Đọc truyện Dạ Tôn Dị Thế – Chương 197: Rốt cục khai chiến!
Một ngày này, thời tiết Dạ thành vẫn như cũ giống ngày thường, ấm áp như xuân. Trên bầu trời tầng tầng mây trắng, ánh mặt trời xuyên thấu qua tầng mây chiếu lên mặt đất, ấm áp mà không cực nóng.
Phía dưới, bên trong Dạ thành, lúc này sớm đã là cảnh tượng một mảnh náo nhiệt đến cực điểm.
Người đông như biển, một đám quây ba tụ năm hướng về trung tâm quảng trường Dạ thành hưng phấn mà đến. Vừa đi vừa trò chuyện. Đơn giản chính là về thiên tài cùng cường giả chi chiến. Vì thế tiếng vang huyên náo đem cả tòa thành nhuộm đẫm càng thêm náo nhiệt phi phàm.
Thiên tài cường giả chi chiến tại Dạ thành, địa điểm trận đấu thiết trí ở trung tâm quảng trường Dạ thành. Quảng trường to lớn, ước chừng có thể chứa đủ mười vạn người xem!
Lúc này bên trên quảng trường, không biết khi nào đã dựng lên năm đài thi đấu tỷ thí thật lớn.
Năm đài chiến đấu, bày bố quy tắc sắp xếp chỉnh tề. Từ trái sang phải, dựa theo số tuổi chia làm năm tổ. Đài chiến đấu thứ nhất là thiên tài tỷ thí trong vòng hai mươi tuổi, đài thứ hai là hai mươi tuổi đến bốn mươi tuổi, cứ như vậy, vòng thứ năm chính là tám mươi đến một trăm tuổi. Về phần cường giả chi chiến, sẽ được tổ chức sau khi thiên tài chi chiến kết thúc, bởi vậy trước mắt cũng không có đài thi đấu cho cường giả chi chiến.
Năm đài chiến đấu bởi vì rất lớn, cho nên chiến tuyến cũng thật dài. Từ trái sang phải căn bản là nhìn không thấy đầu! Hai bên đài chiến đấu, lúc này đã chật ních khán giả đến xem. Tuy rằng lúc này còn một khoảng thời gian nữa mới bắt đầu trận đấu, nhưng kích động cùng hưng phấn mang theo khát vọng cùng chờ mong trên mặt mọi người vẫn khó có thể che dấu.
Cách năm đài chiến đấu không xa, một thành đài tinh xảo cao cao từ xa hô ứng.
Trên thành đài, sắp xếp mấy chiếc bàn hoa lệ. Từ trái sang phải, một loạt chín chỗ ngồi. Nói vậy đây là chỗ quan khán của tứ đại gia tộc cùng ngũ đại công hội đi! Từ trên thành đài nhìn xuống, cảnh tượng năm đài chiến hiện ra không sót thứ gì.
Bên dưới thành đài, cách đài chiến đấu hơn trăm mét, một số thế lực, gia tộc cũng đang xem cuộc chiến. Lúc này, khu vực xa đài cũng có rất nhiều thành viên tu lại quan khán.
Khoảng nửa giờ sau, trên quảng trường to lớn cơ hồ bị dòng người chiếm lĩnh, chật như nêm cối. Mà ở thành đài, các thế lực cũng bắt đầu an tọa.
Đột nhiên, trong đám người phía dưới bộc phát ra từng trận hoan hô hưng phấn.
Theo thanh âm nhìn lại, liền thấy trên thành đài tinh xảo, chín vị lão giả thực lực bí hiểm chậm rãi đi tới xem cuộc chiến.
Chín người đều là một thân y phục bất phàm, một thân hơi thở nội liễm nặng nề. Tuy rằng đã lớn tuổi, nhưng vẻ mặt thâm trầm cao thâm, làm cho người ta nhìn không ra cảm xúc gì.
Chín người này chính là gia chủ tứ đại gia tộc cùng hội trưởng ngũ đại công hội trên Nguyệt Hoa đại lục. Ngoài ra cũng là chính đại cao thủ đứng đầu Nguyệt Hoa đại lục!
Mấy người sau khi tới, khách khí hàn huyên một phen, sau đó lục tục ngồi xuống. Mọi người phía dưới thấy chín người này xuất hiện, một đám đều là vẻ mặt hưng phấn. Cửu đại thế lực, địa vị trên Nguyệt Hoa đại lục không cần nói cũng biết. Huống chi thực lực chín người này đều là cường hãn, đều là tu vi cao nhất. Bình thường muốn gặp được một vị, đều là chuyện cực kì khó khăn, huống chi là chín người cùng xuất hiện?
