Đọc truyện Dạ Tôn Dị Thế – Chương 19: Gia tộc tỷ thí
Phía tây tiền viện Dạ gia là nơi chuyên môn bồi dưỡng lực lượng dành cho gia tộc. Nơi này có một cái sân rất lớn, gọi là Tạo Thiên.
Nghe cái tên có thể thấy được tâm tranh cường háo thắng của Dạ gia. Tạo Thiên, đào tạo ra tuyệt thế cường giả có thể so sánh với trời!
Đây là ý tưởng cỡ nào kiêu ngạo, cuồng vọng?
Nếu như Dạ gia dùng nơi này để bồi dưỡng hy vọng, tương lai của gia tộc, cũng là nơi thực hiện lý tưởng, khát vọng to lớn, như vậy nó chắc chắn sẽ có kiến trúc cùng thiết kế thập phần thích hợp cho việc tu luyện!
Không hề nghi ngờ, bên trong có các loại sân áp dụng cho các cấp bậc huyền giả khác nhau.Không chỉ có như thế, bên trong còn có không ít các đạo sư cấp bậc bất đồng, dùng để đề điểm chỉ dạy huyền giả Dạ gia.
Giữa sân có một cái đài luận võ rất lớn, phong cách thiết kế độc đáo mới mẻ, không những có thể chia nhỏ thành các cuộc tỷ thí nhỏ mà còn có thể hợp lại thành một đấu tràng lớn.
Trên đài, xung quanh bố trí kết giới cường đại hết sức tinh vi, dùng để ngăn cách trong ngoài, kì thật là để phòng ngừa huyền kỹ bay loạn làm bị thương những người xem trận đấu .
Một nơi tỉ thí thật lớn lại thiết kế độc đáo mới mẻ vượt mức cao cấp như thế này cũng chỉ có tài năng và thực lực như tứ đại gia tộc mới có thể làm ra. Lúc này bốn phía của đài tỉ thí đã muốn vây đầy người của Dạ gia. Có trực hệ, nhưng đa phần là các đệ tử chi thứ đến từ nơi khác của Dạ gia.
Chi thứ cùng trực hệ địa vị kém nhau rất lớn, một trong những nguyên nhân là vì trực hệ gia tộc di truyền nhiều, bởi vậy tại thiên phú có vẻ rất cường hãn. Mà chi thứ sau lại di truyền ít, bởi vậy ở góc độ thiên phú tương đối kém.
Đương nhiên, ngoại lệ bao giờ cũng có!
Phần đông đám đệ tử Dạ gia, vì để phân chia trực hệ cùng chi thứ, người thuộc trực hệ ống tay áo có thêu đồ văn gia tộc màu đỏ thẫm, còn người thuộc chi thứ, trên tay áo thêu đồ văn gia tộc lại là màu đỏ nhạt. Dù vậy sự khác biệt cũng rất rõ ràng!
Vì thế những kẻ thuộc trực hệ đều như cố ý vô tình đem đồ văn gia tộc màu đỏ thẫm trưng ở nơi người ta dễ thấy nhất, cứ như sợ không ai thấy không bằng! Khi có người nhìn thấy thì lập tức nâng vai, ngẩng đầu, đến cái mũi cũng muốn hếch lên tận trời.
Thái độ như vậy thực sự làm người ta nhìn thấy chỉ muốn đánh đòn !
Đối diện với đài tỉ thí rộng lớn là ban giám khảo, chình là những người cấp bậc cao, tâm phúc nhất của Dạ gia. Những người đó không cần nói cũng biết chính là mấy trưởng lão nội viện Dạ gia bí hiểm cùng với Dạ gia gia chủ Dạ Phách Thiên.
Lúc này đang ngồi trên ghế Dạ Phách Thiên cũng không bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài. Hắn thỉnh thoảng lại cố ý phiêu phiêu liếc nhìn xuống dưới đám người tìm kiếm bóng dáng Nguyệt Vũ.
Hôm nay hắn thực sự xem thử thực lực Nguyệt Vũ đến cùng là như thế nào!
Nhưng mà sự thật tàn khốc, Nguyệt Vũ người ta căn bản chính là chướng mắt xem mấy loại trận đấu nhàm chán !
Khi Dạ gia tiền viện náo nhiệt phi phàm thì Dạ gia hậu viện lại có vẻ phá lệ im lặng.
Vị đồng chí nào đó tựa hồ cũng không biết Dạ Phách Thiên người ta đang tìm mình hăng say, ngược lại nhắm mắt im lặng tu luyện.
