Đọc truyện Dạ Vương – Chương 97
.
Kiều Uất Lệ và Kiều Thục Lệ tranh cãi khiến không ít người đi đường chú ý.
Kiều Uất Lệ uất ức cắn môi dưới, xoay người bỏ đi.
Kiều Sanh và Kiều Mộ Đình nhìn Kiều Thục Lệ. Xưa nay bọn họ chưa hề để ý tới cô, cô luôn trầm mặc, ít nói, giờ đây nhìn cô lại thấy rất có hảo cảm.
Sau đó, bọn họ cùng nhau về nhà.
Kiều Mạc Nhiên ngã bệnh khiến cả Kiều gia rối tung lên, mọi công việc dồn hết cho Kiều Mộ Đình và Kiều Tử Việt xử lý, bởi vậy hai người họ vô cùng mệt mỏi.
Kiều Sanh trở về đã nhanh chóng san sẻ một phần công việc, nhất là về phía công ty Tinh Quang.
Từ lúc Kiều Sanh bị bắt đi, Tinh Quang đều do Kiều Tử Việt điều hành, nhưng anh ta cũng là một trụ cột của tập đoàn Kiều thị, thật khó mà phân thân xử lý hai bên cho vẹn toàn.
…
Vừa trở lại Kiều gia, Kiều Mộ Đình và Liên Mặc Sinh đã ngay lập tức kéo Kiều Sanh vào phòng, hỏi một đống vấn đề, phần lớn đều là chuyện xảy ra trong khoảng thời gian Kiều Sanh mất tích. Ngay từ đầu, Kiều Sanh đã không muốn nhắc lại chuyện này, y chỉ trả lời qua loa. Kiều Mộ Đình và Liên Mặc Sinh cũng nhận ra y không muốn nói, nên không hỏi tiếp nữa.
Một ngày rồi Kiều Sanh không ngủ, lúc ở trên máy bay y cũng chỉ chợp mắt được một chút.
Y mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi.
Kiều Mộ Đình và Liên Mặc Sinh đều tự giác rời khỏi phòng.
Kiều Sanh ngủ một giấc mười mấy tiếng, mãi cho tới rạng sáng hôm sau mới tỉnh dậy.
Trời còn chưa sáng, y đã nhàn nhã xuống giường mặc quần áo.
Y xuống lầu bảo người hầu làm bữa sáng cho mình, rồi quay về phòng cho tới bình minh, sau đó tới Tinh Quang.
Tin y trở về không có bao nhiêu người biết, cho nên lúc y xuất hiện ở công ty, mọi người đều kinh ngạc. Chuyện y mất tích vốn không còn là tin thường nữa, những người không rõ nội tình đều cho là y đã gặp bất trắc.
Từ cửa công ty tới phòng làm việc của y không bao xa, nhưng y phải quay lại nhìn mấy trăm lần.
Kiều Sanh bình tĩnh ứng phó.
Đi vào văn phòng quen thuộc, Kiều Sanh có cảm giác nói không thành lời. Hai tháng ở chỗ Alex là địa ngục, còn đây chính là thiên đường.
Tâm trạng Kiều Sanh rất tốt, đây là lần đầu tiên khiến y xúc động tới vậy.
Y tuyên bố tăng lương.
Tin tức vừa truyền ra, cả công ty đều nhảy nhót vui mừng. Kiều Sanh ngồi trước bàn làm việc, lười biếng xem MV mới nhất của Hoắc An Đạt.
Hai tháng ở Italy, album của Hoắc An Đạt đã tung ra đúng tiến độ, hơn nữa lượng tiêu thụ hơn một triệu khiến người ta phải líu lưỡi, có thể nói sự nghiệp âm nhạc bắt đầu xuất hiện kỳ tích.
MV Kiều Sanh xem là ca khúc đầu tiên trong album.
Trong MV, Hoắc An Đạt mang kính râm, vũ đạo rất có khí phách, mỗi động tác đều đẹp tới mức khiến nữ giới phải thét lên. Ngay cả người không có hứng thú với mấy ngôi sao như Kiều Sanh cũng bị hấp dẫn.
Hoắc An Đạt của hiện tại đã có thần thái của một thiên vương.
Kiều Sanh câu khóe môi.
Chính là như thế.
Chỉ có người như thế mới có thể hấp dẫn ánh mắt quần chúng, có ngoại hình, có thực lực, có khí chất, có khí thế và cả nhân khí. Người như Hoắc An Đạt hội đủ các nguyên tố trên, tiềm lực vô hạn.