Trong đám người mênh mông bát ngát, lúc này, một vị hắc y thiếu niên híp mắt thâm trầm đánh giá chín người trên đài cao tinh xảo đang xem cuộc chiến.
Thiếu niên bộ dáng mười bảy mười tám tuổi, một thân hắc y, dáng người tuy rằng cao gầy, nhưng so sánh với nam tử cường tráng, lại yếu nhược hơn chút.
Không chỉ có như thế, khuôn mặt thiếu niên tuy rằng sạch sẽ, nhưng diện mạo chỉ có thể cho là thanh tú mà thôi. Tuyệt đối không phải dung nhan tinh xảo tuấn mỹ.
Vận y phục màu đen, khuôn mặt lại bình thường, khiến cho thiếu niên trông vô cùng mờ nhạt trong đám người này.
Nhưng một thiếu niên như vậy, sóng mắt lưu chuyển lại cơ trí vô cùng, khí chất quanh thân lơ đãng toát ra lại làm cho người ta rung động trong lòng!
Người nọ là Nguyệt Vũ dịch dung.
Đương nhiên, cái gọi là dịch dung tự nhiên là liên quan đến huyền khí. Tuy rằng nói nhẫn của Nguyệt Vũ đã bị hủy, nhưng khuyên tai vô tận sinh mệnh Bạch Thiên Tuyệt đưa, vẫn có tác dụng dịch dung.
Dịch dung lần này, tính chất cùng mỗi một lần đều không giống nhau. Dịch dung lúc trước, là vì Nguyệt Vũ thực lực không đủ mà không thể không nữ phẫn nam trang hành tẩu đại lộ. Mà lúc này, cách đã hơn một năm, nàng lại trở lại nơi này, đã là cảnh còn người mất. Nàng không còn là Dạ Nguyệt Vũ mới vào dị giới cái gì cũng không hiểu, thực lực hèn mọn kia. Nay, nàng, tuy rằng thực lực còn không tính là cao bao nhiêu, nhưng đối phó với một Dạ gia, vẫn dư dả! Chẳng qua, nàng không nghĩ chỉ một hơi giết chết từng tên không ai bì nổi kia, nàng muốn hảo hảo mà đùa chết bọn họ! Bằng không năm năm nguyên chủ bị tra tấn cùng hơn một năm trước, Dạ gia mang đến cho nàng, không để bọn họ hảo hảo nếm thử, chẳng phải là rất tiện nghi?
Nếu muốn đùa, nàng nhất định phải đùa thú vị một chút! Nàng nữ phẫn nam trang đã bị đại đa số người quen nhận ra, mà nàng nữ trang, lại quá mức yêu nghiệt. Hơn nữa nữ trang cùng nam trang khác nhau không lớn, người sáng suốt vừa thấy liền biết. Bởi vậy, nàng mới dịch dung thành một bộ dáng như vậy.
Nhưng là, có một số người, dù cải biến thế nào, cũng không che lấp được quang hoa toát ra!
Hơi hơi chuyển mắt, Nguyệt Vũ liền thấy được đối diện cách mình không xa, Thiên Uy cùng Hoa Ngục Thánh yêu nghiệt tà mị mỉm cười.
Nguyệt Vũ biết nếu đứng cùng hai người bọn họ, tuyệt đối sẽ trở thành tiêu điểm. Bởi vậy nàng lựa chọn một mình xen lẫn trong đám người này.
Ngay tại thời điểm Nguyệt Vũ mỉm cười với Thiên Uy cùng Hoa Ngục Thánh, một đạo ánh mắt cực nóng hàm chứa đau đớn thẳng tắp phóng tới Nguyệt Vũ.
Ánh mắt như vậy, làm cho thân thể Nguyệt Vũ cứng đờ. Ánh mắt kia, tràn đầy đau đớn, tràn đầy ôn nhu, lại nồng đậm tự trách…Đủ loại cảm xúc nói không nên lời. Ánh mắt đó, làm cho trong lòng Nguyệt Vũ không khỏi hiện lên dung nhan tuấn mỹ mà ôn nhu kia.
Là hắn sao? Là nam tử luôn toát ra ưu thương thản nhiên?
Theo ánh mắt nhìn lại, xuyên thấu qua đám người tấp nập. Nguyệt Vũ rõ ràng thấy được tại một chỗ héo lánh xa xa kia, một chút bóng dáng thon dài tao nhã.
