Đọc truyện Dạ Tôn Dị Thế – Chương 146: Nhục nhã cùng bùng nổ
Lôi Điêu cung kính đứng ở bên cạnh Lôi Thánh Huyền, đang nghe Lôi Thánh Huyền phân phó, sau đó lập tức tê minh một cái, hướng về phía Nguyệt Vũ đánh tới. Điêu là loại huyền thú trời sinh tính hung ác tàn nhẫn, đồng thời chiêu thức sắc bén, lực công kích mạnh mẽ. Bởi vậy công kích của lôi điêu thoạt nhìn không có một chút nào ướt át bẩn thỉu, vươn hai móng vuốt dài, hướng thẳng về phía trái tim của Nguyệt Vũ…
Công kích của Lôi Điêu với thân hình khổng lồ công kích đến, sắc mặt Nguyệt Vũ nghiêm nghị. Tuy rằng huyền lực dưới thân Lôi Điêu vẫn như trước là tam Nguyệt vương giả thú nhưng một thân hơi thở này so với đó lại là khác một trời một vực! Nguyệt Vũ đánh giá, thực lực lúc này của Lôi Điểu ít nhất cũng là nhất nguyệt chí tôn!
Thời điểm như thế, Nguyệt Vũ không dám khinh thường. Vì thế, Nguyệt Vũ linh hồn truyền âm, chuẩn bị đem mấy chích thú đều triệu hồi ra hết. Lúc này nàng đã không muốn giấu diếm con bài chưa lật của mình nữa!
Nhưng làm cho Nguyệt Vũ thật không ngờ đến chính là nàng cư nhiên cùng với bọn Tiểu Triệt cùng với các huyền thú sở hữu đều mất đi liên hệ trên linh hồn. Cái loại cảm giác này, nói không rõ. Nguyệt Vũ có thể cảm nhận được chúng đang tồn tại nhưng lại không có cách nào có thể trao đổi với chúng! Trong lúc này bọn họ giống như đang cách một tầng gì đó!
Trong lòng hơi suy tư, Nguyệt Vũ bừng tỉnh đại ngộ. Nhất định là bởi vì lực lượng thần bí màu đen tạo nên! Lực lượng thần bí màu đen phong bế nàng cùng huyền thú trong không gian nội thú không thể liên hệ được với nhau. Về phần Triệt thì có liên quan là bởi vì hắn là bản mạng khế ước. Mà Tiểu Điện bây giờ đã bị nàng triệu hồi ra.
Lập tức Nguyệt Vũ không còn phương pháp nào, đành phải dựa vào thực lực của chính mình tránh thoát công kích của Lôi Điêu.
Tuy rằng thực lực lúc này của Nguyệt Vũ đã là Tam Nguyệt huyền tôn, hành vân bước đã đạt đến trình độ có thể so sánh với cao nhất huyền tôn nhưng ở trước mặt Lôi Điêu này cũng vẫn có chênh lệch.
Dưới chân Nguyệt Vũ điểm nhẹ, tận dụng hết khả năng tốc độ của chính mình để né tránh công kích của Lôi Điêu.
Tuy rằng lúc này thực lực của Lôi Điêu đã tăng nhiều nhưng cũng không thể đoán trước được Nguyệt Vũ có tốc độ nhanh như vậy, cho nên không thể lập tức công kích đến kịp.
Nguyệt Vũ lắc mình khó khăn né tránh công kích của Lôi Điêu, nhưng vẫn chưa cảm thấy thoải mái mà vẻ ngưng trọng trong mắt càng ngày càng tăng. Thực lực Lôi Điêu đã muốn vượt qua tưởng tượng của nàng! Nếu thực lực Lôi Điêu gần nhất nguyệt chí tôn thì nàng cùng Tiểu điện sau khi khải hóa tuy rằng không thể đánh bại đối phương nhưng cũng không có chật vật như vậy!
Lôi Điêu sau khi ma hóa, sâu bên trong hai mắt cực kỳ giống Lôi Thánh Huyền, đôi mắt tràn ngập hơi thở màu đen. Một ánh mắt dù hung ác nhưng cũng sáng ngời có thần, nhưng lúc này ánh mắt này lại là một mảnh đục ngầu, ánh mắt tan rã căn bản không thể tìm ra tiêu cự!
