Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 50: Cao Thủ Cực Mạnh


Bạn đang đọc Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ – Chương 50: Cao Thủ Cực Mạnh


Chu Tư Đồng hoàn toàn không ngờ Lý Tử Tịnh sẽ đánh cô, cô sợ tới mức hét thất thanh lên, nhắm mắt trốn trong ngực của Trương Húc Đông.

Có lẽ lúc đó cô chỉ đơn giản là không còn đường nào khác, phản ứng theo bản năng.
Cái tát giòn tan kia làm cho gương mặt của cô nóng hừng hực.

Tuy nhiên đó chỉ là âm thanh cô nghe được, Tương Húc Đông sao lại có thể nhìn Chu Tư Đồng bị đánh cơ chứ.

Cái tát này đương nhiên là của anh đánh vào mặt của Lý Tử Tịnh.

Ánh mắt anh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lý Tử Tịnh đang ngã lăn ra đất, quát lên: “Anh muốn đánh phụ nữ sao, anh ở trước mặt ông đây suy nghĩ nhiều rồi đấy!”
Lý Tử Tịnh che nửa khuôn mặt bị đánh lại, đầu ong ong, nhổ ra hai cái răng trắng, ánh mắt đỏ hoe lên, bò dậy chỉ vào Trương Húc Đông mắng: “Mẹ mày, mày dám đánh gãy răng của ông đây, ông đi phải lấy mạng mày.”
Những người quen biết Trương Húc Đông đều biết, người này đã chạm vào điều cấm kỵ lớn nhất của Trương Húc Đông, đó là người khác hỏi thăm sức khỏe của mẹ anh, thêm vào đó còn dùng ngón tay chỉ vào mặt anh nữa.

Mặc dù đây là cái cớ mà anh thường dùng, bởi lẽ Lý Tử Tịnh này đã chọc giận anh.
Ánh mắt của Trương Húc Đông sắc lạnh như băng, đi tới trước mặt của Lý Tử Tịnh, cánh tay anh như tia chớp vươn tới, trực tiếp nắm lấy cổ của Lý Tử Tịnh, lạnh lùng nắm chắc nói: “Anh vừa rồi mới mắng ai?”
“Tôi…!tôi…” Lý Tử Tịnh cảm thấy hít thở không thông, ngay cả lời cũng không thốt ra được.

Trương Húc Đông dùng một tay khác nắm lấy bả vai của anh ta, chậm rãi tăng lực, đè anh ta xuống.

Cuối cùng hai chân của Lý Tử Tịnh không chịu được áp lực quá lớn, khi bàn tay đang bóp cổ anh ta của Trương Húc Đông buông ra, anh ta lập tức “ầm” khuỵu gối ngay trước mặt Trương Húc Đông.
“Tôi mà nghe thấy anh mắng một câu nữa, ông đây chắc chắn sẽ giết chết anh!”
Lý Tử Tịnh muốn tiếp tục mắng, nhưng anh ta cứ thế đem lời nuốt xuống cổ họng, trên mặt, cổ và vai đau nhức làm cho anh ta không dám nói bậy một câu nào nữa.
“Giữ lấy mạng của anh đi, cút!” Trương Húc Đông đá thẳng vào ngực anh ta, khiến Lý Tử Tịnh ngã nhào về phía sau, lăn xuống dưới bậc đá của biệt thự.
Lý Tử Tịnh có lẽ cảm thấy mừng vì sự sáng suốt vừa rồi.

Anh ta bò dậy, tay nắm chặt, nghiến răng nghiến lợi trợn mắt nhìn Trương Húc Đông, sau đó lao thẳng vào xe, khởi động rồi phóng vụt đi.
Xe đi được một đoạn, cửa kính xe kéo xuống, gương mặt dữ tợn của Lý Tử Tịnh hiện ra, rống lên: “Nhóc con, mày dám đánh tao thành thế này, ông đây nhất định sẽ giết mày, tao thề!”
Trương Húc Đông không quan tâm anh ta làm gì, cũng không coi anh ta ra gì cả, người muốn giết anh có rất nhiều, nhưng anh vẫn còn sống đấy thôi.

