Đọc truyện Dạ Vương – Chương 100
.
Do phong cách của ca khúc, lúc quay MV cũng không quá phức tạp, quan trọng là… bầu không khí trong từng cảnh. Hoắc An Đạt mặc đồ trắng, bước chầm chậm trên đường mòn trong sân trường đầy hoa anh đào, cảnh tượng rất đẹp.
Các cô gái xứ anh đào nhìn không chớp mắt, thiếu điều sắp bắn ra mấy trái tim hồng.
Kiều Sanh cũng đứng nhìn.
Một cơn gió thổi qua, hoa anh đào rơi lả tả.
Hoắc An Đạt đi giữa rừng mưa anh đào, mắt thản nhiên, khiến biết bao cô gái khuynh đảo.
Cảnh đó thật đẹp, ngay cả Kiều Sanh cũng ngẩn ngơ một hồi.
…
Tiến độ quay tương đối chậm, mất hết mấy ngày. Tuy chậm nhưng chắc, hiệu quả đạt được khỏi phải nói, ai cũng đều rất hài lòng.
Hậu kỳ MV sẽ được chế tác trong nước, nên sau khi quay xong, Kiều Sanh cũng theo đoàn trở về.
Vừa xuống máy bay, Kiều Sanh phát hiện Kiều Tử Việt đang đứng ở lối ra.
Nhìn thấy y, Kiều Tử Việt phất tay, mặt còn mỉm cười.
Kiều Sanh ngạc nhiên. Dạo trước thái độ của Kiều Tử Việt với y không nóng không lạnh, đôi khi còn hờ hững, giờ sao lại nhiệt tình như thế.
Có hơi bất ngờ.
Tuy là không rõ Kiều Tử Việt uống lộn thuốc hay thế nào, Kiều Sanh vẫn đi về phía anh ta.
“A Sanh, cậu về rồi!” Kiều Tử Việt nói.
“Anh tới đây làm gì?”
“Đón mọi người!”
Kiều Sanh thấy khó hiểu. Đột nhiên y sực nhớ tới Hoắc An Đạt, chợt hiểu ra.
“Hoắc An Đạt ở đằng sau!” Kiều Sanh thản nhiên nói, rồi đi vòng qua người Kiều Tử Việt.
“Chờ đã!” Kiều Tử Việt ngăn y lại.
Kiều Sanh nhíu mày, khó hiểu nhìn anh ta.
Kiều Tử Việt nói: “Ngồi xe tôi về đi!”
Kiều Sanh: “Không cần!”
Kiều Tử Việt có chút không vui: “Sao cậu lại lạnh lùng thế chứ?”
Kiều Sanh cười cười: “Nếu tôi nhớ không lầm, người luôn lạnh lùng là anh mới phải chứ nhỉ!”
Kiều Tử Việt im lặng một hồi rồi nói: “Giờ không thế nữa. Dù sao thì chúng ta cũng là anh em, lại ở cùng một nhà, cúi đầu, ngẩng đầu đều gặp mặt, không thể như thế mãi được!”
Giọng anh ta nói rất thành khẩn, Kiều Sanh lại vừa xuống máy bay, có hơi mệt mỏi nên cũng không tiếp tục từ chối ý tốt của anh ta nữa.
Ở phía sau, Liên Mặc Sinh – kéo hành lý- và Hoắc An Đạt cũng đã đi tới. Dường như Hoắc An Đạt đã sớm biết Kiều Tử Việt sẽ tới, mỉm cười với anh ta, chỉ có Liên Mặc Sinh là có chút bất ngờ.
Bốn người cùng lên xe của Kiều Tử Việt.
Dọc đường đi, Kiều Sanh và Liên Mặc Sinh đều không nói gì, Kiều Tử Việt và Hoắc An Đạt có trao đổi với nhau đôi ba câu. Qua cách nói chuyện giữa họ, tuy nói không nhiều, nhưng lại rất hiểu nhau, dường như quan hệ cũng không tệ lắm.
Hơn nữa, tuy là trò chuyện với nhau rất vui, nhưng xác thật giữa họ chỉ là cảm giác bạn bè, không có gì là mờ ám.
Kiều Sanh cúi đầu, suy nghĩ gì đó.
…
Đến tối.
Kiều Mộ Đình bận việc phải tăng ca, Liên Mặc Sinh định thừa dịp này leo lên giường Kiều Sanh. Nào ngờ cậu ta lại nhận được nhiệm vụ bất ngờ, đành phải ôm hận rời đi.
