ rồi đấy? Yên tâm, không làm cậu bị hố đâu.”
Mẹ nó, không hố cái quỷ ấy! Trương Húc Đông buồn bực đốt một điếu thuốc, không thèm để ý tới ông ta.
“Sao tính khí bướng bỉnh của cậu vẫn không thay đổi vậy? Được, được rồi, 880.000 được chưa, nếu còn ít hơn nữa thì cúp máy đi!”
“Thôi được rồi, đừng giận con mẹ nó dỗi nữa, 660.000 nhé, đất nước Trung Hoa yên bình như vậy, cậu cần những thứ này để làm gì?”
Trương Húc Đông bật cười, anh biết ngay lão già này thả rắm không thể tin được mà: “Tôi ở đây gia nhập Tổ chức duy trì trật tự an ninh xã hội, ổn định hợp tác phát triển hòa bình đấy.”
“Đã mới mấy tháng mà ngay cả tiếng người cũng không biết nói nữa hả?”.
truyen bac chien
“Băng đảng ấy!”
“Chuyện này không cần phải nói! Tôi nhìn cậu lớn lên từ nhỏ, tên nhóc nhà cậu cái gì cũng tốt cả, chỉ là chỗ nào cậu đến mà không làm hỗn loạn thì không chịu được mà, không biết khi nào mới có thể dừng lại…!tên nhóc nhà cậu còn nghe không đấy? Không nói nữa, nói địa chỉ cho tôi, tôi sẽ thu xếp! “
“Được!” Trương Húc Đông vừa nói vừa nhấc điện thoại trên mặt đất lên.
Trụ sở chính của Vũ Môn.
“Anh nói xem bốn người anh em kia của anh sao đến bây giờ vẫn chưa trở về vậy, sẽ không có vấn đề gì chứ?” Vũ Cực rút ra một điếu thuốc Trung Hoa, nheo mắt lại.
Không phải anh ta nheo mắt vì khói, mà là biểu hiện nghi ngờ của anh ta, mà bình thường rất nhanh sẽ có người chết.
Một người mặc quần áo màu đen có chữ “Long”, trên mặt còn mang một chiếc mặt nạ hoạt hình rồng có giá 5 tệ, trông có chút nghịch ngợm, mà đôi mắt kia lại tăng thêm sát khí cho chiếc mặt nạ này, cậu ta nói: “Hộ vệ của Bảo Long Nhất Tộc rất đúng giờ, đến bây giờ vẫn chưa quay về, tức là bọn họ đã chết.
Anh Cực, anh mời chúng tôi từ Bảo Long Môn tới, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ, chỉ là anh nói với người kia chắc phải cần có thêm vài thủ hạ mạnh hơn nữa.
“
“Thủ hạ sao? Tên nhóc kia chỉ là một tên côn đồ nhỏ, cần gì phải tìm những thủ hạ đắc lực cơ chứ.
Nếu như các anh em đã nói tên nhóc kia đang trốn đi, vậy thì chắc gì những người thân thiết của cậu ta cũng trốn.
Bắt vài người tới dò hỏi thử xem tung tích của cậu ta.
Lần này cậu đích thân đi đi!”
“Tôi đã cử người đi làm việc đó rồi!” Người đàn ông đeo mặt nạ búng tay, cánh cửa bị đẩy ra, có hai người đàn ông mặc đồ trắng xách theo hai người khác trông như đã chết vậy.
“Đã chết sao?”
“Không phải, chỉ là bất tỉnh!”
“Đúng là cao thủ của Bảo Long Môn mà, nếu như mấy đàn em của tôi có thể giống như các anh, vậy thì người làm lão đại như tôi đây cũng không phải mệt mỏi như vậy!” Vũ Cực bất đắc dĩ thở dài bất lực, nhưng không nhìn thấy ánh sáng dữ tợn trong mắt của người đeo mặt nạ, anh ta xua tay nói: “Đánh thức bọn họ dậy.”
“Bọn họ là những anh em tốt nhất của người kia.”
“Đúng là rất tốt!” Vũ Cực nhìn hai tên đàn em kia đang sợ hãi liếc nhìn xung quanh, không nhịn được nói: “Đây là chỗ để bàn chuyện, đưa bọn họ ra sân sau, cục cưng của tôi sẽ gọi bọn họ dậy!”
Ở sân sau của Vũ Môn, nhanh chóng truyền đến tiếng chó sủa.
Khi nhìn thấy mấy chục con chó ngao Tây Tạng, hai tên đàn em này đã bị dọa đến té đái, ngay cả những câu như “các anh là ai”, “thả chúng tôi ra”, “ông đây chém chết mày” cũng biến mất, hai chân run rẩy mềm nhũn.
“Anh nuôi sao?” Người đeo mặt nạ chỉ vào mấy con chó bên trong.
“Thế nào? Hoành tráng đúng không?”
“Không tệ, nhưng mà trên cơ thể có nhiều vết thương quá, không thể nuôi nhiều chó Tây Tạng ở cùng một chỗ được, sẽ mất đi ý thức bá chủ đấy.
Đúng rồi, ở Bảo Long Môn có vài con sư tử đấy, hôm nào tới đó so tài đi!”
“Hì hì!” Vũ Cực nhận lấy cái mâm đàn em vừa đưa tới, ném một miếng thịt mỡ vào bên trong.
Trong nháy mắt vì miếng thịt này mà những con chó Tây Tạng kia tranh giành nhau, thương tích đầy mình.
“Các cậu đưa…” Vũ Cực nhìn hai tên đàn em kia, tùy tiện chỉ vào một tên rồi nói: “Đưa cậu ta đi, ai bảo cậu ta đẹp trai hơn người bên cạnh một chút chứ!”
“Đừng, đừng mà, a…”.