Dạ Tôn Dị Thế

Chương 47: Âm mưu của Nguyệt Vũ (2)


Đọc truyện Dạ Tôn Dị Thế – Chương 47: Âm mưu của Nguyệt Vũ (2)

Chỉ thấy những người đối diện một đám đồng nhất mặc y phục màu trắng, thoạt nhìn còn có chút bộ dáng tiêu sái. Trước ngực có thêu hai chữ màu đỏ thẫm “Cuồng Phong”.

Vì thế, thân phận những người này không cần nói cũng biết!

Nhưng là Cuồng Phong này cũng thật kiêu ngạo, thế nhưng cũng dám mang bốn mươi mấy người đi lịch lãm.

Đây là muốn chứng minh cái gì?

Chính là muốn nói bọn họ Cuồng Phong danh khí đại thịnh, thành viên nhiều có phải hay không?

Thấy rõ ràng đám người tới, Khống Thiên mọi người trong mắt phẫn nộ không chút nào giữ lại, phóng xuất ra ngoài. Hai tay gắt gao nắm tay, giống như giờ phút này rất muốn đi ra hảo hảo giáo huấn bọn họ một chút!

Những người này lúc trước thường khi dễ bọn họ, trước khi bọn họ gặp được Nguyệt Vũ, đám người Cuồng Phong này thường xuyên lấy các loại lý do đến chèn ép khi dễ thành viên Đại Lực.

Tuy rằng nói giới hạn trong quy định của Lưu Vân thành, bọn họ mỗi lần xuống tay sẽ không quá phận, nhưng như vậy thực là nhục đến cực điểm! Bọn họ mỗi lần bị khi dễ không phải phi thường chật vật sao?

Cho dù có đôi khi bọn họ cũng sẽ cố gắng phản kháng, nhưng là gia gia người ta là vị Huyền tôn cường giả, ai còn dám nói cái gì? Vì thế một đám chỉ có thể yên lặng đem ủy khuất cùng không cam lòng nuốt vào trong bụng……

Ngay tại một tháng huấn luyện gần đây nhất, cũng chính là sau một ngày tại Lạc Nhật nhai. Ngày đó vừa đúng lúc Nguyệt Vũ đi ra ngoài có việc, không lâu, Lí Hạo Thiên liền mang theo mấy người Cuồng Phong thậm chí cả thị vệ của gia gia hắn đến đánh lén bọn họ!

Khi đó thực lực của bọn họ còn cách xa hiện tại, cho nên thực lực so với người của Cuồng Phong thấp hơn, vì thế hai mươi thành viên, không ai ngoại lệ bị hung hăng đánh đập một chút.

Cũng chính là vào ngày đó, Nguyệt Vũ huấn luyện bọn họ cách ẩn nhẫn, huấn luyện bọn họ như thế nào làm cho đối phương phải trả giá thảm thống, cũng là bởi một lần đó, quan hệ giữa bọn họ và Nguyệt Vũ mới được cải thiện……

Nhìn đội ngũ của mình phẫn nộ như vậy, Nguyệt Vũ đương nhiên là biết nguyên nhân. Bất quá Nguyệt Vũ từng đồng ý với bọn họ nhất định sẽ làm cho bọn họ ở trận đấu chiến đội báo thù thật thống khoái! Nhưng mà nay vẫn có thể thu lợi tức a!

Thân thủ nhẹ nhàng lay quấn tóc mai, Nguyệt Vũ khóe miệng gợi lên một chút độ cong nghiền ngẫm cùng tàn nhẫn……

Nhìn chủ nhân như vậy, Tiểu Hắc cùng Tiểu Điện vẫn như cũ khó có thể ức chế, run lên một chút. Chủ nhân bọn họ thật sự rất tà ác, thật sự vô cùng đáng sợ!


Vì thế nhị thú trong “Các ngươi nghe cho rõ, ta đã từng đáp ứng sẽ làm cho các ngươi ở trận đấu chiến đội hung hăng báo thù vì chính mình, nay mặc dù không phải thời điểm, nhưng cũng là thu lợi tức!”

