Dạ Vương Phủ

Chương 19: Gặp lại cố nhân - Đau đớn


Đọc truyện Dạ Vương Phủ – Chương 19: Gặp lại cố nhân – Đau đớn

Sau khi đến tẩm điện, Trác Hạc Dao được các cung nữ hầu hạ tắm rửa thay y phục. Họ khoác lên mình nàng một bộ cẩm bào, huyền phát vấn cao cố định bằng trâm phượng vàng tinh xảo, ngũ quan tô điểm phấn nhạt, đóa nhất chi mai ở giữa mi tâm cũng bị bôi đi.

“Chúc mừng tiểu thư!”

Đám cung nữ hướng nàng hành lễ, cùng nói, sau đó liền nhanh chóng lui xuống.

Chúc mừng? Về điều gì?

Trác Hạc Dao chậm rãi quét mắt qua một vòng tẩm điện, liền dừng lại trước bức họa treo trên giá.

Nữ nhân trong bức họa, chính là nàng.

Trác Hạc Dao chậm rãi bước đến, đưa tay lấy bức họa xuống, cẩn thận xem xét.

Bức họa vừa lấy khỏi giá, Ân Tử Khâm liền tiến vào, nhẹ giọng: “Nàng làm gì vậy?”

Trác Hạc Dao đưa bức họa cho Ân Tử Khâm: “Không có gì. Sư phụ, đây là?”

Y khẽ cười, bước đến nhận lấy bức họa: “Đây là bức họa được ta vẽ khi nàng vừa rời khỏi ta.”

“Sư phụ, người vẫn chưa nói vì sao lại trở thành vương thượng. Còn có lần gặp mặt ở vương phủ, vì sao chưa nói một lời liền rời đi?”

Ân Tử Khâm cẩn thận đặt bức họa về vị trí cũ: “Ta sở dĩ trở thành vương thượng, cũng là vì muốn giành lại nàng.”

Đoạn, nam nhân đối diện cùng nàng: “Nhưng mà bây giờ không cần nữa, nàng đã trở về rồi. Dao nhi, chúng ta cùng nhau rời khỏi đây, trở về như trước kia sống một cuộc sống an ổn, được không? Ta không cần làm vương thượng, ta không cần vinh hoa phú quý, ta chỉ cần nàng! Dao nhi, chúng ta rời khỏi Tây Vực, đến một nơi không có ai biết đến, được không?”

Trác Hạc Dao mi mắt rũ xuống: “Tất cả đã không thể trở về được như trước rồi.”

“Tại sao lại không thể? Lẽ nào nàng đã yêu hắn ta?”

Trác Hạc Dao biết rõ “hắn ta” mà sư phụ nói đến là ai: “Chỉ là những chuyện trong quá khứ, không đáng nhắc lại.”


“Nếu đã là quá khứ, vậy tại sao không thể từ bỏ rồi làm lại từ đầu?” Nàng rốt cuộc cũng không dám khẳng định.

Trác Hạc Dao nhất thời á khẩu không nói được gì.

Ân Tử Khâm cũng im lặng chờ nàng đáp lời.

Cuối cùng, người chịu thua vẫn là Ân Tử Khâm: “Vậy bây giờ thì sao? Dao nhi, nàng còn yêu hắn không?”

“Con cũng không biết nữa.” Nàng thẳng thắng đáp lời.

“Dao nhi, trước đây nàng có còn nhớ nàng từng nói gì không?”

Trác Hạc Dao chu thần khẽ cong: “Đương nhiên là con nhớ, chỉ là lời nói trước đây chỉ là những lời nói lúc còn nhỏ, không hiểu chuyện. Bây giờ nghĩ lại cảm thấy lúc đó thật…”

“Lúc đó nàng nói, sau này khi trưởng thành sẽ gả cho ta. Lúc đó ta thật sự rất vui mừng, chỉ là bây giờ, nàng không nguyện ý nữa.”

“Sư phụ…”

Ân Tử Khâm hữu thủ phất nhẹ, ý bảo nàng đừng nói nữa: “Không còn sớm nữa, nàng nghỉ ngơi đi.”

Dứt lời, Ân Tử Khâm liền xoay người rời khỏi tẩm điện.

