Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 23: Lại Bị Bỏ Tù


Bạn đang đọc Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ – Chương 23: Lại Bị Bỏ Tù


Lý Nhiên đau đến rớt nước mắt, anh ta ói một cái, trong lòng bàn tay liền xuất hiện thêm hai cái răng trắng nhỏ, lập tức khóc không thành tiếng, nói: “Trương Húc Đông, mày dám đánh gãy răng tao, hôm nay ông đây liều mạng với mày!” Vừa nói anh ta vừa bò dậy, lao về phía Trương Húc Đông.
“Vệ sĩ!” Lý Ngọc tức giận hét lên, hai tên vệ sĩ cường tráng cao to lập tức lao tới.
Nhưng mà Trương Húc Đông còn nhanh hơn, một tay nắm lấy gáy Lý Nhiên, nâng đầu gối lên nhanh như sấm sét, chỉ cần một đòn này, mặt của Lý Nhiên đã đỏ bừng lên trong nháy mắt, trực tiếp che bụng, hai đầu gối quỳ rạp trên mặt đất.
“Dạy dỗ tên oắt con này thật tốt cho tôi!” Lý Ngọc cắn răng nghiến lợi nói, nhìn thấy con trai mình bị đánh thành như vậy, ông ta hoàn toàn giận dữ.
Một trong những vệ sĩ trực tiếp đấm thẳng về phía Trương Húc Đông, anh nhìn thấy hai tên vệ sĩ này có vẻ chuyên nghiệp, hơn nữa trông ngoại hình chắc hẳn là quân nhân giải ngũ, nhưng anh lại không hề né tránh, cũng tung một nắm đấm về phía anh ta.
Những người xung quanh bắt đầu chạy tán loạn vì sợ bị vạ lây.

Lúc này, Lâm Tâm Di và Trần Vũ Lộ mới vừa từ phòng vệ sinh đi ra, vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, vừa định chen vào thì lại bị đám người đẩy ra chặn lại.
Rầm!
Hai nắm đấm chạm vào nhau, gương mặt của người vệ sĩ đó ngay lập tức trở nên nhăn nhó.

Anh ta hét lên đầy đau đớn, sau đó không khỏi lùi về sau hai ba bước, lảo đảo rồi mới đứng vững được.

Máu tươi theo nắm tay anh ta chảy xuống, anh ta nói với tên vệ sĩ đang đỡ Lý Nhiên dậy kia: “Người này là một cao thủ!”
Tên vệ sĩ kia gật đầu hỏi: “Anh không sao chứ?”
“Không sao!” Tên vệ sĩ vừa rồi nâng một cánh tay lên nói: “Chỉ là cánh tay này của tôi không thể cử động được nữa!”
“Cùng xông lên!”
Theo tiếng hô hào, hai tên vệ sĩ cùng nhau tấn công về phía Trương Húc Đông, hai người này thân thủ nhanh nhẹn, phối hợp cực kỳ ăn ý, nếu là người thường đã sớm bị đè xuống đất rồi, nhưng Trương Húc Đông là người nào chứ, anh đã từng đối mặt với hai mươi tên lính đặc nhiệm mà vẫn có thể giết chết người bọn họ bảo vệ.

Vì vậy hai tên quân nhân giải ngũ này căn bản không thành vấn đề.
Động tác của ba người bọn họ cực nhanh, nhưng ngay cả những người không hiểu gì về thuật cận chiến cũng có thể nhìn ra, Trương Húc Đông vẫn rất ung dung, chưa đến năm hiệp, dưới một cú đấm vào gương mặt của tên vệ sĩ có cánh tay bị thương, quán tính cực lớn đã khiến anh ta trực tiếp bay ra ngoài.

Cú bay của anh ta tạo thành một đường parabol, nện thẳng vào cái bánh ngọt hai mươi tầng kia.

Đám người vang lên tiếng thét sợ hãi, đơn giản là bọn họ chưa từng thấy một người nào có thể ra tay đến mức như vậy cả.

Cú đấm này nếu ở trên người bình thường, chỉ sợ không chết thì cũng bị trọng thương, mà tên vệ sĩ kia nằm trong bánh giống như một bãi bùn vậy, đã ngất đi.
“Từ tìm cái chết!” Tên vệ sĩ còn lại ở phía sau lưng Trương Húc Đông, ra sức đập mạnh cùi chỏ anh ta vào phía sau ót của Trương Húc Đông, nếu như đòn này rơi xuống chính xác thì nửa đời sau chỉ có thể trải qua trên giường bệnh mà thôi.