Chẳng lẽ cái này gọi là bí thuật làm cho huyền thú biến thành con rối giết chóc? Nếu thật sự như vậy, Lôi Thánh Huyền thật sự là rất tàn nhẫn! Bản mạng khế ước thú của chính mình cũng có thể đối đãi như vậy! Xem ra, lần này hắn thật rất liều lĩnh muốn giết chết nàng!
Nguyệt Vũ hơi hơi hí mắt, đánh giá cẩn thận một người một thú trước mặt, muốn nhìn ra nhược điểm gì đó, nếu được thì có thể tăng thêm một chút tỷ lệ thắng lợi. Nhưng mà làm cho nàng phải thất vọng rồi, bởi vì căn bản tìm không ra một cái nhược điểm nào! Đúng rồi, bí thuật thời kỳ thượng cổ thì làm sao có thể dễ dàng phá giải như vậy?
Một kích chưa trúng, tự nhiên Lôi Điêu sẽ không từ bỏ ý định! Chỉ thấy nó dùng sức ở trên hai móng vuốt sắc, mượn lực ở trên mặt đất, sau đó hướng về phía Nguyệt Vũ đánh tới… Gặp được công kích của Lôi Điêu đến gần, hơn nữa tốc độ lần này còn nhanh hơn lần trước làm cho Nguyệt Vũ hơi hơi nhíu mi. Biết rằng lần này Lôi Điêu đã tăng mạnh lực công kích, khả năng nàng dùng tốc độ né tránh được Lôi Điêu là cực kỳ nhỏ! Bất quá, Nguyệt Vũ cũng không quá lo lắng. Bởi vì nàng là người còn Lôi Điêu dù thế nào cũng là huyền thú. Không phải nàng khinh thường huyền thú, mà nàng đối với đầu óc của chính mình hoặc cũng có thể nói là tính linh hoạt là thập phần tin tưởng!
Mắt thấy công kích của Lôi Điêu sắp đến, dưới chân Nguyệt Vũ như trước phát huy ra tốc độ lớn nhất của bản thân. Trong nháy mắt, thân mình nàng hóa thành khói nhẹ, kỳ tích thế nhưng ở dưới móng vuốt của Lôi Điêu sát ngay gần có thể xảo diệu tránh thoát được!
Góc độ quỷ dị như vậy, bộ pháp quỷ dị như vậy, đừng nói là mọi người ở phía trước. Cho dù những vị huyền đế cấp bậc cao thủ đang ngồi đây cũng nhị không được mở to hai mắt. Trong mắt lộ rõ khó tin!
Lúc này Lôi Điêu đã không còn linh trí, bị Nguyệt Vũ quấy nhiễu nhiều lần cũng đã có chút choáng váng.
“Lôi Điêu, thêm lực lớn công kích cho ta!” Đột nhiên truyền đến tiếng rống bất mãn giận dữ của Lôi Thánh Huyền. Lôi Thánh Huyền gầm lên giận dữ, khiến cho vẻ mặt đang choáng váng Lôi Điêu bị kìm hãm, trong miệng lập tức phát ra tiếng tê rống quỷ dị, càng thêm mãnh liệt hướng về phía Nguyệt Vũ đánh tới.
Đối với Nguyệt Vũ, Lôi Điêu không có nhược điểm cho nên cũng không tìm ra được cái gì để công kích, chỉ có thể tiếp tục phát huy cơ trí cùng với tốc độ của bản thân để né tránh công kích.
Nhưng mà biện pháp như vậy cũng chỉ giằng co một khoảng thời gian. Bị Nguyệt Vũ xảo diệu trốn được vài lần công kích, hẳn là lần này hắn sẽ có chiêu thức mới đi.
Lôi Điêu không bao giờ sử dụng móng vuốt nữa, mà là sử dụng toàn bộ thân hình của chính mình. Như thế cho dù Nguyệt Vũ có linh hoạt như thế nào, tốc độ có nhanh như thế nào thì dưới dạng công kích như thế cũng chỉ phí công!
Chỉ thấy Lôi Điêu mãnh phác một cái, Nguyệt Vũ đem toàn lực trốn đi. Tuy rằng chạy thoát được móng vuốt của Lôi Điêu nhưng vạn vạn không thể đoán được cả thân thể cực lớn của Lôi Điêu cũng từ bên phải đáp xuống…
Ba~
Một thanh âm vang lên, sau lưng Nguyệt Vũ có một bộ phận bị Lôi Điêu đánh trúng…
Bị đánh bay sau khi rời khỏi đây, Nguyệt Vũ cảm thấy sau lưng mình có một trận đau đớn vô cùng. Thật vất vả ổn định thân mình trên không, khó khăn đứng trên mặt. Nhưng công kích luân phiên tiếp theo của Lôi Điêu lại cường thế mà đến…
Mỗi một lần né tránh, Nguyệt Vũ hoặc nhiều hoặc ít cũng bị đánh sâu vào. Đến cuối cùng cơ hồ toàn thân cao thấp Nguyệt Vũ đều bị Lôi Điêu tập kích một lần!
