Đọc truyện Dạ Tôn Dị Thế – Chương 62: Tuyệt, quân lâm thiên hạ!
Uy áp nặng tựa núi, như tảng đá nặng hung hăng áp lên thân thể đơn bạc của Nguyệt Vũ khiến cho nàng cảm thấy hô hấp cũng thực khó khăn. Bát Nguyệt siêu thần thú Tiểu Hắc đang trong trạng thái hợp thể cũng một trận run run, chỉ thiếu chút nữa là tự động giải trừ khải hóa.
Đây là thể hiện sự uy nghiêm khí phách của cường giả thiên giai!
Cố gắng vận chuyển huyền lực lục sắc tại đan điền, cùng lực lượng màu trắng ngà, Nguyệt Vũ tài năng ngăn chặn được uy áp khiến cho người ta sợ hãi này. Cho dù như vậy nhưng vẫn có chút đau đớn!
Toàn bộ uy áp của mình phóng ra thế nhưng bị thiếu niên trước mặt này chặn lại, chấp pháp trưởng lão trong mắt liền xuất hiện tia bất ngờ khó tin. Theo lẽ thường, toàn bộ uy áp của cường giả thiên giai đặt ở trên một huyền hoàng thì cho dù là người bất tử cũng sẽ thống khổ không thể động đậy.
Nhưng đạo lý này tựa hồ áp dụng trên người thiếu niên trước mặt có chút không thích hợp a! Xem ra người này vẫn có chỗ để kiêu ngạo, hôm nay không loại bỏ, bằng vào thiên phú của hắn, về sau trưởng thành không nghi ngờ gì chính mình sẽ bị hắn đánh chết.
Cho nên người này phải diệt!
”Hảo tiểu tử, xem ra ngươi cũng co chút bản lĩnh. Lão phu không thể không thừa nhận nếu cho ngươi thời gian thì ngươi chắc chắn sẽ trở thành người đứng đầu thế giới. Nhưng sợ rằng ngươi không sống được đến lúc ấy.” Thay thế tia kinh ngạc trong mắt bằng sự khinh thường và ngoan độc, lão thản nhiên mở miệng.
“Phải không? Ngươi cũng cho rằng ta sẽ đứng ở đỉnh cao của thế giới này a? Ta cũng nghĩ như vậy! Bất quá ngươi nói ta không có nhiều thời gian mà sao ta không biết. Bản thân ta cho rằng ta có rất nhiều thời gian.”
Thập phần trấn định đón nhận ánh mắt của chấp pháp trưởng lão, Nguyệt Vũ có chút vô sỉ nói.
Nghe xong những lời này lão có chút nổi giận. Hắn muốn xem nếu người này không chết thì có thể làm nên chuyện gì to lớn mà dám không để ý đến lời nói của hắn. Nhưng bây giờ thiếu niên này năm lần bảy lượt khiêu chiến sự nhẫn nại của hắn, không lẽ người này cho rằng hắn không dám giết hắn(Nguyệt Vũ) sao?
“Đi chết đi!” Chấp pháp trưởng lão cũng không nói nhiều lời vô nghĩa, huyền lực trong tay tăng mạnh. Sau đó kết ấn, một cái phong nhận (lưỡi đao do gió tạo ra) thật lớn từ trong tay hắn bay ra.
Phong nhận xuất ra mang theo khí thế vô cùng mạnh mẽ, Nguyệt Vũ tựa hồ còn có thể nghe thấy tiếng phi hành xé gió mà nó mang đến.
Nhất Nguyệt Huyền tôn, tuy chỉ là khởi đầu của thiên giai nhưng xem công kích này thì sự chênh lệch cũng đủ lớn!
Tuy rằng thực lực của người này không phải là mạnh nhất trong số những người mà nàng đã gặp, trưởng lão nội viện Dạ gia một đám đều cường hơn so với hắn. Nhưng với công kích như vậy đã là mạnh nhất từ khi nàng đi vào thế giới này.
Đối với công kích như vậy, Nguyệt Vũ hơi hơi nhíu mi, trong mắt là một mảnh ngưng trọng.
Khống chế huyền lực trong cơ thể toàn bộ tập trung đến trước ngực ngăn cản một chiêu này. Nguyệt Vũ không mong có thể bình yên vô sự mà chỉ hy vọng có thể giảm bớt một phần lực lượng va chạm vào cơ thể.
