Dạ Vương Phủ

Chương 23: Ta cầu xin nàng


Đọc truyện Dạ Vương Phủ – Chương 23: Ta cầu xin nàng

Trác Hạc Dao chậm rãi vịn vào cửa gỗ, từng bước từng tước tiến ra: “Người đang nói chuyện cùng ai vậy?”

Ân Tử Khâm cùng Dạ Vô Khạng đồng loạt quay lại nhìn nàng, Trác Hạc Dao sau khi nhìn thấy thân ảnh Dạ Vô Khạng liền đứng yên tại chỗ, ánh mắt bình thản như mặt hồ yên ả, không chút gợn sóng.

Nàng khó khăn bước đến cạnh Ân Tử Khâm, sau khi đã đứng trong lòng y liền thấp giọng: “Tại sao hắn lại ở đây?”

Ân Tử Khâm không đáp, không phải vì y không thể nói là bản thân mình đưa hắn đến, mà là y chỉ nghĩ để hắn giải thích sẽ hợp lí hơn.

Trác Hạc Dao nương theo ánh mắt của y, nhìn về phía Dạ Vô Khạng.

“Ta nghe nói nàng đang ở đây nên muốn đến xem sao, nếu nàng đã không sao vậy thì… Nếu nàng đã không sao vậy thì ta về đây.”

Nói xong, Dạ Vô Khạng liền xoay người bỏ đi, vừa đặt chân ra khỏi cổng liền nghe Ân Tử Khâm cất giọng: “Khoan đã.”

Dạ Vô Khạng cũng không xoay người lại: “Còn có chuyện gì sao?”

Ân Tử Khâm ôm Trác Hạc Dao trong lòng vừa mới bị mình đánh ngất: “Ngươi đưa nàng ấy về vương phủ đi.”

Dạ Vô Khạng nghe vậy liền xoay người, không hiểu nhìn Ân Tử Khâm.

“Không phải ngươi nói ngươi yêu nàng sao? Vậy thì bù đắp đi.”

“Nhưng mà ngươi…”

“Ta cũng yêu nàng, tình yêu của ta dành cho nàng không ít hơn ngươi. Trong suốt khoảng thời gian ở cạnh nàng, được nhìn thấy nàng, được chạm vào nàng, được nghe nàng nói cười mỗi ngày… Mặc dù đó chỉ là lớp ngụy trang do nàng tạo nên nhưng mà ta vẫn cảm thấy rất hạnh phúc.”

Ân Tử Khâm dịu dàng nhìn nữ nhân trong lòng mình, nhẹ giọng: “Nhưng mà ở đây nàng sẽ không hạnh phúc, ta chỉ có được thể xác nàng, còn linh hồn và trái tim nàng sớm đã bị giữ chặt ở vương phủ rồi.”


Dạ Vô Khạng nghe vậy liền tiến đến ôm lấy nàng. Ân Tử Khâm đã nói vậy thì hắn cũng không khách sáo, mà hắn cũng không cần khách sáo. Nàng ấy vốn là vương phi của hắn, nơi nàng nên ở chính là vương phủ.

Trước khi đi, Dạ Vô Khạng nói: “Nếu muốn, ngươi có thể đến thăm nàng bất cứ lúc nào.”

“Ta còn có thể gặp lại nàng ấy sao?”

“Đương nhiên là có thể, bất cứ lúc nào.”

Nói xong, hắn liền ôm nàng xuống núi, trở về kinh thành.

Ân Tử Khâm sau khi đợi hai thân ảnh biến mất, khóe miệng liền vẽ ra một nụ cười đau đớn. Dao nhi, chỉ mong nàng kiếp này bình an, mấy tháng qua ở cạnh nàng, sư phụ đã mãn nguyện rồi.

***

Kinh thành, Dạ vương phủ.

Sau khi Trác Hạc Dao tỉnh lại liền thấy tiểu Nguyệt túc trực một bên. Thấy Trác Hạc Dao đã tỉnh, nàng liền vui mừng cao giọng: “Vương phi tỉnh rồi! Vương phi! Người đợi một chút, nô tỳ lập tức đi bẩm báo vương gia!”

Trác Hạc Dao nghe vậy liền ngồi dậy, muốn lên tiếng ngăn cản nhưng lại thấy cổ họng khô khốc, đau rát không thể nói chuyện được, bèn để mặt tiểu Nguyệt chạy đi mất.

Dạ Vô Khạng sau khi hay tin nàng tỉnh liền cấp tốc đến Vân Y các.

Thấy hắn, Trác Hạc Dao cũng không tỏ ra ngạc nhiên. Nhớ lại lúc bị sư phụ đánh ngất ở Thiên sơn, nàng liền hiểu rõ ý định của sư phụ, chỉ là lần này tái ngộ, không biết phải cùng hắn đối mặt thế nào.

