Dạ Vũ Ký Bắc

Chương 5


Đọc truyện Dạ Vũ Ký Bắc FULL – Chương 5


Chim khách hay còn gọi là Hỷ Thước, thời cổ từng được gọi là Thần nữ.

Tục truyền chim khách là loài chim báo tin vui.

Thời Tiên Tần, người ta cho rằng chim khách có khả năng dự đoán tương lai thần kỳ.

(FB Duy My)
Giáo viên Ngữ văn hồi trung học của Quý Quỳnh Vũ tên là Chu Thước.
Chu Thước sinh ra ở nông thôn, thời đó cha mẹ bọn họ đều sống nhờ vào việc đồng áng, ngay cả vài con chữ cơ bản cũng không biết.
Ngay cả cái tên Chu Thước cũng vậy, chỉ vì thấy chim Hỉ Thước sau nhà mà tuỳ tiện đặt.
Nhưng bọn họ lại biết, tri thức có thể thay đổi số mệnh, cho nên dù thế nào cũng quyết tâm cho Chu Thước lên trấn đi học.
Chu Thước cũng không phụ lòng cha mẹ, thi đỗ vào một trường đại học, trở thành sinh viên duy nhất trong thôn.
Ông rời khỏi thôn nghèo, hai bàn tay trắng, ấp ủ giấc mộng về tương lai, vừa lo lắng vừa mong chờ đi đến thành phố S.
Thường những người bắt đầu từ hai bàn tay trắng, đều sẽ có thành tựu hơn người, họ như những con thiêu thân, đâm đầu vào lửa, thấy chết không sờn.
Trời còn tờ mờ sáng, Chu Thước đã rời giường học bài, tới tối muộn cũng chưa đi ngủ.
Ông giống như một người nhỏ bé vừa chạm được vào kim tự tháp, tựa như người không biết bơi rơi xuống biển sâu vừa hay tìm được một tấm ván cứu mạng, liều mạng mà bám vào.
Sau đó luận lý thành chương mà đi lên, Chu Thước lấy thành tích cao ngất ngưỡng tốt nghiệp hệ trung văn của đại học A, sau đó được một trường trung học mời về làm giáo viên.
Ở đây là nơi ông và Quý Quỳnh Vũ nhận thức nhau.
Quý Quỳnh Vũ lúc ấy là một tên học trò bất thường, thời kì phản nghịch mới đến, hắn chán ghét việc học hành, đến trường chỉ biết ngủ.
Chu Thước gọi điện thoại đến nhà hắn, Quý Quỳnh Vũ bịt mũi, giả giọng cha hắn thâm trầm đáp: “Thầy Chu, Quý Quỳnh Vũ bị bệnh rồi, nó phát sốt tới 39,5 độ, đầu óc mơ mơ màng màng.

Hôm nay xin thầy cho nó nghỉ.”
Quý Quỳnh Vũ làm sao cũng không qua mắt được ông.

Ba hắn lúc nói chuyện đúng là rất thích cao giọng, nhưng do trường kì hút thốc nên giọng nói trở nên khàn đặc, lại mang theo vài phần quý khí.
Mà giọng của Quý Quỳnh Vũ lại phi thường trong trẻo, cho dù hắn cố ý hạ giọng, vừa nghe liền biết ngay.
Chu Thước ở đầu dây bên kia cười cười, thanh giọng liền nói: “Như vậy à ….


Quý Quỳnh Vũ, ba của trò đang đứng bên cạnh thầy đây.”
“……Tút!” điện thoại đột ngột bị cắt, bên tai chỉ còn lại tiếng ‘tút…tút’
Chu Thước lắc đầu cười cười, Quý Lập Văn một bên xấu hổ kéo khoé miệng.
“Trò ấy luôn như vậy, mỗi lần tới lúc kiểm tra đều cúp, lúc nào cũng giả dạng ngài.” Chu Thước rót cho Quý Lập Văn một ly nước, Quý Lập Văn vội vàng đưa tay lấy.
“Thằng quỷ nhỏ đó, tôi trở về sẽ đánh nó một trận.