Dáng người thon dài cao lớn, mặc phát thuôn dài như thác đổ, dung nhan tuyệt thế như trích tiên. Góc áo tung bay, dung nhan như ngọc. Người này cùng khi mới gặp vẫn như cũ làm cho người ta kinh diễm!
Nhưng là, vì sao người này, một thân ưu thương đó so với lúc mới gặp lại càng sâu hơn?
Hẳn là đã biết những năm gần đây hắn thế nhưng thật sự ngu xuẩn, bị chính thân gia gia của mình lừa năm năm, bởi vậy đối với Dạ Nguyệt Vũ cảm thấy vạn phần hổ thẹn đi! Nhưng là, hắn không biết, nàng đã không phải là nàng!
Nguyệt Vũ nhìn bóng dáng trong gió kia, thế nhưng nhịn không được cảm thấy đau lòng. Đồng thời, trong lòng vẫn khó tránh khỏi sinh ra áy náy…
Đôi mắt Dạ Vô Ưu hư vô mờ mịt nhìn Nguyệt Vũ, trên mặt không có kích động, không có vui sướng, không có cảm xúc gì, chỉ thản nhiên mà nhìn…
Đối với Dạ Vô Ưu như vậy, Nguyệt Vũ cảm thấy bản thân thật sự không đành lòng nhìn. Vì thế thu hồi tầm mắt, cuối cùng dừng lại trên đài cao. Cũng chính vì Nguyệt Vũ thu hồi tầm mắt, cho nên không có nhìn thấy Dạ Vô Ưu bạc thần khẽ mở nhẹ giọng nỉ non tên nàng…
Nhìn trái nhìn phải qua đám người, cuối cùng nhìn đến Dạ Phách Thiên ngồi bên phải trên đài cao, ánh mắt Nguyệt Vũ hơi hơi nheo lại, bên trong xẹt qua ngàn năm hàn băng, một tia sát ý kìm lòng không được tràn ra.
Tựa như bởi vì dạng sát ý này quá mức lãnh khốc tàn nhẫn, cho nên làm cho Dạ Phách Thiên trên đài cao đột nhiên phát lạnh trong lòng, lập tức ánh mắt sắc bén quét một lượt qua đám người phía dưới.
Quét qua một vòng, Dạ Phách Thiên vẫn chưa phát hiện ra người có mục tiêu khả nghi, trong lòng rất là nghi hoặc. Chẳng lẽ hắn đã nhìn lầm rồi? Nhưng vừa rồi rõ ràng hắn cảm nhận được một trận sát ý mãnh liệt!
“Hiện tại, chúng ta thỉnh gia chủ Dạ gia tuyên bố bắt đầu cuộc thi lần này.” Ngay tại thời điểm Dạ Phách Thiên nghi hoặc, một vị chủ trì lớn tiếng tuyên bố nói.
Nghe nói như thế, Dạ Phách Thiên cũng áp chế nghi hoắc trong lòng, đứng dậy, thanh âm mang theo uy nghiêm tuyên bố thiên tài cường giả chi chiến lần này chính thức bắt đầu.
Dạ Phách Thiên nói xong, người chủ trì liền tuyên bố quy tắc chiến đấu.
Năm đài chiến đấu, phạm vi phân biệt là năm niên kỷ (năm độ tuổi). Cứ cách hai mươi tuổi một đài.
Tuy rằng thiên tài báo danh vô cùng nhiều, nhưng chân chính có tư cách tham gia lại không nhiều. Cũng không phải người không có tư cách vì thiên phú không tốt. Mà là bởi vì nhân số có hạn chế, cho nên bị loại rất nhiều. Trong mấy chục vạn người, phải tuyển ra nhân tài có thiên phú cực kì vĩ đại tham gia thiên tài chi chiến. Cho nên cuối cùng tham gia chỉ có mấy ngàn người.
Mấy ngàn người chia đều một chút, cuối cùng chỉ có một ngàn người trẻ tuổi.
Trận đấu này, một ngàn người ở đây đánh chiến tự do. Cái gọi là đánh tự do này, kỳ thật chính là một ngàn người cùng nhau đánh. Tất cả tuyển thủ toàn bộ lên đài, tùy thời tùy chỗ đều có thể xuống tay với bất kì ai, đánh bay đối thủ xuống dưới. Mà bên dưới, sẽ có mấy vị tài phán, thẳng đến khi bay ra một nửa, trận đấu mới chấm dứt!