Dừng một chút, nhìn hai mươi người vẻ mặt rõ ràng có chút kích động, Nguyệt Vũ tuấn mi một điều, lại mở miệng:“Nếu đã là đội trưởng của các ngươi, ta đây hẳn là nên lập một cái kế hoạch cho các ngươi có phải hay không?” Cười, lãnh khốc cười, thị huyết cười!

“Chúng ta toàn bộ nghe đội trưởng an bài.” Chúng thành viên nhìn đến Nguyệt Vũ cười như vậy, chỉ biết vị đội trưởng thoạt nhìn thuần khiết mà trên thực tế phúc hắc đến cực điểm này đã nghĩ ra một kế hoạch chỉnh người đến chết rất hoàn hảo.

Bọn họ không chút nghi ngờ, âm mưu như vậy tuyệt đối so với bọn họ đánh một trận với đoàn người Cuồng Phong, thống khoái hơn vô số lần!

Đem hai mươi người gọi vào bên cạnh, Nguyệt Vũ liền an bài một kế hoạch tà ác .

An bài xong , hai mươi hài tử thiện lương Khống Thiên một đám đều vạn phần chờ mong, tỏ vẻ thập phần kích động! Nhìn nhau cười, hai mươi người đều biến mất ở tại chỗ, bắt đầu phân công nhau đi hành động.

Nhìn bộ dáng thủ hạ của mình như vậy, Nguyệt Vũ không khỏi mỉm cười. Đám hài tử thiện lương này, bị bản chất của mình đồng hóa rồi…

Không bao lâu, chỉ nghe thấy từng đợt tiếng thú hô theo bốn phương tám hướng truyền đến. Nghe thấy dạng thanh âm như thế, Nguyệt Vũ ý cười càng sâu!

Rất nhanh, tiếng thú hô vang dội kia cách Nguyệt Vũ càng ngày càng gần, đến cuối cùng Nguyệt Vũ đã có thể thấy được bộ dáng của chúng….

Hai mươi chích thần thú hình thái khác nhau, chủng loại bất đồng theo hướng phía trước mặt Nguyệt Vũ xông tới, phía trước mỗi chích thần thú còn có một người đang hết sức bôn chạy. Tốc độ chạy kia , không cần phải nói chính là do cuộc huấn luyện quá mức biến thái của Nguyệt Vũ tạo ra!

Mắt thấy những người đó sẽ bị đuổi tới, Nguyệt Vũ lắc mình một cái, dưới chân bộ pháp Hành Vân bước mây bay nước chảy lưu loát sinh động. Sử dụng công phu trong nháy mắt, Nguyệt Vũ liền lẻn đến trước mặt chúng thú! Không chút do dự, bàn tay mềm duỗi ra, trong tay Nguyệt Sát Tiên lập tức thành hình.

Tâm niệm vừa động, trên Nguyệt Sát Tiên dấy lên hừng hực hỏa diễm, thoạt nhìn khủng bố như thế nhưng cũng mị hoặc đến cực điểm!

“Súc sinh, ăn lão tử một tiên!”

Một tiếng hô to từ trong miệng Nguyệt Vũ phát ra. Sau đó cũng chỉ thấy một con cự long từ trong tay Nguyệt Vũ tiêu bắn tới, mục tiêu thẳng hướng hai mươi chích thần thú.


Bởi vì hai mươi chích thần thú đều đem lực chú ý dừng trên người hai mươi thành viên Khống Thiên, cho nên chúng căn bản không có chú ý tới Nguyệt Vũ đột nhiên công kích. Vì thế, chúng thần thú liền xui xẻo không hề ngoại lệ đều ăn một chiêu Bạo Long Tuyệt Sát của Nguyệt Vũ!

Đương nhiên, nhất kích này của Nguyệt Vũ cũng không có khả năng gây ra bao nhiêu ảnh hưởng đối với đám thần thú đó, nhiều lắm chỉ làm cho bọn chúng bị thương một chút mà thôi!