Cáo Vàng kia còn gửi email uy hiếp, nhưng anh ta vẫn chậm chạp chưa xuất hiện.

Đó là bởi vì anh ta biết tất cả những người muốn giết Trương Húc Đông, đều sẽ đi đến cùng một chỗ – địa ngục.

Chu Tư Đồng đang bị Trương Húc Đông nửa đẩy nửa đưa vào biệt thự, cô ta đột nhiên nắm lấy cánh tay của Trương Húc Đông, nói: “Húc Đông, nhà của tên Lý Tử Tịnh kia rất có thế lực, nghe nói Bạch Đạo Hắc Đạo đủ cả.

Hôm nay anh đánh anh ta, anh ta nhất định sẽ trả thù anh đấy!”
Không đợi Trương Húc Đông nói với cô rằng anh không sợ, Chu Tư Đồng đã vừa tức giận vừa bất đắc dĩ nói: “Tôi đã nói anh là bạn của tôi, ý chính là để anh không chọc tới anh ta.

Anh thế nào lại còn ra tay đánh anh ta, hơn nữa lại còn ác như vậy!”
Trương Húc Đông trực tiếp dùng hai tay nắm lấy đôi vai ngọc ngà của cô, để cho cô tỉnh táo lại rồi mới lên tiếng: “Tư Đồng, lúc ấy anh ta muốn đánh cô, tôi không thể nhìn bạn mình ở trước mặt bị ức hiếp được.

Sau đó anh ta lại còn hỏi thăm sức khỏe mẹ tôi, nên đương nhiên tôi nên cứng rắn lại chứ, đúng không? Tuy nhiên cũng đã nhìn mặt mũi của cô rồi đấy, nếu không anh ta không chỉ đi ngang qua như vậy đâu.”
“Anh nắm đau vai tôi đấy!” Chu Tư Đồng vẻ mặt đầy khổ sở, thở dài nói: “Lúc ấy anh chỉ cần ngăn lại là được rồi, người như vậy chúng ta không chọc nổi đâu!”
Trương Húc Đông thật muốn mắng một trận, sợ anh ta làm gì chứ! Nhưng mà anh vẫn nở nụ cười, mở cửa phòng bếp ra, nói: “Không sao đâu, dù sao cũng đã đánh rồi, không cần sợ.

Lần sau nếu anh ta lại đến tìm cô gây phiền phức, cô cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ xử lý ngay!”
Chu Tư Đồng vẫn chưa từ bỏ ý định đi theo vào, nói: “Anh không biết đâu, nghệ sĩ chúng tôi thường xuyên bị các nhà đầu tư ức hiếp, tên tuổi của tôi cũng lớn nên anh ta sẽ không làm gì được tôi đâu.

Nhiều nhất là đánh tôi một chút thôi.

Lần này anh ta bị từ chối, xé rách mặt cũng sẽ không trở lại đâu.

Bây giờ anh đánh anh ta, anh ta nhất định sẽ đem sự căm hận này đổ vào người anh.

Có lẽ anh không biết anh ta còn quen biết rất nhiều người trong giới Hắc Đạo đâu, tôi lo lắng cho sự an toàn của anh!”
Trương Húc Đông rửa rau, cười nói: “Không ngờ cô còn khá thông minh nữa đấy!”
“Đó là điều dĩ nhiên rồi, con đường diễn viên này của tôi sao có thể đi ra khỏi bùn mà không nhuốm bẩn cơ chứ.

Bởi vì tôi hiểu được những thủ đoạn của loại người này, nếu không tôi đã không thể kiên trì đến ngày hôm nay!” Chu Tư Đồng có phần đắc ý nói.
“Tốt lắm, tốt lắm, đừng nói giống như chắc chắn tôi sẽ bị anh ta giết chết vậy chứ.