Trác Hạc Dao nếu không nguyện ý, y đương nhiên không ép buộc nàng.

Trong tẩm điện lúc này chỉ còn mỗi mình nàng, Trác Hạc Dao hạnh mâu hướng bức họa trên giá, khẽ nói: “Sư phụ, con xin lỗi. Đời này kiếp này, Dao nhi đã sớm trao cho một người rồi.”

***

Thoắt cái, Trác Hạc Dao đã ở tại cung điện hơn một tháng, tin tức bên ngoài, đặc biệt là của Túy Lâu, một chữ cũng không nhận được.

Trác Hạc Dao hôm nay vận thuần bạch y, huyền phát tùy ý xõa dài, mi tâm không còn điểm lên đóa nhất chi mai đỏ rực như lửa.


Nhìn sắc trời âm u, xem ra hôm nay nhất định sẽ có mưa.

“Tham kiến Trác tiểu thư.”

Nghe giọng, Trác Hạc Dao đứng dậy, đối diện cùng cung nữ: “Có chuyện gì?”

“Vương thượng có lệnh, gọi tiểu thư đến điện Thất Chính dùng thiện.”

Nhớ lại đã hơn một tháng, nàng cũng chưa gặp lại sư phụ. Hôm nay có lẽ nên gặp người, nói rõ một lời.

Cung nữ bên cạnh nhắc nhở: “Xin tiểu thư đừng để vương thượng chờ lâu.”

Trác Hạc Dao gật đầu: “Được.” Sau đó hạnh mâu nàng hướng bộ cẩm bào trên tay cung nữ, cất ngôn: “Đây là cái gì?”

“Đây là xiêm y, vương thượng muốn tiểu thư vận nó.”

Nàng mày liễu khẽ nhíu, rườm rà như vậy không thích hợp với nàng: “Không cần đâu, cứ vận y phục đơn giản này là được.”

“Tiểu thư, làm sao có thể chứ! Nếu người cứ như vậy vương thượng sẽ mắng nô tỳ a…”

“Không sao!” Trác Hạc Dao phất tay: “Cứ nói là ý của ta là được. Chúng ta bây giờ đến điện Thất Chính luôn sao?”

“Vâng.” Cung nữ hướng nàng nhún người, sau đó liền đi trước dẫn đường đến chính điện Thất Chính.

Tại chính điện Thất Chính.

Giữa điện, Ân Tử Khâm an tọa trên đôn mộc, mộc bàn bày biện đủ loại sơn hào hải vị, tổng cộng phải có hơn hai mươi món ăn khác nhau.

Con người, khi đã thay đổi một thứ, những thứ còn lại đều sẽ thay đổi theo.


Nàng còn nhớ trước đây, sư phụ là một người rất tiết kiệm. Trước đây một bữa cơm nàng cùng sư phụ dùng còn chưa đến ba món, bây giờ nhìn lại, khoảng thời gian trước khi tươi đẹp biết bao?

Trác Hạc Dao chậm rãi tiến vào giữa chính điện, hướng Ân Tử Khâm toan hành lễ.

Nam nhân không chờ cho nàng hành sự, liền phất tay: “Nàng không cần phải hành lễ cùng ta đâu.”

Nói xong, ánh mắt nam nhân hướng nàng, ý bảo an tọa.

Trong mắt Trác Hạc Dao có chút dao động: “Sư phụ bây giờ đã là vương thượng, làm như vậy thì thật không phải phép.”

Lúc này, Vương Lý đứng bên cạnh Ân Tử Khâm mới lên tiếng: “Trác tiểu thư đừng câu nệ tiểu tiết, vương thượng còn có chuyện gấp muốn bàn bạc cùng quần thần, xin người đừng làm khó.”

Trác Hạc Dao lúc này mới chậm rãi tiến đến an tọa cạnh Ân Tử Khâm. Sau khi nàng vừa ngồi xuống, nam nhân liền đưa đũa gắp thức ăn, đặt vào chén nàng.

“Sư phụ, con có thể tự làm…”

“Gọi ta là Tử Khâm.”

Trác Hạc Dao thở ra một hơi: “Sư phụ!”