Hiển nhiên anh ta không biết tình hình của người bạn đồng hành của mình như thế nào rồi mà đã ra đòn quyết định.
Trương Húc Đông nhích mũi chân trái, cả người nhanh chóng nghiêng sang một bên, sau đó dùng sức tung ra một cú đá ngược về sau.

Tên vệ sĩ kia không ngờ đối phương lại phản xạ nhanh như vậy, cánh tay mới vừa đưa ra của anh ta bất chợt thu hồi lại, ngay sau đó va chạm với cái chân kia.

Nhưng anh ta chưa bao giờ nghĩ tới, sức mạnh của cái chân này khi đạp thẳng vào cánh tay anh ta lại vang lên một tiếng gãy giòn tan.

Cả người anh ta đều ngã xuống đất.
Trương Húc Đông sờ soạng châm một điếu thuốc, không coi ai ra gì đi tới trước mặt Lý Ngọc, nói: “Ông vừa mới nói muốn giết chết ai nhỉ?”
Sắc mặt Lý Ngọc tái nhợt, đỡ lấy con trai đang bất tỉnh của mình, nhất thời không biết nên ứng phó như thế nào.

Nhìn thấy Trương Húc Đông lại tiến thêm một bước, ông ta vội vàng nói: “Nhóc con, bây giờ là xã hội pháp trị, cậu đánh con trai tôi, tôi sẽ làm cho cậu táng gia bại sản!”
Lâm Vân và Trần Thiệu Binh ở bên cạnh trố mắt nhìn nhau, hai người bọn họ cũng không biết nên dùng biểu tình hay tâm trạng gì để đối mặt với chàng trai trẻ tuổi này cả.

Giống như Lý Ngọc đã nói vậy, bây giờ là xã hội pháp trị, bọn họ chưa từng chứng kia được người nào có thân thủ như vậy cả, ngay cả phim võ thuật Trung Hoa cũng không gây chấn động như cảnh tượng vừa rồi đâu.
“Ồ? Làm cho tôi táng gia bại sản sao?” Trương Húc Đông đột nhiên đưa tay túm lấy tóc của Lý Ngọc, trực tiếp kéo giật ra sau làm cho ông ta kêu đau oai oải muốn anh buông tay, nhưng Trương Húc Đông lại không như thế.

Anh nói: “Tôi đây nhịn lâu lắm rồi, ông mặc kệ con trai của mình đã gây ra chuyện tốt gì, còn dung túng anh ta tìm người đến gây phiền phức cho tôi hết lần này đến lần khác!”
Bốp!

Anh lại đưa tay tát Lý Ngọc, làm cho hai má ông ta nóng bừng lên, nổ đom đóm mắt, lỗ tai ù ù.

Trương Húc Đông dửng dưng nói: “Nuôi mà không dạy, là lỗi của người cha!”
Bốp!
Lại thêm một cái tát nữa, Trương Húc Đông nói: “Tôi chính là kẻ thù không đội trời chung của những người tự cho mình là người giàu có đấy!”
Bốp!
“Tôi đây mà cần lo bị táng gia bại sản như ông nói sao, bởi vì tôi không có gia sản gì đâu!”

Sau mỗi lần cái tát hạ xuống, tất cả mọi người có mặt ở đây đều chăm chăm nhìn bàn tay của Trương Húc Đông như nhìn ác quỷ vậy.

Cái tát đó trực tiếp đánh vào lòng bọn họ, cũng thầm than cho cha con nhà họ Lý đã chọc trúng một người không sợ trời không sợ đất, cuối cùng mới phải rơi vào tình trạng khốn đốn như thế này.
Trương Húc Đông buông lỏng tay, cha con Lý Thị cùng nhau ngã xuống đất, gương mặt của Lý Ngọc sưng to gấp đôi bình thường, hơn nữa còn hơi biến dạng nữa chứ.