“Hống—- —–“
Một tiếng nổ cực kỳ lớn vang lên đi cùng với một trận quang mang chói mắt đến cực điểm, lấy Nguyệt Vũ làm trung tâm, hình thành một trận bom nguyên tử nổ mạnh phá vỡ đại địa…
Nhìn vụ nổ cách mình không xa, Nguyệt Tiêu Huyền không chút nào che dấu sự vui vẻ trên mặt. Công kích như vậy, hắn không tin tưởng, người đó còn không chết được sao?
Ha ha cuối cùng thì thế giới này cũng mất đi một người vĩ đại hơn hắn!
Chấp pháp trưởng lão ở bên cạnh lộ ra tươi cười vừa lòng, hiển nhiên đối với kết quả như vậy là phi thường hài lòng. Hắn tin tưởng một kích phong nhận vừa rồi có thể giết chết Nguyệt Vũ!
Bởi vì bình thường đối với cấp bậc huyền hoàng chịu một kích phong nhận này căn bản chính là tay trói gà không chặt.
Nhưng có lẽ lần này hắn đã đoán sai rồi vì Nguyệt Vũ căn bản không phải là người bình thường, nàng chính là biến thái, không cần giải thích!
Sau khi dư thanh nổ mạnh biến mất, ánh sáng giảm dần, bụi đất cũng theo gió mà tán đi, một bóng dáng tinh tế ngạo nghễ xuất hiện trước mắt hai người Nguyệt Quang thần điện.
Ánh sáng nhu mờ, phản quang nơi thiếu niên kiên cường mà đứng!
Khó có thể tin, nhu nhu ánh mắt, chấp pháp trưởng lão cho rằng có phải hay không chính mình nhìn nhầm rồi. Nếu không thì bằng vào bảy phần công lực của mình chẳng lẽ lại không diệt sát được một tên huyền hoàng hay sao, chuyện này nói ra người khác còn không cười chết à?
Mặc dù không thể tin được nhưng sự thật lại phơi bày ra trước mắt không tin cũng không được! Nếu không một thân hắc y thiếu niên tuấn tú đứng đó không phải là tên Dạ Phù Phong đáng giận kia thì là ai?
Vì thế lão vươn tay oán giận chỉ vào Nguyệt Vũ quát:”Tiểu tử này ngươi rất may mắn, cư nhiên đỡ một chiêu của ta còn chưa chết, xem ra còn có chút năng lực. Bất quá cho dù ngươi có năng lực thì hôm nay lão phu cũng phải giải quyết ngươi. Nói cho ngươi biết một chiêu vừa rồi con chưa phải thực lực của lão phu đâu, ngươi chờ xem đi!”
“ A, đó chưa phải thực lực của ngươi sao? Cho dù không phải toàn bộ thực lực của ngươi thì cũng phải là bảy phần đi? Như thế nào, đường đường bảy phần thực lực của một gã huyền tôn cũng không đánh chết được một tên huyền hoàn. Không biết nên nói ngươi ngụy trang kém hay là ngu xuẩn nữa đây?”Tiến về phía trước vài bước, khóe môi Nguyệt Vũ gợi lên một độ cong trào phúng nói.
“Phải không, vậy thì hôm nay sẽ cho ngươi chứng kiến thực lực của lão phu là thật hay giả!”Bị Nguyệt Vũ khinh thị như vậy, đối với người luôn ở vị trí cao, được người khác nịnh hót như chấp pháp trưởng lão liền vô cùng tức giận, hai mắt trừng trừng, nghiến răng nghiến lợi với Nguyệt Vũ.
Nói xong, hơi thở vốn đã thu hồi, lại được phóng phóng xuất ra không hề giữ lại một chút gì. Trong phút chốc không khí lập tức trở nên áp lực.
Đột nhiên lão bay lên không trung, từ trên cao nhìn xuống Nguyệt Vũ, cùng lúc đó hai tay lai kết ấn, rõ ràng là lần này phức tạp hơn so với lần trước, bởi vậy cường độ công kích chắc chắn phải mạnh hơn rất nhiều!
Nhìn kết ấn, lại liên hệ với trí nhớ của nguyên chủ thân thể này, Nguyệt Vũ biết trình độ phức tạp này đã là trên địa giai công pháp.
Biết chuyện, trong lòng Nguyệt Vũ kinh hãi. So công pháp giữa huyền giả đã có sự chênh lệch không phải một chút, mà hiện tại một tên Huyền tôn sử dụng công pháp ngoài địa giai đối phó với nàng, thì sự chênh lệch không nghi ngờ rất lớn!
Nàng cơ bản không có khả năng đỡ được!