Hôm nay tỉ thí chính là đấu loại, sẽ có rất nhiều người thượng vàng hạ cám tham gia, trên cơ bản không có gì đáng nhìn!
Mà ngày mai mới là ngày tỉ thí cao trào a !
Cho nên, Nguyệt Vũ cứ an nhàn ngồi tại đây tu luyện!
Rất nhanh một ngày cứ như vậy trôi qua. Một ngày trận đấu cũng hạ xuống màn che, mà kịch liệt tranh đoạt mới chính thức bắt đầu!
Màn đêm hạ xuống, bóng tối vô tận bao phủ toàn bộ thủ phủ Dạ gia.
Tối nay, tựa hồ có chút khác thường!
Trong thư phòng Dạ Phách Thiên, lúc này đèn đuốc ảm đạm, vài vị lão giả tóc trắng xóa đang ngồi đối diện với Dạ Phách Thiên thương lượng một cái âm mưu.
“ Tiểu tử Dạ Nguyệt Vũ kia hiện tại thế nào?” Dạ Phách Thiên mở miệng lạnh lẽo hỏi: “ Tiểu tử kia hôm nay ở trong viện tu luyện một ngày, vẫn chưa tham gia tỉ thí. Bất quá, vẫn là không thể nhìn ra thực lực của hắn.” Một vị trưởng lão đáp.
“Trách không được, hôm nay một ngày cũng chưa nhìn đến hắn, thì ra là thế a! Chuyện tình ngày mai đã chuyển bị tốt chưa?”
“Hắn hôm nay không có tham gia tỷ thí, ngày mai nhất định phải làm cho hắn tiến trận chung kết!” Dừng một chút, Dạ Phách Thiên tiếp tục nói.
“Cái này thỉnh gia chủ yên tâm, trận đấu ngày mai ta nhất định sẽ an bài thật tốt. Bất quá, chúng ta phải tận lực tránh đi người kia, nếu bị hắn phát hiện, đại sự có thể không ổn a!”
“Người kia ngươi yên tâm, ta sẽ tận lực không cho hắn phát hiện, chỉ cần ngày mai các ngươi chú ý một chút, hẳn là không có vấn đề gì lớn.”
“Đúng rồi, gia chủ, nghe nói mấy ngày hôm trước ở Dạ thành xuất hiện một vị thiếu niên mười lăm tuổi cấp bậc huyền vương cùng một gã phi thường trẻ tuổi cấp bậc huyền tông. Hơn nữa, tên thiếu niên kia còn đem tôn tử của Dạ Lôi cấp phế đi!”
“Chuyện này ta cũng nghe nói, hai người này sau đó liền tiêu thất, không tìm ra bất cứ tung tích nào.”
“Tên thiếu niên kia có thể là Dạ Nguyệt Vũ hay không? Phương diện tuổi tác đều giống, chính là nghe nói bộ dạng của thiếu niên kia cũng không có phi thường tuấn mỹ như Dạ Nguyệt Vũ.”
“ Quản điều đó làm gì, dù sao Dạ Nguyệt Vũ này tất phải trừ, bằng không tuyệt đối sẽ là hậu hoạn về sau!
“……”
Mấy người bí mật thương nghị, thẳng đến nửa đêm mới lục tục tán đi.
Ngày hôm sau, Dạ gia gia tộc tỷ thí đúng giờ bắt đầu, bất quá hôm nay làm cho người ta cảm giác khác lạ, phi thường khác lạ!
Giống nhau đài tỉ thí, giống nhau ban giám khảo, nhưng mà so với ngày hôm qua hơn một ít mùi thơm ngát thấm vào ruột gan phế phủ, cùng với ánh mắt sáng rỡ của mọi người.
Đó là vì cái gì đây?
Lúc này ngồi ở giữa ban giám khảo đã không phải là Dạ Phách Thiên như ngày hôm qua mà là một vị nam tử áo trắng mỹ lệ đến không thể hình dung!
Nam tử một đầu ngân phát phiêu dật khác thường, ba ngàn sợi tóc chỉ dùng một dây cột tóc thúc nhẹ, theo từng đợt từng đợt thanh phong nhẹ nhàng đong đưa, nói không nên lời mị hoặc xinh đẹp!
Mặt như quan ngọc, mi tựa quỳnh hoa, mắt tựa thu thủy, mũi anh tuấn, môi đỏ mọng xinh đẹp! Hơn nữa kia một thân khí chất cực hạn tao nhã, tôn quý vô cùng, thật sự là đẹp tựa ảo mộng, mĩ khác phàm nhân!