Không sao đâu, bây giờ đã là xã hội pháp trị rồi, tôi lại không đi đêm, anh ta không thể làm gì tôi đâu.

Đi ra nào, ngoan ngoãn đợi để tôi làm cho cô món ăn sở trường của mình!”
“Anh vừa rồi không phải nói muốn tôi nhìn thấy sự không tầm thường của anh sao?”
“Trời ạ, cô còn nhớ rõ vậy, được rồi, đến đây xem kỹ năng múa dao của bậc thầy ẩm thực hàng đầu đây.


Đảm bảo để cho cô cả đời không bao giờ quên!” Nói rồi, Trương Húc Đông đã rửa thức ăn xong, sau đó từ trong tủ bếp lấy ra một con dao cùng cái thớt, cười với Chu Tư Đồng, mà tay đã nhanh chóng cắt rồi.
Ba giây sau, anh mỉm cười nói: “Thấy chưa?”
“Ôi? Anh còn nhanh hơn cả một cái máy nữa đấy.

Hơn nữa kỹ năng cắt tốt như vậy, anh không phải thật sự là một đầu bếp đấy chứ?”
“Cô đoán xem!”
“Tôi không thể đoán được, nhưng làm đầu bếp không thể nào đủ khả năng sống ở một nơi như thế này.

Không phải tôi xem thường đầu bếp, mà là với giá cả biệt thự ở thành phố Ngọc bây giờ, cho dù từ khi sinh ra anh đã làm được như vậy rồi thì cũng không thể nào đâu! “
“Về nhà mệt mỏi như vậy, chúng ta có thể đừng bàn đến chuyện công việc được không, chỉ cần đợi ăn cơm thôi!” Trương Húc Đông vừa nói vừa đẩy Chu Tư Đồng ra khỏi phòng bếp, sợ người phụ nữ này sẽ cắn chết cũng không buông.

Anh cũng không thể nói thật là anh đang dựa vào ăn bám mới được ở đây chứ?
Trương Húc Đông làm như vậy là vô cùng chính xác.

Khi Chu Tư Đồng nhìn thấy sáu món mặn và một món canh được bưng lên, ngửi được mùi thơm hấp dẫn, cô ta đã bỏ lại tất cả những vấn đề không vui vừa rồi ra sau ót.

So với lúc ăn mì gói hoàn toàn giống như hai người khác nhau vậy.

Cô ta cởi áo khoác ra, bắt đầu không để ý đến hình tượng mà ăn.

Thấy thức ăn mình làm được người khác thích như vậy, tâm trạng của Trương Húc Đông cũng rất tốt.

Mặc dù cô gái này gắn liền với ánh sáng hào quang của một minh tinh, nhưng ở trước mắt anh lại hoàn toàn phóng thích, anh ngược lại cảm thấy cô rất đáng yêu.

Sau khi cơm nước xong, ngồi uống vài ly trà, Trương Húc Đông mới nói lời tạm biệt.

Anh cũng không thể ở mãi nhà người ta không chịu đi, quan hệ còn chưa tới mức đó.

Hơn nữa Chu Tư Đồng là một nữ minh tinh, có thể bị người ta dòm ngó có một người đàn ông ở trong nhà của cô lâu như vậy.


Mà anh cũng không muốn trở thành tiêu điểm của truyền thông, điều đó không khác gì nói cho cả thế giới biết rằng, Quỷ Sa Tăng của quân đoàn lính đánh thuê Zo đang ở thành phố Ngọc, cùng với một nữ diễn viên xảy ra scandal.

