Đọc truyện Dạ Vũ Ký Bắc FULL – Chương 61
Bọn họ nửa lôi nửa kéo vào phòng, trong phòng vì không thường có người ở mà lạnh băng, đập vào mặt là khí lạnh như lốc xoáy biển sâu, từ trong ra ngoài hệt cái vực đen, cảm giác sâu hun hút.
Quý Quỳnh Vũ đưa tay sờ bên vách tường, đầu ngón tay đè công tắc, đèn trên trần nhà bật mở, Chu Ký Bắc theo bản năng nhắm mắt lại, đợi cho nguồn sáng ngưng lại trên mặt mới chậm rãi mở mắt ra.
Trong nhà không hề thay đổi.
Hơi thở trong nhà không thay đổi, hương vị cũng không thay đổi.
Chu Ký Bắc nghiêng đầu nhìn kệ để giày, ghế đẩu ngồi dựa bên cạnh cũng y hệt trong trí nhớ, yết hầu cậu lộn một vòng, nuốt ngụm nước miếng vào.
Cậu tiếp tục đi vào trong, giày dẫm lên sàn nhà phát ra tiếng nho nhỏ, thân ảnh của Chu Ký Bắc được chiếu ra đang lắc lư, hắn nhìn bóng lưng cậu, đáy mắt đầy dịu dàng, cậu chống gậy đi vào trong phòng mình, bước chân vội vàng, đùi phải không theo kịp tốc độ, có chút loạng choạng.
“……” Chu Ký Bắc thở dốc nặng nề, cách cánh cửa ngày càng gần, hô hấp càng nhanh, cuống quít bên trong, tay trái nâng lên cầm nắm cửa mở ra, cậu nghẹn ra khí lực rất lớn, ai ngờ cửa cứ nhẹ nhàng như thế mà bị đẩy ra.
Đi vào trong, Quý Quỳnh Vũ không biết theo từ khi nào, sau đó hai người cùng lúc giơ tay sờ lên chốt đèn trên tường, hai bàn tay trong bóng đêm chạm vào, một lạnh như băng, một ấm như nắng.
Đèn trong phòng được bật sáng, khí lạnh nhanh chóng tản đi, Chu Ký Bắc đứng yên tại chỗ gần một phút đồng hồ, mới nâng vòm họng, khớp hàm cắn đầu lưỡi, cảm giác được chút đau đớn, gậy dài gõ xuống, xương bánh chè râm rang đau, tình huống bên phát run đùi phải cũng không giảm bớt tí nào.
Cậu chỉ có thể xiết chặt cây gậy, bằng vào chút sức lực bản năng để kéo lê bản thân tới cạnh bàn học.
Bàn học màu trắng, bởi vì đã cũ nên hơi nhiễm màu vàng, cậu cụp mắt, không đành lòng đưa tay, bụng ngón tay chỉ nhẹ nhàng chạm vào những đốm vàng loang lổ.
Bỗng nhiên Chu Ký Bắc hít khí vào, ánh mắt bay tới trên bàn học – một chồng sách cao tới nửa người, cậu mở trang sách đầu tiên, mùi sách đặc trưng, kề sát vào mới ngửi được, ánh mắt của cậu bị ánh sáng không mấy sáng sủa trong phòng che mất một nửa, biểu cảm không rõ.
Quý Quỳnh Vũ phát hiện tay cậu không rời khỏi quyển sách, ngón trỏ và ngón cái vuốt ve thật lâu.
Đó là một loại lưu luyến.
“Đồ của cậu, tôi cũng chưa chạm qua, đều đặt như chỗ cũ.
” Hắn im lặng đến gần, sóng vai với Chu Ký Bắc, nói chuyện giống như những hạt tiêm li ti trong nồi nước ấm lăng tăng, không làm người bỏng, lửa nhỏ vừa đủ.
Chu Ký Bắc không nói chuyện, nhẹ nhàng khép trang sách lại, trên bìa là bốn chữ đậm ‘Môn Toán Trung học’ thứ cách cậu giống như cả thế kỷ, xa đến nổi không nhớ rằng từng có chút liên hệ.