Khi Nguyệt Vũ đứng ở một góc nhìn thấy người này, trong lòng xẹt qua một tia kinh ngạc.
Người này nàng biết!
Một kẻ tập tụ thực lực cùng địa vị, mỹ mạo cùng tôn quý, một thân đại lục đệ nhất cường giả, viện trưởng Đế Quốc học viện, ngoài Bạch Thiên Tuyệt ra còn có thể là ai nữa đây?
Dạ gia thật sự là có máu mặt a, có thể mời đến một đại nhân vật như thế, chắn hẳn bỏ ra không ít tiền vốn a!
Lúc Nguyệt Vũ nhìn Bạch Thiên Tuyệt, Bạch Thiên Tuyệt cảm nhận được một ánh mắt cực nóng, vì thế quay đầu nhìn về phía Nguyệt Vũ bên này.
Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy, ngay cả một tuyệt thế mỹ nam như Bạch Thiên Tuyệt cũng đối với bề ngoài tuyệt đối làm người ta rung động của Nguyệt Vũ mà kinh diễm.
Sau khi kinh diễm , Bạch Thiên Tuyệt lại kinh ngạc vì một đôi mắt tràn ngập cơ trí cùng một thân khí chất ngạo thế vô song của thiếu niên!
Đây là một thiếu niên như thế nào? Lại có thể có một đôi mắt làm cho người ta say mê?
“Thiếu niên này rất thú vị, xem ra một chuyến đến Dạ gia vẫn là có thu hoạch.” Bạch Thiên Tuyệt đối với Nguyệt Vũ cảm thấy thập phần hứng thú!
Thấy mọi người đến không sai biệt lắm, người chủ trì tỉ thí lần này, cũng chính là Dạ gia nội viện nhị trưởng lão liền đi lên đài tỉ thí đối với Bạch Thiên Tuyệt cùng Dạ Phách Thiên cúi mình vái chào, sau đó nâng tay ý bảo những người phía dưới im lặng.
Lập tức tuyên bố : “ Hôm nay là ngày gia tộc tỉ thí của Dạ gia, hiện tại, ta trước giới thiệu một chút nội dung tỉ thí.
Năm nay tỷ thí có điều bất đồng, ngày hôm qua đấu loại chỉ là một tràng náo nhiệt nho nhỏ, phàm là những ai xếp hạng trong một trăm tên đứng đầu đều có thể bước vào trận chung kết.
Mà hôm nay tỉ thí không phải trên võ đài luận bàn mà địa điểm trận đấu sửa thành Khấp Huyết Sâm Lâm.”
Nghe xong lời nói của nhị trưởng lão, dưới đài một mảnh ồ lên!
Ai chẳng biết, Khấp Huyết Sâm Lâm là một hiểm địa giống Vô Quy Sâm Lâm xem như có đi mà không có về a! Địa điểm tỉ thí như thế nào lại bị sửa đâu?
Giống như biết được nghi hoặc của mọi người, nhị trưởng lão lại nâng tay ý bảo im lặng, tiếp tục nói : “ Mọi người cũng biết, Khấp Huyết Sâm Lâm là một phiến rừng rậm vô cùng nguy hiểm, so với Vô Quy Sâm Lâm chỉ có hơn chứ không có kém, lựa chọn Khấp Huyết Sâm Lâm là vì thể hiện sự công bình. Sẽ không có một ai bởi vì quen thuộc với Vô Quy Sâm Lâm mà chiếm ưu thế!”
Dừng một chút, nhị trưởng lão lại nói tiếp.
“Về phần nội dung trận đấu, chính là đi trong rừng rậm bắt lấy một con huyền thú, cấp bậc càng cao, trong thời gian càng ngắn liền càng dễ đạt được thắng lợi! Hiện tại thỉnh một trăm vị đứng đầu danh sách ngày hôm qua bước lên đài tỉ thí. Nếu ai ngày hôm qua không có tham gia, hôm nay còn có cơ hội, chỉ cần thực lực của người đó cao hơn một người nào đó trong một trăm người ở đây hai cấp là có thể tham gia trận đấu.”
Khi nói lời này, nhị trưởng lão cố ý liếc Nguyệt Vũ một cái. Tiếp thu ánh mắt ý vị thâm trường* của nhị trưởng lão, Nguyệt Vũ cảm thấy có một âm mưu nào đó! Bất quá nàng thật ra muốn nhìn xem Dạ gia lần này sẽ diễn cái trò gì!
