Bạn đang đọc Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ – Chương 4: Lại Phải Ra Tay Giúp Đỡ
Dưới sự bảo vệ của hai mươi tên lính đặc chủng, con trai của lão đại băng nhóm lính đánh thuê Lôi Nặc đã bị Trương Húc Đông tiêu diệt.
Sau đó anh bị băng nhóm lính đánh thuê Lôi Nặc đuổi giết khắp nơi, treo giải thưởng lên đến trăm triệu.
Nếu không phải vì vậy thì anh cũng không đến nỗi bị lão đại Hắc A bắt đến đây.
Ở trong thế giới mà quân đội ngang ngược như nơi này, anh không có tâm tư cướp đi danh hiệu nào cả, chỉ cần làm một chuyện kia thôi cũng đã đủ để toàn bộ thế giới lính đánh thuê phải kinh ngạc rồi.
Cái giá phải trả để lão đại Hắc A giữ được mạng sống của Trương Húc Đông chính là tịch thu toàn bộ số tiền tích góp của anh.
Cho nên anh mới không còn cách nào khác phải làm một bảo vệ ở đây, còn bị vị sếp xinh đẹp mà kiêu ngạo kia làm cho uất ức.
Là vua của lính đánh thuê, băng nhóm Lôi Nặc dĩ nhiên rất lợi hại.
Tuy nhiên nhóm Zo chỉ được xếp hạng thứ năm thế giới lại không sợ bọn họ chút nào cả.
Trương Húc Đông biết quy trình hoạt động của giới lính đánh thuê, Zo là nơi đào tạo lính mới chứ không phải chú trọng những lính kỳ cựu.
Anh có thể sống sót trở về cũng có thể xem như vì nể mặt tình nghĩa nhiều năm với Hắc A nên bọn họ mới ra tay trợ giúp.
Vì vậy, Trương Húc Đông ngay khi trở về Trung Quốc lập tức bận rộn đi tìm việc làm.
Nếu không, một kỳ tài lính đánh thuê như anh rất có thể sẽ bị lưu lạc đến mức chết đói hoặc trở thành một tên cướp.
Giả dụ thật sự đến lúc đó thì anh thà rằng chọn chết đói cũng tuyệt đối không làm loại hành vi đê hèn kia.
Nhìn những khách hàng lần lượt đi ra khỏi thẩm mỹ viện, Trương Húc Đông khẽ gật đầu chào họ, mà những phu nhân nổi tiếng kia lại thì thầm với nhau, trao cho anh một ánh nhìn quyến rũ.
“Anh chàng bảo vệ nhỏ này mới đến đây đúng không? Dáng vẻ đúng thật là đẹp trai!”
“Đúng vậy, cô nhìn vóc dáng cao lớn của anh ấy xem, làm bảo vệ đúng là tủi thân quá rồi!”
“Nhìn ngoại hình thế kia hay là cô bao nuôi anh ấy đi!”
“Vậy sao cô không làm đi, tôi sợ chồng mình phát hiện ra mất!”
“Giờ cũng đã muộn rồi, chúng ta về nhà trước đi! Tương lai còn nhiều cơ hội tiếp xúc với anh ấy mà, không nhất định phải bao nuôi đâu, cùng anh ấy tình một đêm cũng không tệ mà!”
Những đoạn đối thoại trần trụi kia cứ văng vẳng bên tai Trương Húc Đông, anh cười nhạt châm thuốc.
Anh không có tâm trạng hầu hạ những người phụ nữ này.
Nhìn đồng hồ, đã hơn 12 giờ đêm rồi, Trương Húc Đông ngáp một cái, công việc nhàm chán luôn để cho người ta cảm thấy mơ mơ màng màng.
Lúc trước khi ở trên chiến trường, anh thường thức trắng mấy ngày mấy đêm không ngủ thực hiện nhiệm vụ.
Còn sự yên tĩnh ở đây anh đang từ từ thích ứng, cũng bắt đầu tận hưởng trạng thái thả lỏng này.
Gần một giờ sáng, trên cơ bản mọi người đã về hết, Lý Mỹ Linh bước ra nói: “Anh Trương, đã hết khách rồi, anh trở về ngủ đi!”