Cậu thu tay lại, phát hiện ngón tay vừa thu lại của mình không vươn tí bụi bặm nào, chúng không bị đóng cửa như trong kho, cũng không lưu lại cho những năm tháng đã qua, tưởng chừng như sách mới, tưởng chừng như hôm qua.
“……” Chu Ký Bắc cảm thấy ruột gan phèo phổi trong bụng như đảo lộn, lại không nhịn được hít vào một hơi, lồng ngực bị nhồi đầy.
Chợt trước mắt sáng ngời, cậu chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên có một tia sáng, ánh sáng màu vàng ấm áp cùng nhau tụ lại.
Quý Quỳnh Vũ cầm quả cầu thủy tinh đứng bên cạnh, chùm ánh sáng vây quanh người Chu Ký Bắc, toàn thân cậu cứng ngắc, giống như bị một tảng đá lớn đè lên, không thể động đậy.
Ánh mắt đờ đẫn dời qua, trong đôi con ngươi của Quý Quỳnh Vũ bị chùm ánh sáng chiếu vào, không có góc cạnh, chỉ còn lại tình cảm ấm áp vô biên.
Trong quả cầu thủy tinh trong suốt, có một người nhỏ đuổi theo bông tuyết, theo quỹ tích chạy mà chuyển động, Chu Ký Bắc đã từng xem thứ này hàng ngàn hàng vạn lần, ngón tay thậm chí có thể hoàn toàn để theo tiết tấu mà người nhỏ chạy.
Hai người đối mặt, một quả cầu thủy tinh nho nhỏ chôn trong mắt, đối mặt, cách nhau gần như thế, thậm chí chỉ cần thở ra là có thể dung hòa với đối phương.
Chu Ký Bắc trơ mắt nhìn chằm chằm Quý Quỳnh Vũ, tận mắt nhìn thấy thế nào là ý cười nhồi đầy đáy mắt, tựa như trong sa mạc vô vàn đào ra con biển, dịu dàng vô bờ, như cánh hoa tầng tầng lớp lớp, tình yêu lưu luyến, khắc sâc đến mức không đành lòng hoài nghi.
Hắn yêu mình, Chu Ký Bắc tin tưởng không nghi ngờ.
Giường bị hãm xuống, Chu Ký Bắc nằm ngửa, ngọn đèn trên đỉnh đầu lén lút trở về với bóng tối, cuối cùng chỉ còn lại một mảnh tối đen, Quý Quỳnh Vũ ngưỡng cổ, trần nhà có chút ánh sao lấp lánh nho nhỏ, không nhìn kỹ quả thật rất khó thấy, nhưng quả thật có tồn tại.
“Đây là thứ hai chú nằm ở đây với tôi.
” Lông mi Chu Ký Bắc theo động tác nói chuyện mà chớp động, tay lộ ra ngoài chăn, cổ tay dấu trong chăn, ngón tay cầm lấy mép chăn, bộ dạng như con thỏ sợ lạnh, chỉ ló ra một chút để tìm hiểu xung quanh.
Bọn họ không nhìn thấy mặt nhau, trên trần nhà chỉ có chút ánh sáng nho nhỏ như không, ngay cả bàn tay chính mình cũng không nhìn rõ lắm, Quý Quỳnh Vũ chỉ có thể dựa lại gần, khi hắn muốn đụng vào Chu Ký Bắc lại theo phản xạ mà rụt lại.
Sau đó lại nhanh chóng đảo khách thành chủ, đưa tay mình tới, mười ngón tay lồng vào nhau.
“Tôi nhớ rõ, lần đầu tiên khi cậu mười hai tuổi, hôm sau phải đi du thu với trường.
Cậu hơi sợ, thật sự cách rất gần rồi mới đổi ý không muốn đi.
” Âm thanh của Quý Quỳnh Vũ không tự chủ được vừa nóng vừa mềm, giọng điệu dần nhẹ tới mức như thì thào, mỗi khi nói một chữ, hổ khẩu lại bị Chu Ký Bắc vuốt ve một lần.
“Tôi biết cậu bất lực, đối với những ánh mắt tìm tòi nghiên cứu có chút kháng cự, nhưng cậu lại không nói ra miệng, sợ tôi cảm thấy cậu phiền.
