Bạn đang đọc Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ – Chương 14: Băng Nhóm Đua Xe
Lâm Tâm Di gật đầu, trả ví lại cho Trương Húc Đông.
Trên đường trở về, Lâm Tâm Di thầm cười giễu bản thân thật ngây thơ, cứ nghĩ đàn ông trên đời này đều vây quanh cô, ngưỡng mộ vẻ đẹp của cô, xem ra Trương Húc Đông không giống như vậy.
Lúc bọn họ đến cổng biệt thự, Lâm Tâm Di xuống xe, Trương Húc Đông cười nói: “Tôi đi đón xe trước để trở về coi cửa tiệm, ngày mai gặp lại.”
“Tôi cũng đâu có muốn đi cùng anh!” Lâm Tâm Di liếc nhìn Trương Húc Đông, im lặng đứng tại chỗ không nói lời nào.
Thật giống như đang mong đợi điều gì đó vậy.
Trương Húc Đông bước xuống xe, nâng cằm cô lên nói: “Không nên bày ra vẻ mặt chờ mong tình cảm như vậy, tôi sẽ không nhịn được đâu!”
“Đáng ghét!” Gạt tay Trương Húc Đông ra, Lâm Tâm Di lấy một phong bì dày từ trong túi xách ra, nhét vào tay anh, nói: “Đi đường cẩn thận, không được mang theo phụ nữ đến cửa tiệm đâu đấy, nếu bị tôi phát hiện thì anh cút đi là vừa!”
“Mẹ kiếp, vị sếp như cô cũng quá hào phóng rồi!” Lâm Tâm Di đã chậm rãi tiến vào trong tiểu khu.
Trương Húc Đông ngửi mùi phong bì, thầm cảm thán: Thơm quá!
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ, cơ sở làm đẹp của Lâm Tâm Di không những không giảm khách mà còn tăng lên rất nhiều.
Không có bức tường nào gió không lọt qua được cả, những lời đồn đãi về chuyện Trương Húc Đông có năng lực siêu phàm, tựa như Lý Tiểu Long sống lại đã nhanh chóng lan truyền khắp nơi.
Không chỉ có phụ nữ trung niên mà một số cô gái trẻ tuổi cũng đến thẩm mỹ viện, nhất thời làm cho công việc của các nhân viên ở đây vô cùng bận rộn.
Những người phụ nữ sau khi chăm sóc sắc đẹp xong sẽ trò chuyện nán lại cửa thẩm mỹ viện để trò chuyện với Trương Húc Đông.
Cười nói vui vẻ đến nỗi những người qua đường không ngừng chăm chú nhìn bọn họ.
“Tên khốn kiếp Trương Húc Đông này!” Lâm Tâm Di ngồi trong phòng làm việc giận dỗi, bởi vì lúc nãy đi ra ngoài, cô nhìn thấy Trương Húc Đông ngồi trước cửa tiệm, có không dưới hai mươi người phụ nữ cùng các cô gái trẻ vây quanh anh.
Cảnh sát đang làm nhiệm vụ cũng chạy tới cảnh cáo anh ba lần, tỏ ý rằng anh không nên làm loại chuyện vi phạm pháp luật quan hệ nam nữ bừa bãi gì đó.
Lâm Tâm Di không ngừng cười xoa dịu những vị cảnh sát kia, cảm giác như cô là tú bà còn Trương Húc Đông là người đẹp nhất kỹ viện của cô vậy, chỉ kém chưa đến cửa hét lên: “Các em, các chị, các dì, các bác ơi, cửa tiệm của chúng tôi vừa có một anh chàng đẹp trai thân thể cường tráng mới đến, mau tới chơi nào!”
Cuối cùng cũng đến lúc đóng cửa, trước đây chắc hẳn Lâm Tâm Di đã ngủ sớm mấy giấc rồi, nhưng bây giờ cô lại không buồn ngủ chút nào cả.
Đôi mắt đẹp của cô chăm chú nhìn Trương Húc Đông, anh chàng này đang nói chuyện gì đó với Lý Mỹ Linh, điều này làm cô cảm thấy khó chịu khắp người.
“Tôi ra ngoài mua một bao thuốc lá!” Trương Húc Đông cười nói, xoay người đi ra cửa.
Tuy nhiên vừa ra khỏi cửa anh liền dừng bước.