Sau khi tìm hiểu hết tiềm lực của những nghệ sĩ ký hợp đồng với công ty, Kiều Sanh quyết định nâng người mới, đồng thời cũng nâng Hoắc An Đạt.
Kế hoạch còn chưa công bố, Hoắc An Đạt đã chủ động tới tìm.
Lúc Hoắc An Đạt xuất hiện trước cửa phòng làm việc, Kiều Sanh có chút bất ngờ: “Có chuyện gì sao?”
Hoắc An Đạt gật đầu: “Ừm!”
“Vào đi!”
Hoắc An Đạt bước vào phòng.
Kiều Sanh quan sát anh ta một chút.
Giờ Hoắc An Đạt đang mặt trang phục đen, vải bóng, có lẽ vừa tham gia một show nào đó xong.
Anh ta đi tới trước bàn làm việc của Kiều Sanh, Kiều Sanh ngẩng đầu lên nhìn, miễng cưỡng nói: “Có chuyện gì? Nói đi!”
Hoắc An Đạt nhìn y: “Chỉ tới thăm anh một chút mà thôi!”
“Thăm tôi?” Kiều Sanh nhíu mày.
Hoắc An Đạt thản nhiên nói: “Anh mất tích lâu như vậy, giờ mới trở về, thân làm cấp dưới, tôi nên quan tâm ông chủ một chút cũng là bình thường thôi!”
Kiều Sanh nhìn anh ta bằng ánh mắt thú vị: “Có phải thấy tôi trở về anh thất vọng lắm không?”
Hoắc An Đạt khó hiểu: “Sao lại nói vậy?”
Kiều Sanh đáp: “Vì khi tôi về, Kiều Tử Việt không thể xen vào chuyện của Tinh Quang nữa!”
Hoắc An Đạt không nói gì.
Kiều Sanh lại hỏi: “Anh sợ mình sẽ thất sủng?”
Hoắc An Đạt lắc đầu: “Không phải!”
Kiều Sanh cười nói: “Anh không cần lo lắng, cho dù có thế nào, anh cũng là trụ cột của Tinh Quang, cho dù tôi có muốn làm lơ anh, sợ là nhân viên cả Tinh Quang này cũng không đồng ý. Tôi là chủ, không phải bạo chúa, thứ tôi cần là ích lợi của công ty. Còn về chuyện của Kiều Tử Việt, anh và anh ta thế nào cũng chẳng sao, chỉ cần đừng để đám phóng viên đó có bằng chứng xác thực là được!”
Giọng của y rất bình thản, nhưng lọt vào tai Hoắc An Đạt lại có chút chói tai.
Im lặng một hồi, đột nhiên Hoắc An Đạt lên tiếng: “Mặc kệ anh có tin hay không, quan hệ giữa tôi và Tử Việt không phải như thế!”
Kiều Sanh nhíu mày: “Mới đó đã vội vàng rũ bỏ hết mọi quan hệ?”
Hoắc An Đạt: “Tôi và Tử Việt là bạn bè, còn mấy vụ tai tiếng tình cảm đó chẳng qua là do đám phóng viên đó bịa đặt mà thôi!”
Mặt anh ta rất bình tĩnh, ánh mắt rất thành khẩn, không hề có vẻ gì là nói dối.
Chẳng lẽ do mình hiểu nhầm.
Kiều Sanh nghĩ thầm. Nhưng y cũng không muốn tìm hiểu quan hệ giữa hai người này, bọn họ có yêu đương hay không chẳng liên quan tới y, cái y thấy thú vị là tự dưng Hoắc An Đạt lại tới nói với y những chuyện này. Trước đây, rõ ràng Kiều Sanh có thể cảm giác được Hoắc An Đạt không thích mình, có lẽ nguyên nhân là vì y đã ‘giành mất’ vị trí tổng giám đốc Tinh Quang.
Mà hiện tại, rõ ràng thái độ của Hoắc An Đạt với y đã tốt hơn rồi.
Kiều Sanh nhìn Hoắc An Đạt, cười: “Anh nói chuyện này với tôi là ý gì?”
“Tôi chỉ không muốn luôn bị hiểu lầm mà thôi!”
“Có hiểu lầm hay không, với anh mà nói cũng chẳng đáng mà phải không?”