Lúc này Lâm Tâm Di mới kịp phản ứng, từ trong đám đông chen tới, kéo cánh tay của Trương Húc Đông nói: “Húc Đông, anh mau đi nhanh đi, lát nữa cảnh sát tới thì không đi được nữa đâu!”
“Đừng lo lắng, tôi không sao đâu!” Trương Húc Đông vỗ bờ vai của Lâm Tâm Di, nếu anh đã làm thì anh không sợ cảnh sát nào cả, đến lúc đó nhất định sẽ có cách.
Trương Húc Đông vừa vứt tàn thuốc trên tay thì bị cảnh sát cũng ập vào vây bắt, người dẫn đội lại là một người quen cũ.

Anh nở nụ cười, bước tới rồi nói: “Không nghĩ rằng người tới bắt tôi lại là cô đấy!”
“Anh lại gây chuyện rồi, lần này là rắc rối lớn đấy!” Vương Tử Khởi khẽ nói, bởi vì cô ta đã nhìn thấy cảnh tượng thê thảm đằng sau.

Nơi đây đâu phải là một gia đình bình thường chứ, dưới con mắt của mọi người, anh nói với cảnh sát phía sau: “Còng tay nghi phạm lại, gọi điện thoại cho bệnh viện!”
Thời điểm Trương Húc Đông lên xe cảnh sát, nhân viên bệnh viện đã đến, Vương Tử Khởi hỏi: “Anh không thể ỷ vào thuật cận chiến của mình mà đi khắp nơi gây chuyện được?”

“Là bọn họ chọc vào tôi trước!”
“Anh về Trung Quốc chưa được một tháng mà đã xảy ra bốn trận ẩu đả rồi, anh có biết lần này anh đã chọc vào người nào không?”
“Tôi vào đây, cô nhớ tới thăm tôi đấy!”
“Đến lúc này rồi mà anh vẫn còn lắm mồm, để tôi xem lần này anh làm thế nào để thoát thân!”
Trương Húc Đông nhìn phong cảnh bên ngoài, trong lòng tính toán nên làm thế nào để giải quyết chuyện này.

Rất nhanh anh liền lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn, có lẽ tin nhắn này có thể sẽ cứu anh ra khỏi tù.
Đến đồn cảnh sát, vẫn lấy khẩu cung như thường lệ, Trương Húc Đông đối với chuyện này không có gì để nói.

Người là do anh đánh, anh ra tay trước, tuy rằng đối phương khiêu khích trước, có Lâm Tâm Di cùng Trần Vũ Lộ có thể làm chứng cho anh.

Nhưng chuyện anh đánh người là sự thật, lần này rất nhanh anh đã bị đưa vào phòng tạm giam.
Trương Húc Đông móc một điếu thuốc ra châm lên hút, dựa vào tường của trại giam, thầm nghĩ kế tiếp chắc hẳn cha con nhà họ Lý nhất định sẽ tìm luật sư kiện mình.

Mặc dù bây giờ anh đã có Tưởng Khả Hân chống lưng, nhưng đối phương khẳng định không phải người cầm tiền có thể giải quyết được.

Giống như Vương Tử Khởi đã nói, anh phạm tội cố ý gây thương tích, theo luật pháp Trung Hoa, ít nhất cũng là bản án từ một năm đến ba năm tù giam.
Không có điện thoại di động cùng đồng hồ đeo tay, Trương Húc Đông cũng không biết chính xác thời gian hiện tại là bao nhiêu.

Tuy nhiên từ lúc xảy ra chuyện đến nay đã khoảng 3 giờ chiều, trong khoảng thời gian này cũng không có một chút động tĩnh nào, xem ra lần này muốn ra khỏi đây là rất khó rồi!
Đúng như anh nghĩ, Lâm Tâm Di và Trần Vũ Lộ đã sớm có mặt ở đồn cảnh sát, Mạnh Nguyệt cũng ở trong đó.

Ba người phụ nữ đang ngồi trong phòng làm việc của Cục trưởng, trên bàn để một tờ chi phiếu, chuyện này làm cho Cục trưởng Lưu không ngừng đi tới đi lui, nói: “Ba người đây là thế nào! Gần đây đang nghiêm trị, người này quả thật không thể thả ra được.

Đường chủ Mạnh, không phải là lão Lưu tôi đây không cho cô mặt mũi đâu!”
Mạnh Nguyệt cũng khá nhức đầu, từ khi cô gặp Trương Húc Đông đến giờ đã được vài lần rồi, cũng không cảm thấy người này là loại người liều lĩnh, sao anh có thể làm ra chuyện như vậy nhỉ.