Ba ngày đánh một lần, ba ngày mà không đánh, ngày thứ tư nó liền ngứa da!”
Quý Lập Văn hung hăng mắng chửi, theo thói quen cầm nước lên uống một ngụm lớn, kết quả uống nhanh quá, liền sặc.
“Khụ khụ…” Mặt Quý Lập Văn trong nháy mắt liền đỏ lên, lưng cong lại như con tôm, tay vịnh vào bàn làm việc, liên tục ho khan.
Chu Thước thấy vậy vội chạy qua xoa lưng cho ông ấy, Quý Lập Văn xua tay ý bảo không có gì, gương mặt nửa đỏ nửa trắng, giống như phòng nhuộm.
Nhà này, mỗi người một vẻ.

Chu Thước nghĩ thầm.
Quý Lập Văn đúng là một nam nhân đích thực.

Nói đánh liền đánh.
Quý Quỳnh Vũ trải qua hai ngày liên tục ăn dây nịch, cùng với – không chịu học hành tương lai đi lụm ve chai, đủ thứ ngôn ngữ đe doạ, hoảng sợ nghĩ thầm … Mai mốt không dám trốn học nữa, nhất là môn ngữ văn.
Hắn thấy Chu Thước như chuột thấy mèo, gà thấy chồn, chỗ bầm tím trên người còn đang dán thuốc, thầy giáo nói một hắn không dám nói hai.
Thường xuyên qua lại, thế mà Quý Quỳnh Vũ lại trở thành học trò cưng của Chu Thước.

Cho dù sau này đã tốt nghiệp trung học, hai người vẫn giữ liên lạc, một năm Quý Quỳnh Vũ về trường vài lần để hỏi thăm sức khoẻ thầy.
Mấy năm sau, cuộc sống của Chu Thước xảy ra biến cố lớn.

Ông yêu một nữ giáo viên trường bên cạnh, là tình yêu sét đánh, vừa gặp đã yêu, tình cảm nồng cháy khó mà kiểm soát được.
Chu Ký Bắc chính là một sự cố ngoài ý muốn.
Sự thật tàn khốc, hai người địa vị xã hội khác nhau, môn không đăng hộ không đối, cái gọi là thề non hẹn biển, đến cũng mau mà đi cũng mau.
Sau sự kiện này Chu Thước sâu sắc cảm nhận được sự phân biệt địa vị trong xã hội.
Không hề phẳng lặng như mặt hồ, mà sống cuộn biển gầm, mưa to gió lớn, đánh một phát làm người ta không kịp trở tay.
Mày cho là mày đã trải qua đủ thăng trầm? Đến khi bị cuộc sống đâm thêm mấy lần, chỉ còn lại hơi tàn mới hiểu được.

Chu Thước mang con trai trở lại quê hương, cuồi cùng ông cũng không thể trụ vững ở cái chốn thị thành kia, mọi người nhìn vào đều thấy hào nhoáng xa hoa, nhưng ông lại biết, chỉ có lạnh nhạt và tàn khốc.
Quý Quỳnh Vũ mất liên lạc với Chu Thước, không gọi điện không thư từ, bưu điện thường xuyên làm lạc mất bưu phẩm.

Lâu dần, cả hai đều như quên lãng đối phương, không cố ý nhắc đến, cũng không đi tìm.
Nhưng trái đất hình tròn, tình cờ gặp lại có lẽ là cái duyên.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Quý Quỳnh Vũ vào công ty của ba hắn làm việc.