Bên ngoài cửa có mười mấy chiếc mô tô màu đen đang đỗ, trên mỗi xe có từ một đến hai người đang vác những ống thép cùng màu trên vai, chặn đường đi của anh lại.
“Chuyện gì vậy?” Lâm Tâm Di định đi ra ngoài, nhưng Trương Húc Đông đã lùi lại một bước, nói: “Ngoan ngoãn ở trong đi, chỉ là một băng nhóm đua xe thôi!”
Vừa dứt lời, anh trực tiếp nhảy qua, đồng thời dùng tay kéo mạnh cửa cuốn điện xuống.
Sau đó dùng đôi mắt lạnh lùng của mình quét qua nhìn những người này, hỏi: “Đã trễ như vậy rồi còn đến tìm tôi sao?”
“Không sai!” Một người đàn ông từ trên mô tô bước xuống, những người khác đi theo sau, hơn hai mươi người mặc đồ đen, kẻ cầm đầu kia dùng ống thép vỗ vào chân, nói: “Có vẻ mày thông minh đấy, nhưng cũng rất ngu ngốc, chọc vào người không nên chọc!”
Trương Húc Đông cười lạnh, đối với loại bụi đời đến tìm phiền phức này, nhất định không phải người của Mạnh Nguyệt, xem ra là người chán ghét trước đó hoặc cũng có thể là Lý Nhiên, nói: “Nếu tôi đã chọc phải vậy thì các anh muốn thế nào?”
“Rất đơn giản!” Người kia nói: “Nếu mày biết điều thì ngày mai tự rời đi, bằng không tối nay anh em bọn tao lập tức đem mày ném xuống sông Hộ Thành ngay!”
Trương Húc Đông bất lực lắc đầu, tên này thật đúng là không muốn từ bỏ ý định, chỉ bằng chừng này thôi thì ngay cả hai trong tám tên đàn em của Mạnh Nguyệt cũng có thể đánh chết bọn họ rồi.
Anh bước về phía đám người đó một cách tự nhiên.
Đột nhiên, tốc độ của anh tăng vọt, trực tiếp đến lao đến giữa bọn chúng, bởi vì tốc độ của anh quá nhanh nên người của băng nhóm đua xe kia căn bản không kịp phản ứng lại.
“A, tay của tôi bị gãy rồi!” Một tiếng hét đau đớn vang lên từ tên cầm đầu kia.
Cánh tay của anh ta rủ xuống, không ngừng chảy máu, ngã lăn lộn trên mặt đất.
Trương Húc Đông dùng chân móc lên một cái, thanh sắt kia trực tiếp rơi vào tay anh.
Ánh mắt anh tàn nhẫn lạnh lùng, khóe miệng nhếch lên, ống thép trong tay nhắm thẳng vào ngay đầu tên kia đập xuống, người nọ trực tiếp bất tỉnh.
Nhìn Trương Húc Đông tàn nhẫn như vậy, một tên đội mũ bảo hiểm trong đó giận dữ kêu lên: “Anh em đánh chết tên khốn kiếp này!”
Nhưng anh ta vừa mới dứt lời thì một tiếng thét xé lòng đã vang lên ngay sau đó, đầu nhọn của ống thép trực tiếp xuyên qua mũ bảo hiểm, xé toạc tai anh ta xuống.
Lại có một vài ống thép văng ra, không ngừng có người im lìm liên tục ngã xuống, bọn chúng đều là những người đã lao lên trước kia.
Chỉ còn lại vẻn vẹn vài tên trong nhóm đua xe kia, chúng liên tục sợ hãi lui về phía sau.
Trên mặt đất lúc này là bảy tám người đã ngã xuống.
Một vài tên trong số họ bắt đầu không quan tâm đến tình nghĩa anh em gì nữa, nhảy lên mô tô định chạy thoát thân.
Tuy nhiên Trương Húc Đông lại lao ra túm đầu vài tên nữa, vài tên còn lại đã bỏ chạy té khói.
Trương Húc Đông hừ lạnh nói: “Trở về nói cho chủ nhân của các anh biết, nếu lại giở trò bẩn thỉu như thế này, tôi bảo đảm sẽ đến nhà anh ta, tự tay cắt đầu buồi của anh ta lên đút cho anh ta ăn.
Cút đi cho ông đây!”.