“Chị Tâm Di đâu?” Trương Húc Đông biết vị sếp xinh đẹp lúc trước là cố ý hù dọa anh, làm gì có ai đi thẩm mỹ đến rạng sáng cơ chứ.
Lý Mỹ Linh cười nhẹ nói: “Cô ấy đã ngủ rồi!”
Đúng như lời Lâm Tâm Di đã nói, nơi được sắp xếp cho Trương Húc Đông là một căn phòng để đồ.
Nơi này không lớn lắm, hơn nữa bày đủ các loại dụng cụ lau chùi quét dọn, còn có cả máy móc hư hỏng nữa, thế nên lại trông càng chật chội.
Ngoại trừ những thứ đó ra thì chỉ có một cái giường cùng với một cái tủ đầu giường.
Trên tủ đầu giường này có một chiếc đèn bàn bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa.
Sau khi châm một điếu thuốc, Trương Húc Đông lập tức đi ngủ.
Nhưng không bao lâu sau khi chìm vào giấc ngủ, anh lại nhận ra đêm nay mình đã uống quá nhiều nước, có chút muốn đi vệ sinh.
Vì vậy anh lập tức xoay người đi ra ngoài.
Khi mở cửa phòng vệ sinh trong góc ra, anh mơ hồ nghe được tiếng nước chảy.
Trương Húc Đông thầm nghĩ ai lại chưa tắt vòi nước thế này, lúc anh vừa bước vào liền nhìn thấy một bóng hình thanh tú đang cúi đầu rửa mặt.
Trên người mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa màu đen, đang rửa mặt ở bồn rửa mặt bên cạnh.
Truyện Lịch Sử
Dưới mái tóc dài là một vòng eo thon nhỏ có thể ôm được trong một vòng tay, toàn bộ bờ mông của cô đang hiện ra ngay trước mắt Trương Húc Đông, thứ như ẩn như hiện bên trong là một chiếc quần lót trắng tinh hình chữ T.
Nhìn từ phía sau, vóc dáng người này vô cùng hoàn mỹ lại còn quyến rũ mê người.
“Giúp tôi lấy một cái khăn lông.” Giọng nói vừa nghe được chính là của Lâm Tâm Di.
Trong lòng Trương Húc Đông cười khổ, loại chuyện nhờ vả này, nếu giúp chẳng những không được cảm kích, mà nói không chừng còn có thể gây ra rắc rối.
Tuy trong lòng Trương Húc Đông vô cùng lo lắng, nhưng vẫn trực tiếp đưa khăn tắm cho cô, sau đó lập tức như một làn khói bước vào trong, đóng cửa lại xả hết nước trong người ra.
Cả cơ thể thở phào nhẹ nhõm.
Trương Húc Đông chỉ mở ra một khe cửa nhỏ, anh hơi có tật giật mình, muốn xem thử Lâm Tâm Di có còn ở đó hay không, sao không nghe thấy động tĩnh gì cả.
Lúc cửa hoàn toàn mở ra, anh bắt gặp ngay một gương mặt xinh đẹp.
Mà Lâm Tâm Di vừa nhìn thấy người bên trong là Trương Húc Đông, cả người cũng sững sờ, đồ rửa mặt trong tay rơi trên mặt đất, trong đôi mắt đẹp kia mang theo sự kinh ngạc xen lẫn tức giận.
Cô hoảng sợ ôm ngực rồi che đi phần dưới của mình nhưng đôi tay của cô dường như lại không đủ dùng.
Cơ thể mềm mại của Lâm Tâm Di run lên vì tức giận.
Mặc dù đã ngoài hai mươi tuổi, nhưng cô vẫn còn là một trinh nữ, chưa từng phơi bày trước mặt người đàn ông nào như vậy cả.
Thêm vào đó Trương Húc Đông cũng chỉ mặc một chiếc quần lót góc bẹt thôi, trước đó cô đã cho rằng anh đang có mưu đồ quấy rối, không hề có chút ấn tượng tốt nào cả, bây giờ lại càng chắc chắn hơn.
Lâm Tâm Di cố gắng duy trì sự tỉnh táo sắp mất đi của mình, lấy khăn tắm quấn quanh người, tức giận nhìn chằm chằm Trương Húc Đông, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đây là phòng vệ sinh nữ, anh không có một chút liêm sỉ nào sao!”.