Dạ Vương Phủ

Chương 28: Hồi kết


Đọc truyện Dạ Vương Phủ – Chương 28: Hồi kết

Thời gian thấm thoát trôi qua, ấy vậy mà Dạ Vô Khạng cùng Trác Hạc Dao đã ở bên cạnh nhau vẻn vẹn ba năm.

Vô Danh nói là muốn trở về Tây Vực để xây dựng lại Túy Lâu, Trác Hạc Dao cũng không cản bà, chỉ là mỗi tháng Vô Danh sẽ đều đặn cho người mang từ Tây Vực về một ít thảo dược, bảo là để chúng thay bà chăm sóc cho Trác Hạc Dao.

A Thanh cùng tiểu Nguyệt cũng sớm thành thân, nay bọn họ lại có một tiểu hài tử trắng trẻo mập mạp. Sau khi thành thân bọn họ cũng không còn ở vương phủ, là dọn ra một phủ đệ khác do Dạ Vô Khạng ban cho, nhưng mỗi ngày đều đặn sau giờ Ngọ, tiểu Nguyệt sẽ cùng tiểu hài tử đến vương phủ trò chuyện cùng Trác Hạc Dao.

Còn về phần thái hậu, sau ba năm sống trong đau đớn, cuối cùng bà ta cũng thật sự chết đi. Thái hậu mất, hoàng đế đau lòng để tang mẫu hậu một năm, chuyện trong cung hiện giờ phần lớn là do Dạ Vô Khạng cùng Dạ Cổ Phong quản thúc.

Nhắc đến Dạ Cổ Phong, nam nhân này sau khi Trác Hạc Dao gả vào vương phủ, y cũng đi tìm cho mình một cuộc sống mới. Hiện tại y đã lập gia thất, nhưng cái tính đào hoa vẫn chung quy không bỏ đi. Phu nhân của y là một nữ nhân thông minh sắc xảo, tuy diện mạo không mấy xuất chúng nhưng tâm cơ lại không hề đơn giản a. Đối với cái tính đào hoa của y, nàng ta chỉ cười cười, nói là không sao, nhưng ánh mắt mỗi lần nói lên câu nói đó lại khiến Dạ Cổ Phong một tháng sau đó liền không dám bước chân ra khỏi phủ.

Còn có một người nữa, là Ân Tử Khâm. Sau khi để Dạ Vô Khạng đưa Trác Hạc Dao trở về vương phủ cũng chưa thấy y xuất hiện lần nào, điều này thật khiến Trác Hạc Dao lo lắng muốn chết. Người làm trượng phu như Dạ Vô Khạng, nhìn thấy thê tử của mình suốt ngày buồn phiền đương nhiên hắn cũng không được vui vẻ, liền lệnh cho A Thanh nhất định phải tìm ra y. Cuối cùng sau một năm trời tìm kiếm, Ân Tử Khâm cũng phải xuất đầu lộ diện.

Hoa viên vương phủ.

Trác Hạc Dao một thân lam y nhạt màu, huyền phát tùy ý vấn cao cố định bằng trâm hồ điệp vàng, ngọc thể giai nhân tựa vào đôn mộc, hạnh mâu tròn xoe khép hờ.

Dạ Vô Khạng từ phía sau tiến lên, chậm rãi ngồi xuống cạnh nàng.

Mi mắt nàng khẽ động, Dạ Vô Khạng cất lời: “Giả vờ ngủ rồi là để tránh bản vương?”

“Không có.” Nàng chậm rãi mở mắt: “Chỉ là muốn nhắm mắt hít thở không khí một chút thôi.”

“Mở mắt vẫn có thể thở.”

Trác Hạc Dao nghiêng người tựa vào bả vai nam nhân: “Vô Khạng, chàng nói xem có phải ta rất đáng bị như vậy không?”

“Đáng bị cái gì?”


“Chính là bị ông trời trừng phạt. Trước đây lúc tiếp quản Túy Lâu, ta đã ra tay với không biết bao nhiêu người, hiện tại đây chính là hình phạt.”

Dạ Vô Khạng vòng tay ôm nàng vào ngực: “Sẽ không có chuyện đó đâu, bọn chúng là đáng chết.”

“Nhưng cũng là sinh mạng.”

