Đọc truyện Dạ Vương – Chương 25
.
Sau một tuần chuẩn bị, bữa tiệc mừng Kiều Sanh trở vễ vẫn được cử hành đúng thời hạn.
Tiệc rượu được tổ chức ở biệt thự Kiều gia, làm rất hoành tráng, cũng mời rất nhiều khách. Kiều gia vốn là thế gia vọng tộc bậc nhất, sức ảnh hưởng không cần phải nói, Kiều Mạc Nhiên rất coi trọng bữa tiệc này, bỏ công không ít, phô trương tới gần như đốt tiền, cho nên khách tới đây đều là các nhân sĩ thuộc giới thượng lưu, tất nhiên là còn có một số đội cẩu tử, khứu giác nhạy bén không cần mời cũng tới.
Tám giờ tối hôm đó.
Trong hoa viên Kiều gia đèn đuốc sáng trưng, khách lui tới không ngừng, do là tiệc rượu ngoài trời, nên cũng bớt chen chúc.
Là diễn viên chính của buổi tiệc đêm nay, nhưng Kiều Sanh vẫn chưa xuất hiện, y còn trong phòng mình, đang ngồi trước cửa sổ, tay bưng một ly rượu đỏ, lạnh lùng nhìn những vị khách bên dưới.
Y không tin buổi tiệc Kiều Mạc Nhiên tổ chức đêm nay chỉ đơn thuần là chúc mừng cho y, từ ngày y trở về tới giờ, thái độ của ông ta vẫn luôn rất lạnh lùng, sao có thể đột nhiên đổi tính? Hay là do y và ông ta mới nảy sinh xung đột không bao lâu.
Kiều Sanh đứng trên cao nhìn Kiều Mạc Nhiên bưng rượu đỏ đứng giữa đám nhân sĩ thượng lưu ăn mặc đẹp đẽ, trò chuyện với bọn họ. Và ở cạnh họ, lúc nào cũng có một hai cô gái trẻ tuổi, cử chỉ trang nhã đến gần như là giả vờ, vừa nhìn vào thì biết ngay đó là tiểu thư nhà giàu có.
Đưa ly rượu tới bên đôi môi duyên dáng, y ngẩng đầu lên, uống một hơn cạn đáy ly. Tức thì, vị nồng của rượu lan khắp khoang miệng, cái vị ấy khiến người ta phải mê say.
Kiều Sanh vươn ngón tay thon dài khẽ vuốt ve ly thủy tinh trong suốt, khóe miệng chợt câu lên một nụ cười lạnh lùng.
Y sẽ không ngoan ngoãn trở thành quân cờ cho mấy cuộc hôn nhân buôn bán của Kiều Mạc Nhiên…
“Sanh thiếu gia, nên xuống thôi!”
Cửa phòng mở ra, giọng của chú Chu truyền tới.
Đặt ly rượu xuống, Kiều Sanh thản nhiên đáp: “Ừm, tôi xuống ngay!”
…
Dưới sự hầu hạ của chú Chu, Kiều Sanh không chút để ý đổi ngay bộ lễ phục.
Nhìn mình trong kính, âu phục đen tao nhã, dáng người cao gầy, mái tóc hơi dài được gel xịt tóc giữ nếp gọn gàng, nhưng không phải quá chau chuốt đến nỗi khiến người ta cảm thấy quê mùa, mà vừa hoàn mỹ. Dưới mái tóc đen là gương mặt anh tuấn như minh tinh nổi tiếng tàn sát vô số người, ngũ quan như đúc thành, đầy vị đàn ông, trên mặt y là nụ cười thản nhiên khiến cả người y tăng thêm hơi thở âm nhu, thần bí mà nguy hiểm.
Kiều Sanh không phải là một người tự kỷ, nhưng với chính mình, y không khiêm tốn chút nào. Y có bề ngoài rất được, hơn nữa còn được tới quá đáng. Tuy là với một thằng đàn ông mà nói, đây không phải là chuyện tốt gì, nhưng con người ai cũng thích những thứ xinh đẹp, biết đâu chừng gương mặt này lại trở thành bàn đạp để y bước tới thành công…
“Sanh thiếu gia, còn kéo dài nữa sợ là lão gia sẽ cho người tới gọi đấy, chúng ta mau xuống dưới đi!” Giọng của chú Chu cắt đứt suy nghĩ của Kiều Sanh.
“Ừm!” Kiều Sanh gật đầu.
…
Là con trai thứ ba của Kiều Mạc Nhiên, nhưng xưa nay Kiều Sanh chưa bao giờ được chú ý như những người con khác của ông ta, thậm chí có thể nói là không ngó tới. Lý do là y quá mức khiêm tốn, không khoa trương như Kiều Tử Việt và Kiều Uất Lệ, về một phương diện khác, y và Kiều Thục Lệ đều không vào tập đoàn Kiều thị, không có một chút quyền lực, tự nhiên giới truyền thông cũng không có ai thấy hứng thú với y.