Vương Lý đứng một bên cũng không tiện quấy rầy, liền hướng hai người hành lễ, sau đó ra hiệu cho cung nữ đều lui ra.

Đợi đến khi chính điện chỉ còn lại hai người, Ân Tử Khâm buông đũa, hướng nàng cất ngôn: “Dao nhi, nếu chuyện quá khứ không đáng nhắc lại, vậy tại sao nàng còn không chịu cho ta cơ hội?”

“Sư phụ… Con…”

“Nàng đừng mở miệng ra là sư phụ, sư phụ có được không? Gọi ta là Tử Khâm!”

Vừa nói, Ân Tử Khâm vừa lấy thức ăn đặt vào chén nàng. Nhìn qua cũng sắp chất thành núi rồi.

Trác Hạc Dao bắt đầu thấy mệt mỏi: “Người là sư phụ của con. Trước đây là sư phụ, hiện tại là sư phụ, sau này cũng như vậy. Thân là đồ nhi, làm sao có thể gọi thẳng húy danh của sư phụ?”

“Dao nhi, tâm ý của ta, lẽ nào nàng còn không hiểu?”

“Con hiểu, nhưng mà sư phụ, con…”

“Dao nhi, đừng nói nữa. Ăn cơm đi.”


Trác Hạc Dao nghe lời im lặng, cùng Ân Tử Khâm trải qua bữa trưa trong sự mệt mỏi cực độ.

Cuối cùng cũng ăn xong, Ân Tử Khâm nhìn nàng, thấp giọng nói: “Hay là nàng không muốn trở thành vương hậu? Nếu như vậy ta sẽ cùng nàng về núi, sống một cuộc sống bình thường, có được không?”

Trong cuộc đời nàng, chưa bao giờ mệt mỏi như lúc này: “Sư phụ, con không yêu người.” Nàng nói thẳng.

Trong mắt Ân Tử Khâm thoáng hiện vẻ đau đớn, y nói: “Xem ra nàng thật sự yêu hắn ta rồi.”

“Sư phụ, có thể hay không đừng nhắc về quá khứ nữa?”

Ân Tử Khâm khóe miệng khẽ động: “Nếu không yêu, nhắc đến một trăm lần cũng sẽ không đau lòng.”

“Sư phụ, không phải người không biết, con đã trở thành nữ nhân của hắn, chẳng lẽ người không ngại sao?”

“Ngại? Ta có gì mà phải ngại?”

Trác Hạc Dao nhìn nam nhân, trong lòng dâng lên nỗi chua xót: “Sư phụ, một quả táo đã bị vùi dập, người còn có thể thấy ngon miệng khi ăn sao?”

“Dao nhi, ta không để tâm chuyện đó, thật sự.” Ân Tử Khâm lúc này chỉ hận không thể móc ruột gan ra phơi bày trước mặt nàng.

“Sư phụ, có những chuyện không thể cưỡng cầu.”

“Dao nhi, nàng đừng một tiếng sư phụ, hai tiếng cũng sư phụ không? Ta không muốn làm sư phụ của nàng!”

Trác Hạc Dao chu thần cong lên: “Một ngày làm sư phụ, suốt đời vẫn làm sư phụ.”

“Dao nhi, phải làm thế nào nàng mới chấp nhận ta?”

“Sư phụ, Dao nhi không xứng với người. Trong thiên hạ có biết bao nhiêu nữ tử tốt hơn Dao nhi, tại sao sư phụ không để mắt đến?”

“Là bởi vì ta yêu nàng!” Ân Tử Khâm cao giọng: “Dao nhi, ta thật sự yêu nàng! Ta trở thành vương thượng cũng vì nàng, bây giờ nếu nàng không muốn làm vương hậu, ta sẵn sàng từ bỏ cả ngai vị để theo nàng về núi sống ẩn dật. Dao nhi, tại sao nàng mãi không hiểu lòng ta?”

Không phải ta không hiểu lòng người, chỉ là kiếp này chỉ có thể phụ người…

Trác Hạc Dao trong lòng thầm nghĩ, nhưng đến cuối cùng, trước lúc Ân Tử Khâm rời khỏi điện Thất Chính, nàng một lời cũng không nói.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.