Trác Hạc Dao ngưng một lát, sau đó lấy lại tinh thần: “Trong suốt ba năm nay ta đã nghĩ rất nhiều chuyện, mọi việc ta làm, mọi việc mà ngày hôm nay xảy ra chính là vì ta gặp chàng.”

Đoạn, nàng quay sang nam nhân, ánh mắt biểu lộ một tia đau thương: “Từ khi chúng ta gặp nhau đã là một sai lầm.”

“Vậy nàng có hối hận không?”

Nàng lắc đầu: “Ta không hối hận.”

Ba năm trôi qua, sức khỏe nàng ngày một yếu đi, mặc dù Dạ Vô Khạng không nói nhưng nàng biết, bệnh tình của nàng hắn rõ hơn ai hết.

Đừng nói đến việc khi nào sẽ hồi phục, nàng hiện tại ngay cả ân ái với hắn cũng không thể, vậy thì làm sao có thể hồi phục đây?

Trác Hạc Dao lần nữa tựa người vào vai Dạ Vô Khạng: “Vô Khạng, sau này ta muốn trở về Thiên sơn.”

Dạ Vô Khạng trong mắt không che giấu đau xót, trở về mà nàng nói, chính là không còn nữa.

“Được, nếu nàng thích ta sẽ đưa nàng trở về Thiên sơn.”

Trác Hạc Dao khẽ cười, cùng Dạ Vô Khạng đan chặt mười ngón tay vào nhau: “Vô Khạng, thời gian ở bên chàng không nhiều, nhưng ta thật sự rất hạnh phúc. Nếu như có kiếp sau, ta vẫn sẽ yêu chàng, cho dù kết quả có ra sao, thậm chí còn tệ hơn cả kiếp này, ta vẫn muốn yêu chàng, mãi mãi không hối hận.”

Nam nhân hốc mắt ướt át, cố gắng giữ giọng nói không run rẩy: “Được, kiếp sau ta nhất định sẽ đi tìm nàng, cho dù ở chân trời góc bể ta cũng nhất định tìm nàng.”


“Nhưng mà…”

“Nhưng mà thế nào?”

Trác Hạc Dao đưa cao đôi tay đang nắm chặt tay Dạ Vô Khạng lên, nói: “Nếu như kiếp sau khi gặp lại, ta không còn dung mạo này nữa, chàng cũng không phải là vương gia, cũng không còn tuấn tú nữa, vậy thì làm sao chúng ta nhận ra nhau? Chưa kể còn có canh Mạnh Bà…”

“Ta nói không muốn uống, bà ta có thể ép ta sao?”

Trác Hạc Dao bĩu môi: “Bà ta dù sao cũng là quỷ, chàng chỉ là một hồn ma không hơn, chẳng lẽ lại còn dám đối đầu với bà ta? Không sợ mãi mãi không được siêu sinh sao?”

Dạ Vô Khạng tặc lưỡi, đưa tay còn lại cốc vào đầu nàng: “Ngốc thật, cho dù nàng có thành hình dạng gì ta cũng vẫn sẽ yêu nàng, biết chưa?”

“Vô Khạng.” Trác Hạc Dao gọi tên hắn, rất nhỏ.

“Hửm?”

“Ta mệt, muốn đi ngủ.”

“Ta đưa nàng về Vân Y các.”

Trác Hạc Dao lắc đầu: “Chàng có thể ngồi cạnh ta được không? Khi nào tiểu Nguyệt đến thì gọi ta dậy.”

Dạ Vô Khạng ôm nàng vào lòng, khẽ hôn lên mái tóc nàng: “Được.”

Đợi khi nào nàng dậy rồi, hắn sẽ đưa nàng đến thảo nguyên lần nữa, cùng nàng nhìn ngắm những đám mây trên bầu trời xanh thẳm…

Chỉ tiếc là, nàng không tỉnh lại nữa.


Trác Hạc Dao chính là nữ nhân dối trá nhất mà hắn từng gặp trên thế gian.

Không phải nói là khi nào mẫu tử tiểu Nguyệt đến thì gọi nàng dậy sao? Hắn gọi mãi, vì sao nàng không tỉnh lại?