Dù sao lực công kích của sát chiêu bị phân ra hai mươi phần, cho dù có lợi hại đến cỡ nào đi chăng nữa cũng sẽ yếu bớt còn một phần hai mươi so với bình thường . Hơn nữa , một kích vừa rồi của Nguyệt Vũ cũng không quá mạnh, chủ yếu là hấp dẫn lực chú ý của đám thú mà thôi!

Bị quất một nhát như vậy, lực chú ý của hai mươi chích thần thú toàn bộ chuyển dời đến trên người Nguyệt Vũ, cũng không thèm quản hai mươi người kia nữa mà nhất trí nhìn chằm chằm Nguyệt Vũ.

Đám người Khống Thiên thật sâu thở ra một hơi, quả nhiên bị thần thú truy đuổi không phải là điều bọn họ có thể chịu được. Nếu không phải lúc trước bị Nguyệt Vũ huấn luyện chạy bộ như ma quỷ kia, chỉ sợ hôm nay đã sớm bị thần thú chụp chết đi?

Hung hăng nhìn chằm chằm Nguyệt Vũ, hai mươi chích thần thú cảm thấy tự tôn của mình đã bị đả kích. Thế nhưng bị một tên nhân loại nho nhỏ đánh lén, cái này bảo bọn họ làm sao chịu được, vì thế chúng thú cũng không vô nghĩa nữa, rít gào một tiếng đối với Nguyệt Vũ chính là phát động công kích mạnh mẽ nhất!

Vui vẻ a, Nguyệt Vũ thấy được hai mươi chích thú lại đây, trong lòng tuyệt không để ý, căn bản là không có để ý bị đuổi giết, ngược lại cười càng vui vẻ!

Đương nhiên này cười này là ở trong lòng cười. Xem ra thời điểm đã tới, không nói hai lời, Nguyệt Vũ liền bỏ chạy.

Nhìn đến cảnh tượng như vậy, Tiểu Hắc cùng Tiểu Điện không nói gì hỏi thương thiên, bởi vì chủ nhân bọn họ lại muốn bắt đầu đóng kịch……

Chỉ thấy những người đối diện một đám đồng nhất mặc y phục màu trắng, thoạt nhìn còn có chút bộ dáng tiêu sái. Trước ngực có thêu hai chữ màu đỏ thẫm “Cuồng Phong”.

Vì thế, thân phận những người này không cần nói cũng biết!

Nhưng là Cuồng Phong này cũng thật kiêu ngạo, thế nhưng cũng dám mang bốn mươi mấy người đi lịch lãm.

Đây là muốn chứng minh cái gì?

Chính là muốn nói bọn họ Cuồng Phong danh khí đại thịnh, thành viên nhiều có phải hay không?


Thấy rõ ràng đám người tới, Khống Thiên mọi người trong mắt phẫn nộ không chút nào giữ lại, phóng xuất ra ngoài. Hai tay gắt gao nắm tay, giống như giờ phút này rất muốn đi ra hảo hảo giáo huấn bọn họ một chút!

Những người này lúc trước thường khi dễ bọn họ, trước khi bọn họ gặp được Nguyệt Vũ, đám người Cuồng Phong này thường xuyên lấy các loại lý do đến chèn ép khi dễ thành viên Đại Lực.

Tuy rằng nói giới hạn trong quy định của Lưu Vân thành, bọn họ mỗi lần xuống tay sẽ không quá phận, nhưng như vậy thực là nhục đến cực điểm! Bọn họ mỗi lần bị khi dễ không phải phi thường chật vật sao?

Cho dù có đôi khi bọn họ cũng sẽ cố gắng phản kháng, nhưng là gia gia người ta là vị Huyền tôn cường giả, ai còn dám nói cái gì? Vì thế một đám chỉ có thể yên lặng đem ủy khuất cùng không cam lòng nuốt vào trong bụng……

Ngay tại một tháng huấn luyện gần đây nhất, cũng chính là sau một ngày tại Lạc Nhật nhai. Ngày đó vừa đúng lúc Nguyệt Vũ đi ra ngoài có việc, không lâu, Lí Hạo Thiên liền mang theo mấy người Cuồng Phong thậm chí cả thị vệ của gia gia hắn đến đánh lén bọn họ!