Tiệc rượu lần này, hầu như là không ai hướng về phía Kiều Sanh, đại đa số đều là nhắm vào Kiều Tử Việt và Kiều Mạc Nhiên, thậm chí đến cả giới truyền thông cũng vậy, ánh đèn liên tục nhoáng về phía bọn họ.
Tuy nhiên, Kiều Sanh vừa xuất hiện, tình thế lập tức thay đổi ngay.
Nam nhân tuổi trẻ tao nhã mà tuấn mỹ, vừa xuất hiện lập tức hấp dẫn lực chú ý của nhiều người ở đó.
Kiều Sanh ung dung đi về phía Kiều Mạc Nhiên, chẳng ngó ngàng tới ánh mắt kinh diễm người khác quẳng tới.
“Cậu ta là ai vậy?”
“Không biết, Kiều gia còn nhân vật xuất sắc vậy sao?”
“Mà khoan đã, đừng nói là Kiều Sanh nha?”
“Không thể nào, Kiều Sanh xuất sắc như vậy? Tôi nhớ là cậu ta bình thường lắm…”
Xung quanh xì xào bàn tán, nụ cười của Kiều Sanh không đổi, xem như chưa nghe thấy. Lúc này, Kiều Mạc Nhiên đang nói chuyện với khách cũng đã nhìn thấy y, dừng lại, nhìn về phía y, trong mắt mang theo vài phần nghiền ngẫm.
Kiều Sanh đi xuyên qua đám người, đi đến bên cạnh Kiều Mạc Nhiên.
“Ba!”
“Ừm!” Kiều Mạc Nhiên nhìn y, gật đầu, không khó để phát hiện ông ta khá là hài lòng với một Kiều Sanh đột nhiên trở nên xuất sắc, hỏi: “Sao xuống muộn vậy?”
“Thay quần áo hơi lâu một chút!” Kiều Sanh thản nhiên đáp, rồi đưa tay cầm lấy ly rượu đỏ ở bàn kế bên.
Kiều Mạc Nhiên nhìn người như thay da đổi thịt, tản ra khí chất tao nhã, lại lạnh lùng, tàn nhẫn, nhưng trong mắt không lúc nào không tản ra ý cười, ông ta thấy ưng ý, rồi quay sang, giới thiệu y với những người vừa rồi bị y làm ngơ, “Trịnh tổng, đây là khuyển tử Kiều Sanh!” Sau đó giới thiệu, “A Sanh, hai vị này là Trịnh tổng của tập đoàn Trịnh thị, và cháu Trịnh Lâm Na, mới từ Canada về!”
“Chào hai vị!” Kiều Sanh mỉm cười, chào hỏi với hai người họ.
“Chào cháu!” Trịnh Tổng nhìn y, đánh giá, trong mắt đầy vẻ thưởng thức, tán thưởng: “Chú nhớ mấy năm trước từng gặp cháu một lần, khi đó cháu vẫn là đứa nhỏ đầu chưa mọc đủ tóc, không ngờ chỉ trong vài năm ngắn ngủi, cháu lại trưởng thành một người xuất sắc như vậy, người ta thường nói con gái mười tám thay đổi rất nhiều, theo chú thấy câu này cũng nên dùng cho mấy cậu trai trẻ!”
“Chú quá khen rồi!” Kiều Sanh mỉm cười: “Chú cũng là bảo đao chưa lão, có ai không biết lão tổng của tập đoàn Trịnh thị năng lực hơn người? Dưới sự dẫn dắt của chú, giờ tập đoàn Trịnh thị đã phát triển thành tập đoàn nhất nhì trong nước rồi còn gì!”
Kiều Sanh lễ phép đáp lễ bằng một câu không mặn không nhạt, khiến tâm trạng Trịnh tổng – tuổi đã cao – tốt cực kỳ.
“Ờ, phải rồi, đây là tiểu nữ Lâm Na nhà chú, nếu chú nhớ không nhầm thì tuổi của hai đứa cũng không cách bao nhiêu đâu!”
“Chào cô, cô Trịnh!” Kiều Sanh mỉm cười nhìn về phía cô gái trẻ xinh đẹp, mảnh mai ở cạnh y, thản nhiên chào một câu.
“Xin chào…”
Trịnh Lâm Na lễ phép đáp lại Kiều Sanh một câu, cử chỉ mất tự nhiên, nhưng vẻ tâm động – từ lúc trông thấy Kiều Sanh tới giờ – trong mắt cô ta chưa hề giảm.
Hai người chào hỏi lẫn nhau, hai người cha bên cạnh nhìn thấy quả thật là một đôi trời đất tạo thành.
Liếc nhìn nhau, Kiều Mạc Nhiên và Trịnh tổng cùng nở một nụ cười tuy không nói nhưng ai cũng hiểu.
Kiều Mạc Nhiên nói với hai người: “A Sanh, con và Lâm Na trò chuyện trước đi, ba và Trịnh tổng tìm Vương tổng họp mặt cái đã!”