Nàng nói muốn đến thảo nguyên, hắn còn chưa kịp đưa nàng đi; nàng nói muốn một lần đến Tây Vực thăm mẫu thân, hắn còn chưa kịp đưa nàng đi; nàng nói muốn trở về Thiên sơn, hắn chỉ có thể đưa nàng trở về.

Chỉ tiếc là nàng không thể nhìn ngắm cảnh sắc Thiên sơn nữa.

Đời này của hắn chỉ yêu duy nhất hai nữ nhân. Một là Liễu Thường Vân, hai là Trác Hạc Dao. Nhưng người mà hắn tâm tâm niệm niệm yêu thương, duy chỉ có mình nàng.

Trác Hạc Dao.

Hẹn kiếp sau gặp lại, lời hứa đời đời kiếp kiếp đã định, ai cũng không được nuốt lời.

***

Thầy giáo đứng trên bục giảng, giáo án vừa mới dọn vào cặp liền nghe thấy một hồi chuông réo rắc vang lên.

Tan học rồi.

Cô gái với chiếc áo sơ mi trắng, váy sọc ca rô lặng lẽ ôm cặp sách ra về, bên cạnh là một bạn gái với cặp kính cận không được bắt mắt lắm.

“Hạc Dao!” Bạn gái đeo cặp kính cận tiến lên huýt mạnh vào vai cô gái, khiến cô suýt chút nữa thì ngã.

“Đã bảo cậu nhớ đợi tớ mà, vì sao lại về trước nữa?”

Trác Hạc Dao thở dài, nặng nề nói: “Tiểu Nguyệt, đừng lúc nào cũng đi theo mình nữa, cậu thật phiền phức!”

Tiểu Nguyệt nghe vậy thì tức muốn chết, đang định phản bác thì từ phía xa, một thanh niên với bộ đồng phục gọn gàng từ xa tiến đến, nhìn thấy Tiểu Nguyệt thì anh ta môi mỏng khẽ nhếch, bước chân càng gia tăng tốc độ.

“Hạc Dao, nhìn đi nhìn đi! Là Đại Nam Thần vừa mới chuyển về trường chúng ta đó!”


Tiểu Nguyệt phấn khích bấu vếu cô, Trác Hạc Dao hướng theo ánh mắt của Tiểu Nguyệt, sau khi nhìn thấy người kia thì khóe miệng không tự chủ được khẽ cong.

Người được gọi là Đại Nam Thần tiến đến trước mặt Trác Hạc Dao, ánh mắt mang đầy ý tứ nhìn chằm chằm cô: “Cuối cùng cũng tìm thấy em rồi.”

Trác Hạc Dao cũng nhìn lại anh ta: “Vậy tiếp theo nên làm gì đây?”

Dạ Vô Khạng tiến đến một tay ôm lấy bả vai cô, tay còn lại đút vào túi quần: “Đương nhiên là làm chuyện mà trước đây chúng ta chưa từng làm.”

Trác Hạc Dao cười cười: “Đó là chuyện gì?”

Dạ Vô Khạng còn chưa kịp đáp, Tiểu Nguyệt một bên liền chen vào: “Hai người quen nhau à?”

Nghe vậy, cả hai chỉ nhìn nhau rồi hướng Tiểu Nguyệt cười, lúc này từ phía xa, Vĩ Thanh cũng tiến lại: “Tiểu Nguyệt! Đã bảo cậu chờ mình mà, vì sao lại đi trước?”

Tiểu Nguyệt nghe vậy lập tức đỏ mặt: “Tại sao phải chờ cậu chứ? Mình về cùng Hạc Dao!”

“…”

“…”

Trác Hạc Dao cùng Dạ Vô Khạng thấy vậy không hẹn mà gặp đều nhìn nhau cười, sau đó liền lướt qua Tiểu Nguyệt cùng Vĩ Thanh.

Hẹn ước của bọn họ, chính là chờ đợi đến hôm nay mới có thể thực hiện được.

Cảm ơn Mạnh Bà đã không để họ uống canh, cảm ơn ông trời vì đã để họ gặp lại nhau ở kiếp này.

Không còn dung mạo tuyệt đẹp, cũng không còn là vương gia quyền quý… Nhưng chỉ cần được ở cạnh nhau, có thế nào họ cũng nguyện ý.

Hết.

17/05/2019. 2.21 p.m.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.