Như thế thì cuộc sống của Chu Tư Đồng nhất định sẽ đầy ắp nguy hiểm.
Vì vậy, sau khi trở về nhà, xem TV một lát, Trương Húc Đông nhìn thấy Chu Tư Đồng trên màn hình, hơn nữa còn vừa mới tiếp xúc qua, anh càng cảm thấy khó trách người đẹp này nhận được nhiều giải thưởng, trở thành một viên ngọc sáng chói trong giới nghệ thuật như vậy.
Nói thật chỉ nhìn một lúc thôi, Trương Húc Đông cũng đã có chút ngứa ngáy.

Để đảm bảo không làm tổn thương một người phụ nữ như vậy, sau 10 giờ tối, anh vẫn quyết định đến chỗ Đỗ Phong xem thử, nói không chừng có thể tìm mấy tên nhóc đó đánh một trận để hạ hỏa.
Trương Húc Đông lái chiếc Lamborghini của mình đến một địa phương nhỏ được gọi là “Làng Bán Nguyệt”, cách trường đại học kỹ thuật Minh Nhật Tinh khoảng 10km về phía Tây.

Tuy nhiên Trương Húc Đông chỉ có thể dừng xe ở một bãi đậu xe có thu phí gần trường học, bởi vì đường xá ở khu vực phía tây này gập ghềnh, nên loại xe thể thao gầm thấp này chắc chắn sẽ bị mắc cạn.
Sau đó anh bắt taxi đến địa chỉ của bọn họ, tài xế chợ đen kia nói, ở nơi này cần phải cẩn thận hết sức, bởi vì thôn nhỏ này rất vắng lặng.

Có chưa tới 100 hộ gia đình, nhưng lượng người ra vào mỗi ngày không dưới 1 triệu.

Ở đây đánh nhau, ẩu đả, cướp của, giết người, chuyện gì cũng có thể xảy ra cả.
Trương Húc Đông chúc tài xế lái xe chợ đen này sống lâu trăm tuổi, nhưng anh sao biết sợ cơ chứ?
Đi trên những con hẻm đông đúc, có thể tùy ý bắt gặp những người đàn ông xăm trổ, cùng với những phụ nữ diêm dúa.

Những người đàn ông này trông ngang ngược hơn so với người bình thường, tựa như những con cua tám chân đang bò ngang ở đây vậy.

Còn phụ nữ thì câu dẫn những kẻ có tiền, thật ra giá cả của các cô ấy không cao.

Chỉ cần 300 tệ là có thể hưởng thụ 2 giờ đồng hồ rồi, đôi khi là 500 tệ cho một đêm.
Dọc theo đường đi Trương Húc Đông bị hành hạ đủ mọi cách, không ngừng có những người phụ nữ muốn kéo anh vào phòng gội đầu, cửa tiệm massage.

Anh có thể nhìn thấy những người phụ nữ đứng trên đường kia bắt đầu mặc cả.

Dục hỏa nhỏ trong lòng anh lập tức bị dập tắt, nếu như nói khu vực gần trường đại học là khu vực không ai quản lý, như vậy nơi này lại chính là khu vực màu xám tro.
Cuối cùng sau khi Trương Húc Đông chối từ rất nhiều cô gái xong, anh mới tìm được số nhà trông mờ không rõ kia.

Bức tường ở chỗ này gạch cao chưa bằng thân người, đứng ở bên ngoài bức tường có thể nhìn thấy hai khoảng sân rộng.

Bên trong đang đốt lửa trại, đám người vây lại thành một vòng tròn, ăn thịt nướng uống bia lạnh.

Thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng cười vang, hoàn toàn là một kiểu sống cực kỳ phóng đãng.
Ở giữa có hai người đàn ông ngực trần đang đánh nhau, bọn họ không phải đánh nhau theo kiểu anh chết tôi sống.

Trương Húc Đông nhìn một cái lập tức nhận ra đây là đấu vật, hai người vừa chạm vào nhau thì một người đã ném người kia ra xa ba mét.