Khi đó thực lực của bọn họ còn cách xa hiện tại, cho nên thực lực so với người của Cuồng Phong thấp hơn, vì thế hai mươi thành viên, không ai ngoại lệ bị hung hăng đánh đập một chút.

Cũng chính là vào ngày đó, Nguyệt Vũ huấn luyện bọn họ cách ẩn nhẫn, huấn luyện bọn họ như thế nào làm cho đối phương phải trả giá thảm thống, cũng là bởi một lần đó, quan hệ giữa bọn họ và Nguyệt Vũ mới được cải thiện……

Nhìn đội ngũ của mình phẫn nộ như vậy, Nguyệt Vũ đương nhiên là biết nguyên nhân. Bất quá Nguyệt Vũ từng đồng ý với bọn họ nhất định sẽ làm cho bọn họ ở trận đấu chiến đội báo thù thật thống khoái! Nhưng mà nay vẫn có thể thu lợi tức a!

Thân thủ nhẹ nhàng lay quấn tóc mai, Nguyệt Vũ khóe miệng gợi lên một chút độ cong nghiền ngẫm cùng tàn nhẫn……

Nhìn chủ nhân như vậy, Tiểu Hắc cùng Tiểu Điện vẫn như cũ khó có thể ức chế, run lên một chút. Chủ nhân bọn họ thật sự rất tà ác, thật sự vô cùng đáng sợ!

Vì thế nhị thú trong “Các ngươi nghe cho rõ, ta đã từng đáp ứng sẽ làm cho các ngươi ở trận đấu chiến đội hung hăng báo thù vì chính mình, nay mặc dù không phải thời điểm, nhưng cũng là thu lợi tức!”

Dừng một chút, nhìn hai mươi người vẻ mặt rõ ràng có chút kích động, Nguyệt Vũ tuấn mi một điều, lại mở miệng:“Nếu đã là đội trưởng của các ngươi, ta đây hẳn là nên lập một cái kế hoạch cho các ngươi có phải hay không?” Cười, lãnh khốc cười, thị huyết cười!

“Chúng ta toàn bộ nghe đội trưởng an bài.” Chúng thành viên nhìn đến Nguyệt Vũ cười như vậy, chỉ biết vị đội trưởng thoạt nhìn thuần khiết mà trên thực tế phúc hắc đến cực điểm này đã nghĩ ra một kế hoạch chỉnh người đến chết rất hoàn hảo.

Bọn họ không chút nghi ngờ, âm mưu như vậy tuyệt đối so với bọn họ đánh một trận với đoàn người Cuồng Phong, thống khoái hơn vô số lần!

Đem hai mươi người gọi vào bên cạnh, Nguyệt Vũ liền an bài một kế hoạch tà ác .

An bài xong , hai mươi hài tử thiện lương Khống Thiên một đám đều vạn phần chờ mong, tỏ vẻ thập phần kích động! Nhìn nhau cười, hai mươi người đều biến mất ở tại chỗ, bắt đầu phân công nhau đi hành động.


Nhìn bộ dáng thủ hạ của mình như vậy, Nguyệt Vũ không khỏi mỉm cười. Đám hài tử thiện lương này, bị bản chất của mình đồng hóa rồi…

Không bao lâu, chỉ nghe thấy từng đợt tiếng thú hô theo bốn phương tám hướng truyền đến. Nghe thấy dạng thanh âm như thế, Nguyệt Vũ ý cười càng sâu!

Rất nhanh, tiếng thú hô vang dội kia cách Nguyệt Vũ càng ngày càng gần, đến cuối cùng Nguyệt Vũ đã có thể thấy được bộ dáng của chúng….