“Nàng tỉnh rồi!” Vẫn là Dạ Vô Khạng lên tiếng trước, hắn phất tay, ý bảo tiểu Nguyệt lui xuống.

Trác Hạc Dao gật đầu, cũng không đáp lời.


Dạ Vô Khạng chậm rãi tiến đến, ngồi xuống cạnh nàng, một lúc lâu mới mở miệng: “Ta xin lỗi.”

Nàng nhếch miệng: “Dạ vương gia đang nói gì vậy? Tại sao lại xin lỗi ta?”

“Nàng đánh ta cũng được, mắng ta cũng được, thậm chí nàng còn có thể coi ta như không tồn tại. Hạc Dao, chỉ xin nàng đừng dùng giọng điệu đó nói chuyện với ta, ta thật sự rất khó chịu.”

“Dạ vương gia lại đùa rồi chăng? Ta làm sao có gan đánh ngài, mắng ngài?”

Dạ Vô Khạng mệt mỏi nhắm hai mắt: “Hạc Dao, đừng như vậy nữa được không? Ta cầu xin nàng, đừng như vậy nữa.”

Trác Hạc Dao khóe miệng khẽ cong, nhẹ nhàng nói: “Dạ vương gia xin đừng như vậy nữa, nếu để vương phi nhìn thấy e là không hay.”

Thật lòng Trác Hạc Dao không biết Liễu Thường Vân hiện tại ra sao, nhưng nếu nàng là kẻ thay thế thì sau khi nàng rời khỏi, hẳn là nàng ta sẽ trở thành Dạ vương phi.

“Hạc Dao, nàng phải để cho bản thân đau đớn mới vừa lòng sao? Ta chỉ hỏi nàng một câu, nàng còn yêu ta không?”

Trác Hạc Dao nghe vậy liền trừng mắt nhìn hắn, mặc kệ cổ họng đau rát, cao giọng: “Dạ Vô Khạng, ngươi có tư cách gì mà hỏi ta câu đó?”

Thấy hắn không đáp, nàng tiếp tục: “Còn yêu ngươi không?” Nàng nhếch miệng: “Đúng vậy, Dạ Vô Khạng. Ta đã từng yêu ngươi, nhưng đó là trước đây, là ta ngu ngốc nên mới…”

“Ta chỉ hỏi nàng hiện tại có còn hay không?”

Trác Hạc Dao không đáp, ánh mắt bình thản như nước nhìn hắn. Dạ Vô Khạng giọng nói khẩn thiết: “Cho ta một cơ hội, chúng ta sẽ quay trở về như trước đây, được không? Ta sẽ tìm kiếm nữ nhân tên Vô Danh đó, bảo y trị thương cho nàng, rồi chúng ta sẽ như trước đây, được không?”

Trác Hạc Dao lắc đầu: “Chúng ta còn có thể quay lại nữa sao? Không đâu, tất cả đã quá muộn!”

“Nhưng chúng ta có thể bắt đầu lại! Trước đây là do ta không đúng, không biết đã yêu nàng từ bao giờ, chỉ biết sau khi nàng rời khỏi ta liền…”


“Dạ Vô Khạng, bây giờ nói những lời này còn có ích gì?”

Đúng vậy, còn có ích gì khi mọi chuyện đã không thể cứu vãn?

Trác Hạc Dao ngoài mặt tuy nói như vậy, nhưng trong thâm tâm nàng sớm đã hiểu rõ. Quãng đời còn lại của nàng nhất định phải hạnh phúc trôi qua, mà hạnh phúc của nàng chính là Dạ Vô Khạng.

Dạ Vô Khạng nhếch miệng: “Ta cũng không biết nói những lời này còn có ích lợi gì, ta chỉ muốn xin nàng một điều, một điều duy nhất. Đó chính là đừng rời xa ta nữa, được không?”

Trác Hạc Dao không đáp, hắn tiếp tục nói: “Nàng hận ta cũng được, không nói chuyện với ta cũng được, nhưng chỉ xin nàng đừng rời khỏi vương phủ, đừng rời xa ta, được không?”

“Nếu như ta nói không được, ngươi có để cho ta đi không?”

Dạ Vô Khạng suýt chút nữa liền thốt lên: “Đương nhiên là không!” Nhưng cũng may hắn từ nhỏ là người nhanh nhạy, kịp thời ngăn cản lời nói từ tận đáy lòng mình, gật đầu: “Sẽ có.”

Nếu hắn nói không, vậy nàng sẽ hận hắn hơn, đúng không?

“Vậy thì để cho ta đi.” Nàng nhìn hắn, ánh mắt trước sau vẫn bình thản như nước, sâu không thấy đáy.

Thấy hắn không đáp, nàng liền cố gắng đứng dậy, né tránh sự giúp đỡ của hắn. Đến trước đại môn Vân Y, nàng nói: “Các ngươi nghĩ độc mà ta trúng phải là của Dạ trùng sao?” Nàng khẽ cười: “Không phải như vậy đâu.”