“Ha ha, tên nhóc nhà cậu lại thêm một phút nữa đấy! “Người đang cười ngây ngô là tên Quyền Thủ kia.
“Anh Đông, đã tới sao không vào?” Một giọng nói trầm thấp cất lên.
Có lẽ ngay lúc chủ nhân của giọng nói này vừa cất giọng lên, Trương Húc Đông đã phát hiện ra cô ta: “Huyết Linh Lung, cô còn thiếu chút nữa!”
“Tôi biết, nếu như tôi có thể làm cho anh Đông không thể phát hiện ra được, vậy thì Ngục vương Cao Đào chính là tôi rồi!”
Trương Húc Đông quay đầu lại nhìn, Huyết Linh Lung đang cúi đầu, trên đầu vẫn đội mũ vành, hoàn toàn không nhìn thấy rõ biểu cảm của cô ta.

Bỗng nhiên một bàn tay nhẹ nhàng nâng cằm cô ta lên, chậm rãi làm lộ ra khuôn mặt đầy những vết sẹo dữ tợn.

Anh quan sát một lúc, nói: “Cô vốn dĩ xinh đẹp, nếu như cô muốn, tôi sẽ giúp cô sắp xếp một cuộc phẫu thuật thẩm mỹ.”
Huyết Linh Lung chậm rãi đẩy tay Trương Húc Đông ra, nói: “Cảm ơn ý tốt của anh Đông, tôi đã quen rồi.

Lão đại bảo tôi ra ngoài mời anh vào.”
Khi Trương Húc Đông bước vào, nhìn thấy bên đống lửa trại có 7, 8 người phụ nữ nằm la liệt, hình như đã bị làm tình rồi.

Anh không khỏi nhíu mày, trông quần áo xộc xệch của các cô gái như bị xé rách không che giấu được, trong nháy mắt anh lập tức biết đây không phải là hình như, mà là sự thật.
Trương Húc Đông chào hỏi những người này, cầm lấy rượu thịt bọn họ đưa tới, uống cạn.

Người ngồi bên cạnh anh là một người đàn ông ngực trần, cho dù một người đàn ông to lớn như Trương Húc Đông khi ngồi bên cạnh người đàn ông này, cũng giống như Trương Đào so với Trần Uy vậy.

Thêm vào đó người đàn ông này không phải béo, mà toàn bộ đều là bắp thịt săn chắc.
Cơ ngực của anh ta còn to hơn so với phụ nữ nữa.

Anh ta cười híp mắt cụng bia với Trương Húc Đông nói: “Anh Đông, có phải anh rất hâm mộ vóc dáng của em không?”
“A Lực, không ngờ cậu còn là một người cuồng tự luyến như vậy!” Trương Húc Đông cười nói.
“Cái này gọi là vốn liếng đấy.

Tới đây nào anh Đông, nhóm lão đại bọn họ đã sớm ở trong đó rồi!”
Bạo Lực dùng ánh mắt chỉ về căn nhà trệt ở sau lưng, hai người bọn họ uống xong một hơi, Trương Húc Đông vỗ vỗ bắp tay còn to hơn cái đùi anh kia, nói: “Có cơ hội chúng ta đấu một trận!”
“Ồ, cầu cũng không được!”
Lúc Trương Húc Đông đẩy cửa bước vào, dưới ba ngọn đèn tiết kiệm năng lượng, ngoại trừ ba người Đỗ Phong đang chơi đấu địa chủ ra, ngồi đối diện Tiêu Diễm còn có thêm một người khác.

Từ khí chất của người này, Trương Húc Đông có thể cảm nhận sâu sắc được sự một sự tàn bạo ẩn giấu bên trong cơ thể kia.

Nếu như anh đoán không lầm, thực lực của người này đã vượt qua anh rồi.
“Anh Đông!” Bốn người Đỗ Phong lười biếng gọi một tiếng.
Trương Húc Đông gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn không hề rời khỏi người kia, anh hỏi: “Anh là ai?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.