Kiều Sanh nhàn rỗi không có gì làm, y ra ban công ngắm cảnh đêm.
Bóng đêm lạnh lùng, gió đêm thoang thoảng.
Có tiếng đập cửa vang lên.
Kiều Sanh hỏi: “Ai đó?”
“Là tôi!” Tiếng của Kiều Tử Việt.
“Vào đi!”
Cửa mở ra, Kiều Tử Việt đi vào phòng.
Kiều Sanh đứng bên ban công, vẫn nhìn về phía trước. Kiều Tử Việt đi tới sau lưng y rồi dừng lại.
“Có chuyện gì à?” Kiều Sanh hỏi.
Kiều Tử Việt không đáp.
Kiều Sanh xoay lại, nhìn anh ta bằng ánh mắt trào phúng: “Anh thành người câm rồi à?”
Lúc này Kiều Tử Việt mới lên tiếng: “Có chút chuyện tôi muốn nói với cậu!”
“Nói đi!”
Kiều Tử Việt lại im lặng, anh ta đang do dự.
Kiều Sanh mỉm cười, đợi anh ta mở lời.
Dường như đã hạ quyết tâm, mặt Kiều Tử Việt trở nên nghiêm túc: “A Sanh này, chuyện hồi đó, cậu còn để ý sao?”
Kiều Sanh biết ngay là anh ta sẽ nhắc tới chuyện này, nhíu mày hỏi lại: “Anh nói thử xem?”
Kiều Tử Việt nói: “Nếu như cậu còn để ý, vậy cho tôi xin lỗi!”
Kiều Sanh thản nhiên đáp: “Nếu như xin lỗi là xong chuyện, vậy cả thế giới này còn cần tới cảnh sát làm gì?”
Kiều Tử Việt câm nín.
Kiều Sanh nhìn anh ta, ngoài cười nhưng trong không cười: “Từ bao giờ mà anh trở nên lôi thôi như thế? Nửa đêm anh chạy tới đây là để nói với tôi chuyện này?”
Kiều Tử Việt hạ mi mắt: “Tôi chỉ nhịn không được mà thôi!”
“Hử?” Kiều Sanh nhíu mày.
Kiều Tử Việt siết chặt tay, đi tới trước mặt y, nhìn vào mắt y.
“A Sanh, quên chuyện ngày trước đi được không?”
“Tại sao?”
“Bởi vì tôi hối hận. A Sanh, trước đây tôi đối xử với cậu như vậy thật ra cũng không phải muốn hành hạ cậu mà là bởi vì tôi thích cậu!”
“Thích?” Kiều Tử Việt bất ngờ thổ lộ khiến Kiều Sanh kinh ngạc, cong khóe môi lên: “Thì ra Kiều đại thiếu gia luôn đối xử với người mình thích như vậy, đúng là rất khác người!”
Kiều Tử Việt không để ý tới giọng điệu mỉa mai của y, lại nói: “Tôi ganh tị. Cậu chỉ thân với Kiều Mộ Đình, còn tôi, cậu không thèm liếc một cái. Cho dù tôi có đối xử tốt với cậu, cậu cũng vờ như không phát hiện!”
“Cho nên anh mới ganh tị?”
Kiều Tử Việt chấp nhận.
Kiều Sanh thấy vừa bực vừa buồn cười: “Xem ra anh không chỉ thiếu thốn về mặt tình cảm, mà ngay cả chỉ số thông minh cũng thiếu tới đáng thương!”
Kiều Tử Việt ủ rũ: “Cậu nói đúng lắm, thật sự tôi rất ngốc. Trước đây tôi không hề biết tôi ganh tị là vì thích cậu, còn làm những chuyện như vậy với cậu. A Sanh, tôi không chịu nổi nữa rồi, mỗi lần thấy cậu ở cùng người đàn ông khác, tôi cảm thấy rất khó chịu, tôi ghen tỵ tới muốn điên lên được!”
Kiều Sanh miễn cưỡng hỏi: “Cho nên?”
Kiều Tử Việt bước tới, ôm chầm lấy Kiều Sanh: “A Sanh, tôi yêu cậu!”
Kiều Tử Việt có chút kích động, lực tay rất mạnh, khiến Kiều Sanh có hơi khó thở nhưng y cũng không nhúc nhích.