Tên tiểu quỷ năm nào giờ đã trưởng thành chín chắn, biết phân nặng nhẹ.
Tuổi còn trẻ đã có phong cách làm việc riêng, thanh lọc cấp dưới, áp đảo cấp trên, thành công đi lên vị trí tổng giám đốc.
Quý Lập Văn chộp lấy cơ hội, tuyên bố nghỉ hưu, phải về nhà lớn dưỡng lão rồi.
Quý Quỳnh Vũ khóc lóc vô dụng, một người phân thân thành mười người, buổi sáng mời từ Quảng Châu trở về, sau đó liền vội vã đi sang thành phố khác.
“Quý tổng, khổ ngài phải ngồi cái xe này rồi, quê nghèo không thể so với thành phố S, điều kiện có hơi gian khổ.”
Quý Quỳnh Vũ ngồi ở ghế sau, xe đi trên đường lầy lội không ngừng xóc nảy, trong xe không gian nhỏ hẹp, muốn chuyển người một cái cũng khó khăn.
Tuy nhiên Quý Quỳnh Vũ lại không oán giận, hắn tốt tính cười nói: “Không sao cả, đi hết con đường này là tới rồi.”
“Vâng, chúng ta lên trấn sẽ có người đón ngài đến sân bay.”
“Được, làm phiền rồi.”
Quý Quỳnh Vũ nghiêng đầu nhìn ra ngoài, ánh mắt quan sát hoàn cảnh xung quanh, trên đường cột điện nghiêng trái ngã phải, lớp sơn bên trên đã tróc gần hết, cây cỏ mọc gần nửa con đường, nắng nóng cháy da đầu.
Quý Quỳnh Vũ chuẩn bị thu hồi tầm mắt, chợt thấy một bóng người quen thuộc bên kia đường.
Người này mặc một bộ đồ vải cũ kĩ, dáng người gầy nhom, giống như tờ giấy, lắc lư đi trên đường, một cơn gió thổi qua chắc cũng bị ngã.
Tầm mắt của Quý Quỳnh Vũ hơi lệch, ánh mắt trời chiếu thẳng vào, hắn nheo mắt lại, thấy người này có chút quen mắt, vì thế, hắn đưa tay gõ ghế ngồi của tài.
“Thực xin lỗi, bác tài.

Chú dừng xe lại giúp tôi một lát.”
Tất cả mọi người sửng sốt, tài xế nhìn gương chiếu hậu, thấy ở sau an toàn mới đánh tay lái tấp vào ven đường.
Quý Quỳnh Vũ sốt ruột nhảy xuống, xe còn chưa dừng hẳn đã thấy hắn đi ra ngoài.
Sải vài bước đã băng qua đường, hắn chạy tới bên cạnh người nọ, hô to lên: “Thầy Chu…”
“Thầy Chu, thật sự là thầy!”