Nghe nàng nói vậy, Dạ Vô Khạng đáy mắt lại thêm một tầng âm u.

“Vô Danh là một người tốt, chỉ là do ta quá nôn nóng nên mới thành ra như vậy.”

Trác Hạc Dao đợi một lúc lâu vẫn không thấy hắn đáp lời, liền xoay người, hướng hắn khẽ cười: “Bảo trọng.”

Dạ Vô Khạng thất thần nhìn bóng lưng nàng rời đi, cảm giác giống như sắp đánh mất thứ gì đó quan trọng, nếu hắn không giữ nàng lại thì thứ quan trọng đó sẽ thật sự bị đánh mất.

Lúc Trác Hạc Dao đang dần khuất bóng, nàng lại nghe thấy tiếng bước chân dồn dập phía sau, còn chưa kịp xem đó là gì liền bị một vòng tay ôm lấy từ phía sau: “Ta nghĩ lại rồi, ta không cho nàng rời khỏi đây!”

Trác Hạc Dao khẽ cười: “Dạ Vô Khạng, nếu bây giờ ta nói tha thứ cho ngươi, có phải là ta quá yếu đuối không?”


“Không, nàng không yếu đuối. Nàng đã hành hạ ta suốt một năm qua, nàng không hề yếu đuối!”

“Dạ Vô Khạng, ngươi có biết không? Từ tận sâu trong đáy lòng ta biết rõ ngươi chỉ xem ta là kẻ thế thân, nhưng ta lại không thể cấm bản thân mình cứ yêu ngươi… Ta biết ngươi chỉ yêu Liễu Thường Vân, nhưng ta lúc nào cũng mang một chút hi vọng, chỉ một chút thôi. Ta hi vọng ngươi sẽ có ngày quay đầu lại, nhìn ta một lần và biết được ta yêu ngươi thế nào…”

Dạ Vô Khạng đợi cho nàng nói ra hết tâm tư trong lòng, hắn mới nhẹ giọng nói: “Ta đuổi Liễu Thường Vân khỏi vương phủ rồi. Trác Hạc Dao, nàng nghe kỹ cho bản vương: Trước đây đúng là ta từng yêu Liễu Thường Vân, nhưng từ khi nàng gả vào vương phủ thì điều đó sẽ không còn. Ta trong suốt hai năm qua chỉ yêu mình nàng. Hai năm trước yêu nàng, hai năm sau vẫn yêu nàng, trong tương lai cũng sẽ yêu nàng. Còn một điều cuối cùng, nàng không phải là kẻ thế thân!”

Trác Hạc Dao bật cười trong nước mắt, không đáp lời.

***

Từ sau khi Trác Hạc Dao đồng ý ở lại, Dạ Vô Khạng liền vui mừng không thôi. Hầu hết thời gian đều dành cho nàng, nếu có việc bận phải tiến cung, hắn liền cho người đưa nàng đến Mộng Lâu cho khuây khỏa.

Ngày kia, Dạ Vô Khạng phải tiến cung, Trác Hạc Dao cùng tiểu Nguyệt đi dạo quanh hoa viên vương phủ, bất chợt nhớ đến một điều, nàng hướng tiểu Nguyệt: “Ta nghe Dạ Vô Khạng nói bức thư ta để lại đã bị ngươi nuốt rồi? Tại sao vậy?”

Tiểu Nguyệt bất ngờ, nhất thời có chút không phản ứng kịp, ngẩn ra một lúc mới nói: “Bức thư đó là để lại cho nô tỳ mà, của nô tỳ đương nhiên nô tỳ có quyền quyết định!”

Trác Hạc Dao bật cười: “Không phải chỉ là hai chữ “bảo trọng” thôi sao? Vì sao không đưa cho hắn mà lại nuốt đi?”

Tiểu Nguyệt có chút đắc ý, nói: “Vì nô tỳ muốn để vương gia dằn vặt cả đời!”

“Ngươi đó, thật không thể nói nổi. Một nha đầu như ngươi vì sao A Thanh lại để mắt đến, ta thật không hiểu nổi.”

“Vương phi, người như vậy là có ý gì?”

Trác Hạc Dao không đáp, nói lảng sang chuyện khác: “Khi nào ngươi cùng A Thanh thành hôn?”

“Sao người lại hỏi cái này a…” Tiểu Nguyệt đỏ mặt: “Chuyện đó phải để chàng ấy nói ra, nô tỳ là nữ nhân, làm sao có thể mở lời trước được.”

Trác Hạc Dao bật cười, trầm ngâm một lát liền nói: “Thật ra ai mở lời trước không quan trọng, quan trọng là đừng để quá muộn, đến khi hối hận rồi thì lại tiếc nuối.”

Tiểu Nguyệt nghe có chút không hiểu, liền lảm nhảm ý nghĩa của câu nói suốt một buổi chiều.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.