Qua một trận đấu, những người trẻ tuổi chỉ còn lại năm trăm. Trận thứ hai, lại tiến hành một lần đánh tự do, vẫn như cũ lưu lại một nửa nhân số, chính là hai trăm năm mươi người. Trận thứ ba cũng vẫn như cũ là đánh tự do. Chẳng qua lần thứ ba này lưu lại một trăm năm mươi người.
Tự do đánh như vậy tuy rằng thoạt nhìn thực hỗn loạn, thực không công bình. Nhưng chính quần chiến như vậy mới thấy được người nào đủ thành thạo tránh thoát nguy hiểm, không đến mức bị đá bay xuống đài. Một lần không bị đá xuống có lẽ là trùng hợp, lần thứ hai có lẽ là may mắn nhưng đến lần thứ ba không bị đá xuống, hẳn chính là có thực lực! Bởi vậy, tự do đánh chiến, không phải không thể! Tương phản, chính là phương pháp hữu hiệu để lựa chọn đi!
Một trăm năm mươi người, ở trận đấu giai đoạn hai phân chia thành ba mươi tổ, một tổ năm người. Phân chia như vậy, là từ đại biểu của chín thế lực lớn phái ra, thông qua thực lực tiến hành phân chia công bình. Cam đoan mỗi một tiểu tổ chia đều ra thực lực cơ bản đều ngang hàng.
Ba mươi tổ, chia ra làm mười lăm đội. Hai tổ một đội tiến hành chiến đấu. Đồng dạng cũng là đem toàn bộ tổ đối phương đánh xuống mới tính là thắng lợi.
Trong tổ chiến đấu, chính là cùng nhau đoàn kết hợp tác năng lực. Thiên tài, không chỉ có thiên phú tu luyện, còn phải hiểu được lợi dụng một số thứ gì đó bên người. Thực lực cường hãn, càng phải lợi dụng hết thảy lực lượng có thể lợi dụng, dưới các tiểu tổ thực lực chia đều, là rất khó thua! Đương nhiên, phân chia như vậy có khuyết điểm là không thể tránh khỏi.
Còn lại bảy mươi năm người, dựa theo thiên phú tốt hay kém, từ phía sau loại bỏ mười lăm người chênh lệch thiên phú, lưu lại sáu mươi người tiến vào vòng tiếp theo.
Giai đoạn thứ ba, sáu mươi người còn lại chiếu theo quy củ tiến hành đấu loại. Sáu mươi người tiến hành rút thăm, có ba mươi dãy số, mỗi dãy có hai số, rút được số giống nhau sẽ là đối thủ thắng bại của nhau. Sau khi trận đấu giai đoạn ba này kết thúc sẽ lưu lại ba mươi người, sau trận thứ hai sẽ lưu lại mười lăm. Trong mười lăm người này sẽ có một người có thể rút được miễn chiến ký trực tiếp thông qua, tiến thẳng vào vòng sau. Còn lại mười bốn người thông qua một hồi chiến đấu sẽ lưu lại bảy người, bảy người này cùng người rút được miễn chiến ký tổng cộng là tám người, qua đấu một chọi một lưu lại bốn người… Cuối cùng trong bốn người sẽ có một vị đệ nhất thiên tài—- —
Nghe được người chủ trì tuyên bố quy tắc trận đấu, dù là Nguyệt Vũ, cũng hiểu được quy tắc như vậy thật sự không tồi. Tự do chiến, đoàn đội chiến, cá nhân chiến. Không thể không nói, quy tắc như vậy không chỉ thuận tiện mà còn thực công bình. Tuy rằng nói trong đó đủ rất nhiều người may mắn, nhưng đôi khi may mắn không thể thay thế được thực lực, không phải sao?
Bất quá, Nguyệt Vũ lúc này lại không có tư cách tham gia trận đấu. Bởi vì nàng không báo danh. Nhưng Nguyệt Vũ tuyệt không sốt ruột, bởi vì không nhất định không báo danh là không thể tham gia trận đấu…
Sau khi tuyên bố xong quy tắc trận đấu, từ bốn phía đang xem đài chiến, cùng với một ít thế lực gia tộc bên trên, phi thân mà ra vô số bóng dáng. Mỗi người dựa theo tuổi tác của mình, từ chỗ ngồi phi thân lên đài chiến tương ứng,.
Trong lúc nhất thời, trên đài chiến đấu từ trống trải biến thành một biển người.