Trịnh tổng cũng mỉm cười, nói với Kiều Sanh, “A Sanh, Lâm Na vừa mới về nước, không quen chuyện trong nước cho lắm, con bé có chỗ nào không hiểu, mong cháu chỉ bảo thêm!”
Kiều Mạc Nhiên và Trịnh tổng kiếm cớ bỏ đi.
“Vâng!”
“Dạ, ba ba, chú Kiều!”
Kiều Sanh cùng Trịnh Lâm Na đáp.
Kiều Mạc Nhiên và Trịnh tổng vội vàng rời khỏi, Kiều Sanh nhìn theo bóng lưng của họ, khóe miệng chợt câu lên một nụ cười lạnh.
Trịnh Lâm Na xoay qua nhìn gương mặt tuấn mỹ của y, chủ động nói: “A Sanh, anh còn nhớ em không? Chúng ta từng gặp mặt mấy lần!”
Thật không ngờ một người trước đây hiền như cục đất, sau vài năm ngắn ngủi lại có thể trở thành một người xuất sắc như vậy, Trịnh Lâm Na không khỏi ngạc nhiên. Trước đó, cha cô có nói với cô là vào buổi tiệc tối nay sẽ giới thiệu Kiều Sanh với cô, ngay từ đầu cô đã không muốn tới, sở dĩ cô chịu tới đây tham dự là vì cô thưởng thức Kiều Tử Việt. Trong ấn tượng của cô, Kiều Sanh rất kém, cô chẳng muốn ngó tới, giờ cô lại thầm may mắn vì mình đã tới đây. Người tới không ít danh gia vọng tộc, mà Kiều Sanh lại xuất sắc như vậy, người động tâm tuyệt đối không phải chỉ có mình cô và cô chính là người chiếm thế thượng phong trước nhất.
Thấy những đối thủ khác ở xung quanh đang nhìn mình chằm chằm, Trịnh Lâm Na tự tin ưỡng ngực, dùng ánh mắt ra oai với bọn họ: Ngại quá, người đàn ông xuất sắc này là của Trịnh Lâm Na tôi…
Kiều Sanh vừa liếc một cái đã biết ngay suy nghĩ trong đầu cô ta, trong mắt y thoáng hiện vài phần trào phúng, đáp: “Dĩ nhiên rồi, tiểu thư xinh đẹp như vậy, sao tôi có thể quên cho được chứ?”
Được y khen, Trịnh Lâm Na vui như mở cờ trong bụng, cười nói: “Xem ra hai ta đều không quên được đối phương, giờ lại gặp nhau, liệu có phải là duyên phận hay không?”
Trong lời nói của Trịnh Lâm Na đầy vẻ ám chỉ.
Kiều Sanh mỉm cười, không đáp.
Hai người trò chuyện một hồi, Trịnh Lâm Na luôn chủ đồng mở lời, còn Kiều Sanh thì hoàn toàn ngược lại, không thích thú bao nhiêu. Lúc đầu, Trịnh Lâm Na còn rất tự tin với chính mình, nhưng càng về sau, cô ta càng gấp, thế là cô ta quyết tâm, bưng một ly rượu đỏ lên, vờ như cầm không chắc, lỡ tay làm ngã xuống váy, thế là rượu đỏ trong ly vơi vào chiếc váy dài.
“A!” Trịnh Lâm Na hô to một tiếng.
Kiều Sanh nhíu mày, bảo người hầu đưa khăn tay tới cho cô ta.
Trịnh Lâm Na lấy khăn lau sơ lên váy mình mấy cái, rồi nhìn y bằng ánh mắt ‘rầu rĩ’, “Ngại quá, A Sanh, váy em dơ rồi, anh có thể dẫn em vào nhà xử lý một chút không?”
Cộng với một loạt các ám chỉ vừa rồi, ý nghĩa của yêu cầu này đã quá rõ ràng.
Kiều Sanh còn chưa kịp nói gì, thì một người hầu đã đi tới trước mặt y, đưa cho y một mảnh giấy.
“Sanh thiếu gia, có một vị tiên sinh nhờ tôi đưa cho cậu!”
Người hầu là một thiếu niên trẻ tuổi, có hơi lạ mặt, Kiều Sanh cũng không nghĩ gì, mở mảnh giấy ra xem.
Trên đó chỉ viết ngắn gọn một câu, “Chín giờ rưỡi, phía sau hoa viên!”
Đó là loại giấy dùng để viết thư, chữ viết cực đẹp.
Kiều Sanh nhìn thoáng qua mảnh giấy ấy, rồi khó hiểu, ngẩng đầu lên nhìn người hầu trẻ tuổi nọ.
Đối phương cũng đang nhìn y, khóe môi hơi câu lên, nở nụ cười đầy thâm ý, trên gương mặt có chút bình thường thoáng hiện vài phần nguy hiểm, tà khí…