Hoắc An Đạt lại nói: “Tử Việt có người trong lòng rồi!”
Kiều Sanh nhún vai: “Đó là nguyên nhân anh giải thích chuyện này với tôi?”
Hoắc An Đạt gật đầu.
Đúng là ông nói gà bà nói vịt, Kiều Sanh suy nghĩ một hồi, lại hỏi: “Vậy còn anh?”
Hoắc An Đạt nhìn y bằng ánh mắt rất lạ: “Cũng thế…”
…
Do Kiều Sanh vắng mặt nên công việc ở Tinh Quang còn dồn một đống. Tuy là có Kiều Tử Việt quản lý, nhưng anh ta xem trọng tập đoàn Kiều thị hơn, nên không thể nào cùng lúc mà quản lý chu đáo cả Tinh Quang. Những chuyện quan trọng anh ta sẽ xử lý ngay, còn những chuyện vụn vặt sẽ để sang một bên, dần dần chất đống. Sau khi trở về công ty, việc Kiều Sanh phải làm chính là xử lý những chuyện này.
Vì thế, ngay ngày đầu tiên quay lại công ty Kiều Sanh đã phải tăng ca.
Mãi cho đến hơn mười giờ tối, y mới làm xong.
Nhân viên trong công ty đã về hết, Kiều Sanh cho rằng mình là người về cuối cùng.
Tuy nhiên, vẫn còn người về muộn hơn cả y.
Vừa ra khỏi văn phòng, y đã gặp phải Hoắc An Đạt cũng đang ra về.
Hoắc An Đạt tăng ca là vì chụp ảnh tuyên truyền cho bản chỉnh sửa mới nhất của album (repackaged album). Do lượng tiêu thụ rất tốt, công ty quyết định sửa lại album cũ, vài ngày sau sẽ cho xuất xưởng.
Nhìn thấy Kiều Sanh, Hoắc An Đạt gật đầu với y một cái.
Kiều Sanh cong khóe môi.
Hai người cùng đi vào thang máy.
Hoắc An Đạt ấn phím xuống lầu một.
Cửa thang máy từ từ khép lại, từ từ đi xuống.
Thói quen giờ giấc của Kiều Sanh còn chưa điều chỉnh lại được, hiện tại y rất mệt mỏi, chỉ muốn ngủ mà thôi. Y tựa vào một góc, nhắm mắt thiếp đi, còn Hoắc An Đạt thì luôn nhìn về phía trước.
Hai người đều không nói gì.
Lúc thang máy xuống tới tầng năm thì đột ngột dừng lại, tiếp theo sau là xảy ra chấn động, đèn tắt phựt. Tất cả chìm vào bóng tối.
Hoắc An Đạt: “…”
Kiều Sanh mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Trong thang máy rất im ắng, chỉ có tiếng hô hấp của hai người.
Giọng của Hoắc An Đạt vang lên, thật bình tĩnh: “Dường như thang máy bị sự cố!”
Kiều Sanh hỏi, “Bây giờ ở công ty còn ai không?”
“Chỉ có bảo vệ gác cổng thôi!”
“Có thể liên lạc với họ được không?”
“Để tôi thử xem!” Hoắc An Đạt đáp, một lát sau lại nói: “Hình như cả máy bộ đàm cũng gặp trục trặc rồi!”
Kiều Sanh: “Vậy là chúng ta mắc kẹt ở đây sao?”
Hoắc An Đạt: “Chắc vậy!”
Kiều Sanh: “…”
Hoắc An Đạt thử lại mấy lần, vẫn không có tín hiệu, đành chịu trận.
Kiều Sanh lấy di động trong túi ra.
Trên màn hình báo pin còn đầy, nhưng trong thang máy lại không có một cột sóng, cả của Hoắc An Đạt cũng thế.
Hai người không nói gì.
Nửa đêm bị nhốt trong thang máy, e là phải đợi tới sáng chứ giờ thì có lẽ chẳng có ai phát hiện ra.
Kiều Sanh rất mệt, Hoắc An Đạt cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.
Hoắc An Đạt lấy điện thoại chỉnh thêm độ sáng, cả thang máy chỉ có chút ánh sáng mỏng manh phát ra từ màn hình điện thoại của anh ta. Hai người đều không nói gì, không khí trong thang máy không lưu thông, có chút ngột ngạt, Kiều Sanh tựa vào góc, cảm giác mí mắt ngày càng nặng.