Qua một hồi sau, y mới lạnh lùng nói: “Buông ra!”
Kiều Tử Việt không nhúc nhích.
“Buông ra!” Kiều Sanh lặp lại một lần nữa.
Giọng y đã lạnh như băng, hiển nhiên là đã có chút không hài lòng. Không được Kiều Sanh hồi đáp, Kiều Tử Việt đành phải buông y ra.
Kiều Sanh chỉnh lại quần áo bị ôm đến nhăn nhúm, chẳng thèm liếc Kiều Tử Việt một cái, thản nhiên nói: “Anh có thể đi rồi!”
“A Sanh?” Kiều Tử Việt khó hiểu nhìn y.
“Anh không hiểu tôi nói gì à!”
“A Sanh, những gì tôi nói hoàn toàn là thật!” Kiều Tử Việt đau khổ.
“Vậy thì có liên quan gì tới tôi?” Kiều Sanh lại không nghĩ thế: “Anh hối hận, anh xin lỗi thì tôi phải nhận à?”
Kiều Tử Việt ủ rũ: “Vậy cậu muốn tôi phải làm thế nào?”
Kiều Sanh: “Chẳng làm gì cả, chỉ cần tránh xa tôi một chút!”
Kiều Tử Việt: “…”
Kiều Sanh vòng qua người anh ta, đi về phòng.
Kiều Tử Việt kéo tay y lại: “Chờ chút!”
Kiều Sanh có chút khó chịu, mắt ánh lên sát khí, nhanh như chớp chuyển tay nắm lấy cổ tay Kiều Tử Việt.
Kiều Tử Việt biết y định làm gì, định chống đỡ, nhưng vừa nghĩ tới thái độ của Kiều Sanh nên do dự, không làm bất kỳ động tác nào.
Kiều Sanh dùng một thế quăng người qua vai tuyệt đẹp, ném anh ta một cái.
Cả người bay lên, rồi nện xuống sàn nhà. Kiều Tử Việt thấy đầu mình đầy sao, lục phủ ngũ tạng như sắp loạn hết lên rồi.
Kiều Sanh nhìn anh ta từ trên cao, giống như nhìn một con kiến yếu ớt.
Ánh mắt ấy khiến lòng Kiều Tử Việt đau đớn.
Kiều Sanh nói: “Một tên yếu đuối vô dụng như anh có tặng không cho tôi, tôi cũng thấy chướng mắt!”
Kiều Tử Việt lẳng lặng đứng lên.
Thật ra trong khoảng thời gian qua anh ta luôn cố rèn luyện thân thủ, nếu đánh tay đôi, Kiều Sanh chưa chắc đã là đối thủ của anh ta. Kiều Sanh mỉa mai anh ta không đáng một đồng, dẫm lên lòng kiêu hãnh của anh ta, nhưng anh ta lại không biết phải làm thế nào, chỉ đành cam tâm tình nguyện cho Kiều Sanh chà đạp.
Trước đây anh ta vẫn luôn kiên trì, không muốn cúi đầu trước Kiều Sanh, giờ anh ta không thể làm được nữa.
Rất khổ sở.
Kiều Tử Việt thấy ngực mình nhói lên, không biết là bị Kiều Sanh quẳng xuống đất hay vì những lời ban nãy.
Anh ta muốn thổ lộ ngay với Kiều Sanh, rồi lại không biết phải nói gì.
Cuối cùng anh ta lại dùng tới cách ngu si nhất.
Anh ta nói: “A Sanh, tôi biết cậu muốn Kiều thị, nếu cậu đồng ý, tôi có thể chuyển hết cổ phần trong tay tôi cho cậu!”
Kiều Sanh nhìn anh ta, kinh ngạc hỏi: “Cho tôi hết toàn bộ cổ phần?”
“Ừm!” Kiều Tử Việt nhìn y: “Nếu như làm vậy có thể khiến cậu quên hết những chuyện trước đây!”
Trong mắt anh ta đầy vẻ chờ mong, làm Kiều Sanh chợt nhớ lại ngày trước, cũng có lúc Kiều Tử Việt cũng nhìn y bằng ánh mắt như vậy, nhưng khi đó y lại rất ỷ vào Kiều Mộ Đình, còn do thường xuyên bị Kiều Tử Việt ăn hiếp, cho nên y rất sợ, luôn tránh ra xa. Mỗi lần như thế, sự chờ mong ấy lại biến thành thất vọng.