Một ngàn người đứng trên đài chiến đấu, nhưng tuyệt không thấy chật chội. Nếu một ngàn người nữa đi lên, đài chiến đấu này cũng có thể chứa đựng!
Các thiên tài trẻ tuổi, sau khi lên đài chiến đấu đều tự tìm cho mình một vị trí tốt nhất. Tự chuẩn bị phòng thủ cùng công kích chính đối phương.
Phóng nhãn nhìn lại, Nguyệt Vũ lướt qua đài chiến đấu từ hai mươi đến bốn mươi tuổi, nhưng cũng không thấy mấy nhân vật của Phong Vân các trong đế quốc học viện. Tỷ như nói Lam Nhược Thiên, Dạ Vô Ưu, Mộc Dật Hiên, Hoa Phong Khải… Bất quá cũng có mấy bóng dáng quen thuộc. Ví dụ như thiếu niên hiếu chiến như mạng Đường Dần Thần cùng Tử Tiên Nhi, Dương Thấm với thiếu chủ Viêm gia Viêm Tĩnh Vũ, còn có một ít thiên tài đến từ đế quốc học viện.
Không chỉ có như thế, Nguyệt Vũ còn phát hiện vài người quen cũ! Trên đài chiến hai mươi đến bốn mươi tuổi, một nữ tử toàn thân y phục phấn hồng mềm mại đáng yêu, không phải Dạ Nguyệt Tiên thì là ai? Về phần hai lam y nam tử trẻ tuổi bên người nàng, không phải Dạ Nguyệt Ninh cùng Dạ Nguyệt Hạo sao? Không thể không nói, nhìn khí sắc ba người này, Nguyệt Vũ không khỏi nhướng mày. Bọn họ xem ra hơn một năm này sống thật sự là quá dễ chịu! Bất quá, ngày dễ chịu, cũng không còn lâu đâu…
Cùng lúc đó, Dạ Phách Thiên đang xem đài chiến, phát hiện Dạ Vô Ưu vẫn chưa tham gia thiên tài chi chiến lần này, trong lòng nén không được lửa giận bộc phát. Nếu không phải hiện tại không thích hợp, hắn đã sớm tìm Dạ Vô Ưu tính sổ đi! Chuyển mâu nhìn xuống đài chiến phía dưới, thấy được mấy bóng dáng quen thuộc, lửa giận trong mắt Dạ Phách Thiên mới chậm rãi bình ổn. Hy vọng vài tiểu tử kia có thể biểu hiện tốt một chút, đừng để Dạ gia bọn họ mất mặt!
Trên năm đài chiến đấu, cảnh tượng hỗn chiến không phải chỉ một từ thảm thiết là có thể hình dung. Chỉ thấy trên năm đài chiến, tùy thời tùy khắc đều có thể thấy một bóng người bị đá bay xuống dưới. Có người may mắn, tuy rằng bị đá nhưng không bị thương. Người không may mắn, còn lại đều là một thân đầy máu, một bên bị đá một bên hộc máu…
Bất quá tốc độ hỗn chiến cũng rất nhanh, chỉ gần nửa giờ, trận đầu đã xong.
Ngay sau đó là trận thứ hai, trận thứ ba, cuối cùng kết thúc giai đoạn thứ nhất, một ngàn người giờ chỉ còn lại một trăm năm mươi!
Không hề nghi ngờ, mấy người Nguyệt Vũ biết đều thành công vào vòng sau, không hề trì hoãn.
Giai đoạn thứ hai, trong một trăm năm mươi chọn ra bảy mươi năm người chiến đấu. Giai đoạn thứ hai vì được tuyển ra trong một ngàn người, nên một trăm năm mươi người thực lực phần lớn đều là mạnh mẽ, bởi vậy cảnh tượng chiến đấu càng thêm kịch liệt. Không chỉ có như thế, trong những người này, có một số rất thông minh trầm ổn. Những người như vậy trong một tiểu tổ, mới có thể đem đến thắng lợi cho tổ đó.
Một trăm năm mươi người chỉ còn lại bảy mươi năm, năm đài chiến đấu trên cơ bản đều là đồng dạng bước đi.
Sau khi giai đoạn thứ hai kết thúc, trên đài chiến đấu lập tức xuất hiện một vài vị tài phán. Trong tay bọn họ cầm thủy tinh cầu ghi lại tư liệu mỗi người. Tiếp đến căn cứ vào đó, đem độ chênh lệch thiên phú giảm xuống… (tức là sắp đều, thiên phú cao đối chiến cao, thấp đối chiến thấp.)