Sau khi trải qua một đoạn thời gian công kích, Lôi Điêu cũng ngừng lại, hình như cũng đã mệt mỏi. Bất quá đôi mắt cũng thập phần khinh thường nhìn Nguyệt Vũ.
Nguyệt Vũ nửa quỳ trên mặt đất, một thân quần áo trắng trên người, lúc này đã mang theo vết máu nhè nhẹ. Không chỉ có như thế, toàn bộ từ trên xuống dưới trường bào tinh xảo màu trắng tinh đều nhiễm vết máu không nói mà còn xuất hiện vết rách!
Bị áp chế đến như vậy, nói trong lòng Nguyệt Vũ không tức giận là không có khả năng. Nàng một đường đến đây giết địch vô số, còn chưa từng một lần bị uất ức như thế này! Nàng dám thề sống hai thế giới chưa từng một lần bị người khi nhục không có một chút lực hoàn thủ như vậy!
Chích Lôi Điêu này, hôm nay xem như chọc tới nàng rồi!
Nguyệt Vũ chậm rãi đứng dậy, trong mắt lúc này nhiễm sát ý sắc bén. Một đôi mắt đẹp như có tinh dạ bên trong, giờ chỉ còn một mảnh ám trầm!
“Quân Dạ, cẩn thận!” đột nhiên dưới đài vang lên âm âm thanh cảnh cáo của Lam Nhược Thiên ở bên cạnh lôi đài vang lên.
Nghe vậy, sắc mặt NguyệtVũ vốn là đang tối tăm trầm xuống, tựa hồ như sắp mưa rền gió dữ.
Nguyệt Vũ vẫn chưa động, vẫn như cũ đứng ở nơi đó, một chút cũng không để ý đến công kích của Lôi Điêu ở phía sau.
Thấy tình cảnh như vậy, mọi người dưới đài đều run lên vì Nguyệt Vũ.
Quân Dạ, tại sao còn không né tránh? Nếu như bị một kích như vậy của Lôi Điêu đánh trúng, cho dù là người bất tử thì cũng sẽ bị tàn phế a! Quân Dạ đang bị làm sao vậy? Chẳng lẽ là bị dọa cho choáng váng rồi sao? Hoặc do lúc trước bị thương rất nghiêm trọng nên không kịp phản ứng lại?
Hoa Phong Thiển nhìn thấy tình cảnh như vậy, thì sao còn nhẫn được:“Lôi Thánh Huyền, người dừng tay cho ta! Quân Dạ cẩn thận a—!”
Tuy rằng Lạc Hải Thiên cùng Đường Dần Thần không có hô ra thanh âm nhưng nhìn thấy hai bàn tay nắm chặt dưới ống tay áo cùng với mi nhíu lại thật sâu, thì cũng có thể nhìn ra được lúc này bọn họ khẩn trương đến mức nào!
Trên khuôn mặt tuấn tú của Dạ Vô Ưu là một mảnh âm trầm. Bên trong con ngươi lạnh lùng bình thường còn có thêm một chút lo lắng, nhưng mà còn nhiều hơn là tín nhiệm. Hắn tin tưởng, Vũ nhi của hắn sẽ không yếu ớt như vậy, nhất định có thể bình yên vô sự!
Mọi người tương đối có đủ loại phản ứng thì hai người Lam Nhược Thiên cùng với Hoa Phong Khải thật ra đối với Nguyệt Vũ có chút hiểu biết thì có vẻ bình tĩnh hơn nhiều. Chỉ thấy hai người đứng ở nơi đó, nhìn bóng dáng ở trên đài kia, trong mắt vô ba vô lan.
Trên lôi đài, trên dung nhan tuấn mỹ của Lôi Thánh Huyền, lúc này nổi lên một chút thần sắc đắc ý. Nhìn Lôi Điêu cách Nguyệt Vũ càng ngày càng gần, ý cười càng ngày càng sâu sắc. Quân Dạ, đây là ngươi chuẩn bị chịu thua sao?