” Ngón tay hắn bị cậu nắm rất chặt, không tiện hoạt động, chỉ có thể lén lút cong ngón tay khẽ cọ vào lòng bàn tay cậu, vô cùng thân thiết.
Chu Ký Bắc không tiếng động nở nụ cười, miệng có chút cảm xúc không rõ, chậm rãi quay sang cười khẽ: “Hôm đó chú tăng ca, khi về nhà cũng đã một giờ.
”
“Bối Bối, cậu không nói dối được, ngay cả giả bộ ngủ cũng không giống.
” Quý Quỳnh Vũ xoay người qua, dựa vào cảm giác mà vuốt ve mặt cậu, cảm giác được làn da nhẵn nhụi dưới lòng bàn tay.
“Cậu nghe được âm thanh tôi mở cửa, lập tức xoay người giả bộ ngủ, mí mắt vì hồi hộp mà run rẩy không ngừng, tôi nhìn một cái là biết ngay, ngón tay giống như bây giờ vậy, cầm mép chăn.
” Chu Ký Bắc cảm thấy chăn trên người biến mất, Quý Quỳnh Vũ tùy thời đều có thể nhìn thấu cậu, rõ ràng tối như thế, mặt lẫn nhau bọn họ cũng không nhìn thấy, sao trong lòng hắn vẫn sáng như gương.
“Bối Bối, tôi dùng toàn lực muốn bảo vệ cậu, cho dù cậu mới vài tuổi.
” Cách một lớp vải dày ôm nhau, hai khuôn mặt dán gần lại, hơi thở va chạm vào nhau, người từng trèo đèo lội suối cũng không thể chạm đến, hiện tại ngay trước mắt, cậu cảm thấy sau ót có sức nặng, đó là tình yêu sở hữu cả đời.
“Trước đây, là chú bảo vệ tôi, giờ trưởng thành rồi, chú có thể dựa vào tôi.
” Cậu hôn lên thái dương hắn, bờ môi vì người mà run rẩy, từng chữ nói ra đều dịu dàng như biển cả, bọn họ đã sớm xâm nhập thật sâu vào sinh mệnh của nhau, không có sớm, không có muộn, chỉ là vừa đúng lúc.
Cửa sổ không đóng chặt, lộ ra một khe nhỏ.
Ánh sáng và ánh trăng hòa quyện vào nhau chiếu đến, tất cả đều được trải trên khuôn mặt của Chu Ký Bắc, vốn dĩ mọi người đều cho rằng, khuôn mặt này lạnh lùng tàn nhẫn nhưng nó nay lại mềm mại, rực rỡ như ánh dương.
Một đêm không lời, ngày thứ hai Chu Ký Bắc tỉnh lại, người bên cạnh đã không thấy đâu, bỗng dưng cậu mở to mắt, nếu như là quá khứ, có lẽ bởi vì sợ hãi mà áo lại ướt đẫm, Quý Quỳnh Vũ nghe thấy động tĩnh, từ bên ngoài đi vào.
“Bối Bối, rời giường đi, lát nữa chúng ta đi siêu thị.
” Quý Quỳnh Vũ cúi đầu, đánh trứng trong bát, chiếc đũa quấy không ngừng, phát ra tiếng vang ‘keng keng’, chất lỏng trở nên đặc hơn, bong bóng nhỏ dần, hắn không nghe thấy câu trả lời, đặt bát xuống đi tới giường.
“…… Bối Bối?” Không biết Chu Ký Bắc nằm lại từ khi nào, mặt chôn trong chăn, Quý Quỳnh Vũ cúi người sờ lên mặt cậu, nghe miệng cậu nhỏ giọng thì thầm, thân thể không tự giác lại vặn vẹo.
Không nghe được âm thanh của cậu, chỉ có thể dán sát người vào, cậu nhắm hai mắt lại cười trộm, hắn bất đắc dĩ đành phải lôi cánh tay cậu, muốn túm ra khỏi chăn, Chu Ký Bắc nhoáng người lên một cái, nằm vào lồng ngực của hắn, ngửa gương mặt còn nhập nhèm như đứa trẻ đầy sức sống.
“Ôm tôi lên đi, Quỳnh Vũ.
”
__________________________
Tác giả có chuyện muốn nói:
Khi yêu mấy ai mà bình thường đâu.