*ý vị thâm trường: hứng thú
Vừa mới dứt lời liền có người đi lên. Đợi cho một trăm ngời đi lên hết, Nguyệt Vũ mới từ trong góc đi ra, không nhanh không chậm hướng phía đài đi đến.
Bởi vì lúc nãy Nguyệt Vũ đứng trong góc nên không có người phát hiện. Hiện tại Nguyệt Vũ đi lên đài thi đấu, hướng kia vừa đứng liền làm cho tất cả mọi người ồ lên!
“Vị thiếu niên tuấn mỹ như vậy ở đâu ra? Sao ta chưa bao giờ thấy qua?”
“Đúng vậy, thật là hảo soái a! Một nhân vật xuất chúng như thế sao không thấy ai nhắc đến a?”
“Các ngươi xem, hắn như thế nào không có đồ văn gia tộc a?”
“Đúng vậy, tại sao có thể như vậy? Hắn rốt cuộc là ai a?”
“……”
“Nguyệt Vũ thiếu gia, ngày hôm qua sao ngươi không có tới? Bất quá hôm nay tới vẫn kịp. Chỉ cần ngươi có thực lực, mau triển lãm thực lực một chút đi!” Nhị trưởng lão lời nói thập phần hiền lành, nhưng chỉ có Nguyệt Vũ mới biết lời nói ấy có bao nhiêu giả dối!
Chỉ một câu đơn giản như vậy khiến người nghe trong tai như có bom nguyên tử phát nổ, đó là một câu kinh khủng cỡ nào a?
“Cái gì? Ta không có nghe sai đi, nhị trưởng lão cư nhiên gọi hắn Nguyệt Vũ thiếu gia! Này… Này… Người nọ là Nguyệt Vũ thiếu gia đã từng ngã xuống năm năm trước sao?” Mỗ nam vẻ mặt khó có thể tin lẩm bẩm.
“Nguyệt Vũ thiếu gia? Dạ gia khi nào thì xuất hiện một nhân vật xuất chúng như thế a? Ta như thế nào không biết a? Các ngươi có ai biết không a?” Một vị đồng học có vẻ còn chưa hiểu.
“Ngũ thiếu gia Dạ Nguyệt Vũ? Thiệt hay giả? Người này như thế nào có khả năng là ngũ thiếu gia từng bị hủy dung! Khẳng định là kẻ giả mạo đi!”
“Đúng vậy, nếu hắn là ngũ thiếu gia, thiên phú nhất định rất cao, để cho hắn thử chẳng phải sẽ biết sao! Bất quá, người này vừa thấy chính là…”
Mỗ nam im bặt, bởi vì hắn bị dọa đến! Vì cái gì đâu?
Trên đài, Nguyệt Vũ không chút nào keo kiệt đem toàn bộ thực lực của mình triển lộ!
Màu vàng năng lượng tràn ngập đài tỉ thí, cực kì chói mắt.
Dưới chân Nguyệt Vũ là đồ văn thật lớn tượng trưng cho cấp bậc huyền giả, màu vàng năng lượng tràn ngập trong đó! Bên cạnh Nguyệt Vũ vờn quanh ngũ nguyệt tròn khuyết không đồng nhất.
Ánh sáng ngọc quang mang như thế đã đủ làm đau đớn hai mắt mọi người, mà Ngũ Nguyệt huyền vương lại xé nát tâm mọi người!
Đây là cái khái niệm gì? Mười lăm tuổi ngũ nguyệt huyền vương, đây là loại nào thiên phú? Cái gì đại lục đệ nhất thiên tài, ở trong này liền tất cả con mẹ nó đều là mây bay!
“Xem ra đại lục đệ nhất thiên tài phải thay đổi người a! Nga, không chỉ có vậy đâu, đại lục sau này nhất định sẽ không im lặng. Thật sự là rất chờ mong !”
Lúc này, mĩ nam Bạch Thiên Tuyệt ngồi trên ghế thập phần tà ác nghĩ. (Anh này vô sỉ nhất truyện =.=”)
Chúng trưởng lão cùng Dạ Phách Thiên sau khi nhìn thấy thực lực Nguyệt Vũ cũng không khỏi cảm thấy thập phần khiếp sợ.
Không nghĩ tới a, đệ nhất thiên tài từng ngã xuống năm năm về trước lại có thể quật khởi, hơn nữa thiên phú như trước vẫn làm cho người ta cảm thấy khủng bố!
Bất quá này thì như thế nào? Người này dù có thiên tài tới cỡ nào cũng nhất định vẫn sẽ diệt trong tay bọn họ!