Quý Quỳnh Vũ vui mừng, Chu Thước cũng kích động, ông nắm lấy cánh tay Quý Quỳnh Vũ kéo qua, đánh giá hắn từ trên xuống dưới, môi run run, mắt đỏ lên.
“Cao như vậy rồi à… Tốt quá, thành người lớn rồi đấy…” xa cách nhiều năm, hai người đều thay đổi rất nhiều, tuy nhiên bóng dáng năm đó vẫn còn.
“Thầy Chu… Thầy khoẻ không?”
Chu gia.
“Quỳnh Vũ, trong nhà bừa bộn, cậu đừng chê, tuỳ tiện ngồi đi.”
Chu Thước có hơi kích động, tay chân luống cuốn dọn dẹp mớ giấy lung ta lung tung, lấy cái ghế dựa lau lau rồi mới đưa cho Quý Quỳnh Vũ.
Dù thế nào Quý Quỳnh Vũ cũng không nghĩ tới hoàn cảnh bây giờ của Chu Thước lại nghèo túng tới mức độ này.
Hắn nhìn xung quanh căn nhà, mặt tường loang lổ, nước sơn rớt hết xuống lộ ra ống tuýt bằng sắt chống đỡ phía trong đang lung lay sắp đổ.
Trong lòng hắn căng thẳng, cổ họng như bị một bàn tay sắt bóp nghẹn, một lúc lâu cũng không nói ra được gì.
“……” Quý Quỳnh Vũ miễn cưỡng ngồi lên ghế, cái ghế sứt mẻ kêu cọt kẹt như không thể chịu đựng trọng lượng của hắn.
Bỗng nhiên, một cánh cửa khác trong phòng bị đẩy ra, một đôi chân bó xuất hiện, hai tay cầm một cái bát sứ, thật cẩn thận bưng đến chỗ Quý Quỳnh Vũ, đi đến cạnh mới nhẹ nhàng đặt vào tay hắn.
“Quỳnh Vũ, cái này là nước xí muội buổi sáng mới làm, cậu uống một chén giải khát đi.”
Chu Thước kéo Chu Ký Bắc lại, trìu mến xoa xoa đầu cậu nhóc, dịu dàng nói: “Ký Bắc ngoan, đây là chú Quý, là học trò lúc trước của ba.”
Quý Quỳnh Vũ không tự chủ được nhớ lại quá khứ, ánh mắt đóng đinh trên người Chu Ký Bắc, đột nhiên ngồi xổm, hắn đưa tay lên thử chạm vào bàn tay Chu Ký Bắc.
Chu Ký Bắc theo bản năng rụt tay lại, cúi đầu nhìn Quý Quỳnh Vũ, do dự rất lâu.
Quý Quỳnh Vũ nhẫn nại chờ, bàn tay đưa ra còn để ở giữa không trung, không nhúc nhích.
Tay Chu Ký Bắc rất nhỏ, trắng nõn thon dài, rối rắm suy nghĩ một hồi, mới bỏ tay mình vào lòng bàn tay Quý Quỳnh Vũ.
Khoảnh khắc tay chạm tay, hai người nhìn nhau, bỗng nhiên cười.
“Chú Quý… Uống nước xí muội đi.”
“Ngoan, cám ơn Ký Bắc.”
Quý Quỳnh Vũ khi cười rộ lên có tính sát thương cực cao.

Trên thực tế, hắn có khuông mặt khiến người ta mê đắm, đôi mắt hoa đào, đầu mày đuôi mắt đều toát ra nét quyến rũ.
Hắn thích nhất là dùng đuôi mắt nhìn người khác, ánh mắt tựa như vô tình mà lại có lực sát thương khiến nhiều người điên đảo.
Mà người duy nhất chiếm trọn tầm nhìn của hắn, chính là – Chu Ký Bắc.
“Thầy… Thầy không nghĩ tới chuyện quay về thành phố S sao?’
“Không! Một nơi đầy rẫy đau thương.”
Chu Thước vuốt ve tóc Chu Ký Bắc, trong mắt toàn là mệt mỏi, đó là sự mệt mỏi do trải qua bi thương tột độ của cuộc sống.
Bỗng nhiên, ông ôm bả vai Chu Ký Bắc, nói: “Ký Bắc, dẫn chú Quý đi dạo quanh đây đi, cậu ấy là người thành phố S, chắc chưa từng đi qua nơi này đâu.”
Chu Ký Bắc đang cúi đầu, nghe vậy thì ngẩng lên, nhìn vào mắt Quý Quỳnh Vũ, sau đó nhẹ giọng ‘không dám’.
Quý Quỳnh Vũ không biết vì sao, cảm thấy trong lòng mềm nhũn, không tự chủ được cười cười.
Bên bờ sông nhỏ trong thôn.
Bởi vì trong thời gian dài không đủ dinh dưỡng, Chu Ký Bắc đã mười hai mà nhìn dáng vẻ gầy yếu tưởng chừng chỉ hơn mười tuổi.