Cô vỗ tay vịn ghế đứng lên, nói: “Cục trưởng Lưu, có biện pháp nào để tôi có thể bảo lãnh anh ấy ra ngoài trước không?”

Cục trưởng Lưu khoát tay nói: “Thật sự không có cách nào, đối phương bên kia đã dời đến cửa của thị trưởng Phó rồi, hiện tại tôi không có tư cách trực tiếp thả người!” Ông ta suy nghĩ một chút, ánh mắt hơi co rút lại, nói: “Tuy nhiên, chỉ cần bên kia có thể rút đơn kiện, tôi sẽ làm người trung gian, các cô bồi thường một ít tiền, như vậy thì dễ dàng hơn nhiều!”
Đôi mắt thâm thúy lạnh như băng của Mạnh Nguyệt chợt lóe lên, gật đầu nói: “Giám đốc Lưu, tôi biết phải làm thế nào rồi!”
Trương Húc Đông vừa ngồi trong trại giam vừa nghĩ biện pháp đối phó, quả thực nếu không được anh sẽ dùng biện pháp của mình vậy.

Một trại giam nhỏ như vậy, làm sao có thể giữ được anh chứ, chỉ cần vài phút là có thể ra ngoài rồi, chỉ là sau này anh có thể lập tức trở thành tội phạm bị truy nã mất.
Đang chú tâm suy nghĩ thì thấy Vương Tử Khởi đứng ngoài hàng rào sắt, một cảnh sát mở cửa cho cô ta, Trương Húc Đông hơi mỉm cười nói: “Sao vậy? Cô tới đây để thả tôi ra sao?”
Vương Tử Khởi bất đắc dĩ lắc đầu, sau khi đợi cảnh sát kia rời đi, cô mới nói: “Trương Húc Đông, có phải anh là người của Thanh Long Hội không?”
Trương Húc Đông suy nghĩ một chút, hỏi: “Sao vậy?”
“Tôi thấy Mạnh Nguyệt lại đến rồi!” Vương Tử Khởi tùy tiện quan sát phòng tạm giam một chút, sau đó hạ thấp giọng nói: “Anh uy hiếp tôi đi, chờ ra ngoài rồi, anh chạy về Israel, đợi tin tức rồi trở lại sau.”
“Tôi còn tưởng cô có biện pháp gì hay chứ!” Trương Húc Đông nhún vai, tuy nhiên trong lòng lại thật sự cảm kích Vương Tử Khởi, nữ cảnh sát xinh đẹp này quả thật lá gan không phải lớn bình thường.

Nhưng nếu anh thật sự làm như vậy, nhất định sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ sau này của cô, Trương Húc Đông cũng không thích thiếu nợ ân tình của người khác.
Trương Húc Đông nhìn cô ta nói: “Cảm ơn lòng tốt của cô, nhưng tôi không thể làm như vậy được, cô đừng lo lắng tôi sẽ tìm cách!”
Vương Tử Khởi cười khổ, cô ta thật sự không nghĩ ra được Trương Húc Đông sẽ có biện pháp gì.

Đối với những người trẻ tuổi không ngừng gây phiền phức này, cô chưa bao giờ có hảo cảm cả.

Có lẽ tầng tầng lớp lớp sương mù trên người Trương Húc Đông đã thu hút cô ta, như thể anh luôn có một lòng tin nào đó vậy, cho dù có rơi vào hoàn cảnh như giờ phút này cũng không hề bị mất tinh thần.
“Anh có cần gì không? Điện thoại? Hay là muốn tìm người nào, tôi có thể giúp anh!” Vương Tử Khởi nói.
Trương Húc Đông lắc đầu, anh không có người nào để tìm cả.

Mặc dù năm xưa anh đã điều tra tất cả mọi người trong gia tộc họ Trương của mình, cũng biết anh có một ông nội có thể nói là thần bí và quyền lực.

Tuy nhiên anh chưa bao giờ có ý định tìm họ cả, giống như bọn họ chưa từng tìm anh vậy.

Từ lâu anh đã quen với thân phận cô nhi của mình rồi, bọn họ bỏ rơi anh, anh cũng vứt bỏ bọn họ..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.