Hai mươi chích thần thú hình thái khác nhau, chủng loại bất đồng theo hướng phía trước mặt Nguyệt Vũ xông tới, phía trước mỗi chích thần thú còn có một người đang hết sức bôn chạy. Tốc độ chạy kia , không cần phải nói chính là do cuộc huấn luyện quá mức biến thái của Nguyệt Vũ tạo ra!

Mắt thấy những người đó sẽ bị đuổi tới, Nguyệt Vũ lắc mình một cái, dưới chân bộ pháp Hành Vân bước mây bay nước chảy lưu loát sinh động. Sử dụng công phu trong nháy mắt, Nguyệt Vũ liền lẻn đến trước mặt chúng thú! Không chút do dự, bàn tay mềm duỗi ra, trong tay Nguyệt Sát Tiên lập tức thành hình.

Tâm niệm vừa động, trên Nguyệt Sát Tiên dấy lên hừng hực hỏa diễm, thoạt nhìn khủng bố như thế nhưng cũng mị hoặc đến cực điểm!

“Súc sinh, ăn lão tử một tiên!”

Một tiếng hô to từ trong miệng Nguyệt Vũ phát ra. Sau đó cũng chỉ thấy một con cự long từ trong tay Nguyệt Vũ tiêu bắn tới, mục tiêu thẳng hướng hai mươi chích thần thú.

Bởi vì hai mươi chích thần thú đều đem lực chú ý dừng trên người hai mươi thành viên Khống Thiên, cho nên chúng căn bản không có chú ý tới Nguyệt Vũ đột nhiên công kích. Vì thế, chúng thần thú liền xui xẻo không hề ngoại lệ đều ăn một chiêu Bạo Long Tuyệt Sát của Nguyệt Vũ!

Đương nhiên, nhất kích này của Nguyệt Vũ cũng không có khả năng gây ra bao nhiêu ảnh hưởng đối với đám thần thú đó, nhiều lắm chỉ làm cho bọn chúng bị thương một chút mà thôi!

Dù sao lực công kích của sát chiêu bị phân ra hai mươi phần, cho dù có lợi hại đến cỡ nào đi chăng nữa cũng sẽ yếu bớt còn một phần hai mươi so với bình thường . Hơn nữa , một kích vừa rồi của Nguyệt Vũ cũng không quá mạnh, chủ yếu là hấp dẫn lực chú ý của đám thú mà thôi!

Bị quất một nhát như vậy, lực chú ý của hai mươi chích thần thú toàn bộ chuyển dời đến trên người Nguyệt Vũ, cũng không thèm quản hai mươi người kia nữa mà nhất trí nhìn chằm chằm Nguyệt Vũ.

Đám người Khống Thiên thật sâu thở ra một hơi, quả nhiên bị thần thú truy đuổi không phải là điều bọn họ có thể chịu được. Nếu không phải lúc trước bị Nguyệt Vũ huấn luyện chạy bộ như ma quỷ kia, chỉ sợ hôm nay đã sớm bị thần thú chụp chết đi?

Hung hăng nhìn chằm chằm Nguyệt Vũ, hai mươi chích thần thú cảm thấy tự tôn của mình đã bị đả kích. Thế nhưng bị một tên nhân loại nho nhỏ đánh lén, cái này bảo bọn họ làm sao chịu được, vì thế chúng thú cũng không vô nghĩa nữa, rít gào một tiếng đối với Nguyệt Vũ chính là phát động công kích mạnh mẽ nhất!

Vui vẻ a, Nguyệt Vũ thấy được hai mươi chích thú lại đây, trong lòng tuyệt không để ý, căn bản là không có để ý bị đuổi giết, ngược lại cười càng vui vẻ!

Đương nhiên này cười này là ở trong lòng cười. Xem ra thời điểm đã tới, không nói hai lời, Nguyệt Vũ liền bỏ chạy.

Nhìn đến cảnh tượng như vậy, Tiểu Hắc cùng Tiểu Điện không nói gì hỏi thương thiên, bởi vì chủ nhân bọn họ lại muốn bắt đầu đóng kịch……


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.