Cậu nhóc mặt một chiếc áo thun màu trắng rộng lớn, tay chân gầy như que củi.
Là một cậu bé thận trọng, không dễ cùng người khác nói nói cười cười.
Cậu đi bên phải Quý Quỳnh Vũ, cùng hắn duy trì một khoảng cách an toàn, đôi khi nhỏ giọng nhắc nhở Quý Quỳnh Vũ chú ý dưới chân.
“Ký Bắc, xe bus kia là đi đâu?”
Xa xa có một chiếc xe bus hướng về phía họ chạy qua, Chu Ký Bắc ngẩng đầu nói: “Lên thị trấn.”
Quý Quỳnh Vũ cũng không biết nghĩ như thế nào mà hỏi: “Con đi lên thị trấn chưa?”
Chu Ký Bắc im lặng lắc đầu.
Quý Quỳnh Vũ lại đưa tay cho Chu Ký Bắc, dường như đôi mắt này có thể câu mất hồn phách người ta, rất khó có thể từ chối hắn.
Chu Ký Bắc liền vươn tay ra, bàn tay nhỏ bé nắm lấy bàn tay to của hắn, giống như giao ra chính mình.
Xe bus sắp đóng cửa, Quý Quỳnh Vũ lôi kéo Chu Ký Bắc chạy nhanh về phía trước, thân hình hắn cao lớn, sải bước nhanh hơn, Chu Ký Bắc còn nhỏ, khó tránh khỏi đuổi theo không kịp, suýt chút nữa té sấp mặt, cũng may Quý Quỳnh Vũ nhanh tay ôm cậu vào trong ngực, Chu Ký Bắc nghiêng mặt, không để người mình dán vào ngực hắn, sợ làm bẩn.
Bánh xe lăn trên con đường lấy lội đầy khói bụi, giống như người say rượu, bước chân loạn choạng, nghiêng trái ngã phải.
Xe lắc lư lợi hại, Chu Ký Bắc nhanh tay nắm chặt góc áo của Quý Quỳnh Vũ.
Quý Quỳnh Vũ vẫn khư khư ôm cậu, cúi đầu nhỏ giọng: “Ký Bắc, bên kia còn chỗ kìa, con mau lại ngồi đi.”
Chu Ký Bắc liếc mắt nhìn, nắm góc áo chặt hơn, liếm liếm môi nói: “Chú Quý ngồi đi, tôi đứng là được rồi.”
Lúc nói chuyện, Quý Quỳnh Vũ nửa ôm nửa kéo mà dẫn người vào trong, cuối cùng khó khăn chèn vào được bên trong, Quý Quỳnh Vũ ôm Chu Ký Bắc ngồi xuống.
Chu Ký Bắc thấy hai chân mình cách mặt đất một khoảng, theo bản năng lại ôm cổ Quý Quỳnh Vũ.
“Ký Bắc ngủ một lát đi, khi nào tới chú gọi con dậy.”
Xe lắc lư điên cuồng, mỗi lần phanh lại đều mất kiểm soát mà nhào người về phía trước, Chu Ký Bắc tựa đầu vào cửa sổ thuỷ tinh, không biết sao lại thấy buồn ngủ.
Những chuyện xảy ra kế tiếp, cho dù đã trôi qua sáu năm, nhưng Quý Quỳnh Vũ vẫn nhớ rõ mồn một.
Tốc độ của bánh lái tăng lên, tài xế bắt đầu không kiểm soát được.

Đầu tiên quẹo phải ba vòng, sau đó rẽ trái ba vòng.
Đầu xe đâm sầm vào cây cầu đá trước mặt, cái phanh dường như đã hoàn toàn vô dụng, xe bus tiếp tục trượt đi, sau đó lăn một vòng, chiếc xe bị lật ngửa lên.
Vị trí Chu Ký Bắc ngồi xui xẻo bị một thanh sắt to dài chừng 30 cm cắm thẳng vào đùi phải, máu chảy thành sống.
Đó cũng là lần đầu tiên Quý Quỳnh Vũ thấy Chu Ký Bắc khóc thành như vậy.
_________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Haiz… Thì ra trước đây là một tiểu thiên sứ đáng yêu như vậy.
Có thể có thêm chương nữa.
Cầu ngồi sao.

Cám ơn!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.