Trơ mắt nhìn chấp pháp trưởng lão đã sắp kết ấn xong, Nguyệt Vũ một chút biên pháp cũng không có. Hai tay dưới ống tay ao rộng thùng thình hung hăng nắm chặt, lại một lần nữa nàng căm giận cảm giác vô lực này.
Cho dù có thiên phú thậm chí là thực lực mà người người hâm mộ, nhưng khi đứng trước mặt cao thủ thiên giai thì mình chẳng là cái gì cả.
Thiên giai cao thủ sao? Nếu lần này còn có thể sống sót nàng nhất định phải đạt được đến trình độ này.
“Lôi Đình Chiếu Rọi, đi, giết hắn!”Cùng với tiếng rống to là một mảnh trời đầy quang lam (ánh sáng xanh của lôi đình chiếu rọi) giống như bão táp hướng về phía Nguyệt Vũ đánh úp xuống.
Từng vòng tròn màu lam nhạt, ẩn chứa năng lượng khổng lồ, toát ra lôi điện giống như mãng xà đang vũ động.
Đứng nhìn bầu trời đầy lam quang, trong mắt Ngguyệt Vũ đầy vẻ không cam lòng!
‘Nguyệt Vũ, đừng để ý.” Một giọng nói non nớt nhưng tràn đầy khí phách truyền vào trong tai của nàng.
Đột nhiên nghe thấy thanh âm như vậy, Nguyệt Vũ cả kinh nhưng cũng liền một trận an tâm. Đây là thanh âm nàng khắc cốt ghi tâm, đúng vậy, nàng còn có Triệt, bằng hữu bất li bất khí! Nàng sao có thể buông tay? Nàng còn có Triệt, còn có rất nhiều bằng hữu, rất nhiều người mà nàng muốn bảo vệ, còn có giấc mộng còn chưa thực hiện thì làm sao nàng có thể buông tha được?
Một trận hào quang thất thải ngọc lưu ly bỗng dưng từ trong cơ thể Nguyệt Vũ tràn ra, đẹp mắt đến cực điểm sáng chói cả một mảnh đại địa. (thất thải = bảy màu)
Đột nhiên một vị hài đồng vận kiện chiến giáp hoa lệ tiêu bắn mà ra, phi thân đứng giữa không trung.
Hài đồng bộ dáng bất quá cũng chỉ bảy, tám tuổi, khuôn mặt trưởng thập phần tinh xảo, đặc biệt là đôi mắt ngọc lưu ly thất sắc sáng rọi kia, thoạt nhìn xinh đẹp mị hoặc, vô cùng sáng lạn.
Toàn thân hắn cơ hồ bị tầng tầng hỏa diễm thất thải vây quanh, mĩ tựa như ảo mộng. Rõ ràng là một tiểu hài tử bảy tám tuổi, nhưng là một thân khí phách vô song, khí chất ngạo nghễ kia lại làm cho người ta rung động đến cực điểm, đứa nhỏ nào lại có khí chất tỉ nghễ thiên hạ như vậy?
Thất thải hỏa diễm trên thân thể Triệt hừng hực thiêu đốt, tựa hồ khunh tẫn hết thảy năng lực trên thế gian này, khiến cho người ta kinh hãi.
Triệt xuất hiện nháy mắt, vạn vật tịch diệt, phong vân biến sắc. Liền ngay cả ở xa xa, ma thú công kích Lưu Vân thành cũng đồng loạt cúi đầu hướng tới Lạc nhật nhai.
“Hừ, điêu trùng tiểu kế, cũng dám ở trước mặt khế ước giả của ta múa búa trước cửa Lỗ Ban*, không biết lượng sức!” Triệt khinh thường hừ lạnh một tiếng, theo tay vung lên, toàn thân hỏa diễm phân ra đánh bay Lôi Đình Chiếu Rọi.
(Túy: *Múa búa trước cửa Lỗ Ban là chỉ những tên kém cỏi song lại hay khoe khoang)
Lôi Đình Chiếu Rọi vốn mang theo khí thế sắc bén nhưng sau khi gặp được thất thải Phần Thiên Hỏa ảm đạm dần dần xuống, cuối cùng biến mất không thấy bóng dáng.
“Này… Này… Này đúng là uy áp chí tôn, như thế nào có khả năng? Là chí tôn thú, đúng là chí tôn thú!” Chấp hành trưởng lão khó có thể tin được nhìn hài đồng tuấn mĩ thất thải chiến giáp, trong mắt khiếp sợ không cần nói cũng biết……