Lúc này hai mắt Nguyệt Vũ híp lại, dáng người cao ngất đứng đó, tựa hồ như đối với công kích cường thế ở phía sau làm như không thấy. Mặt nạ màu bạc che khuất biểu tình lúc này của Nguyệt Vũ, khán bất chân thiết, gần, càng gần! Thời điểm mọi người nghĩ rằng Nguyệt Vũ đã bị Lôi Điêu đánh trúng thì một chuyện tình quỷ dị đã xảy ra.
Chỉ thấy nguyên bản vẫn rõ ràng là Lôi Điêu thế nhưng sau khi đến đứng bên cạnh Nguyệt Vũ đột nhiên lại biến mất vô tung vô ảnh!
Không chỉ có như thế, sau khi lôi điểu biến mất ở trong tầm mắt của mọi người, bản thân Nguyệt Vũ cũng lập tức tiêu thất!
Toàn bộ phía trên đài chiến đấu hiện tại chỉ còn một mình Lôi Thánh Huyền ở một bên khó có thể tin nhìn phương hướng Lôi Điểu biến mất, trong mắt tràn đầy khiếp sợ. “Không có khả năng, điều đó làm sao có khả năng, này… Đây là…”
Hai người đột nhiên biến mất mọi người ở dưới đài ồ lên một mảnh. Chuyện như vậy rất quỷ dị, căn bản bọn họ không thể biết được nguyên nhân!
“Đây là chuyện gì a? người như thế nào lại đột nhiên không thấy?”
“Đúng vậy, thật sự rất kỳ quái! Rõ ràng người cứ như vậy tiêu thất! Bọn họ rốt cuộc đi đâu? Chẳng lẽ bọn họ có loại huyền khí gọi là không gian đặc thù?”
Trong lúc nhất thời, mọi người đều nghị luận, trầm tư không thể giải thích.
Hai người đột nhiên biến mất, vài vị trưởng lão cấp bậc cao không hẹn mà cùng “ Hô” lập tức đứng lên. Không có khả năng, điều này làm sao có thể xảy ra? Cảnh tượng quỷ dị như thế này, những người ở đây chưa có lịch duyệt có lẽ không biết nhưng chẳng lẽ những người có thực lực huyền đế cấp bậc cao như bọn họ lại có thể không biết được? Hiệu quả như vậy, không phải là lĩnh vực do huyền đế cấp bậc cao tạo thành thì còn là cái gì? Nhưng mà, thiếu niên này rõ ràng chỉ mới là Tam Nguyệt Huyền tôn a! Như thế nào Tam Nguyệt Huyền tôn đã có thể sử dụng được lĩnh vực a?
Tam Nguyệt Huyền tôn có thể sử dụng lĩnh vực trong tác chiến, điều này thật là không thể tin được! Vài vị trưởng lão hai mắt trợn lên. Cảm thấy thật kinh hãi thế tục.
Hoa Phong Khải cùng Lam Nhược Thiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đầu tiên là hơi hơi sửng sốt, nhưng lập tức đã hiểu rõ, sau đó nhìn nhau cười: Quân Dạ mỗi một lần đều khiến cho bọn họ khiếp sợ! Hắn rốt cuộc có bao nhiêu bí mật không muốn cho người khác biết a!”Ngươi cũng vào đi!” Đột nhiên trong hư không truyền đến thanh âm của Nguyệt Vũ.
Đang chìm đắm trong khiếp sợ, Lôi Thánh Huyền chỉ cảm thấy một trận hấp dẫn, sau đó cảnh tượng trước mắt thay đổi, hắn liền xuất hiện ở bên trong một không gian xa lạ.
Không gian xa lạ này, nhìn kỹ thế nhưng cùng với hoàn cảnh bên ngoài cũng không sai biệt lắm. Chỉ là nhìn xung quanh cũng không thấy người nào!
Bên trong không gian, Nguyệt Vũ treo ở trên không trung, một thân trường bào không có gió cũng tự nhiên động. Mặt nạ màu bạc che đi biểu tình của Nguyệt Vũ chỉ có thể nhìn thấy đôi môi hơi mân lên của nàng, cùng lộ ra bên ngoài là hai mắt sắc một mảnh lạnh băng.
Nơi này chính là không gian lĩnh vực của Nguyệt Vũ, cũng chính là công pháp huyền kỹ luyện hóa địa phương nàng dùng lúc trước. Chẳng qua, không gian lĩnh vực lúc này đã thành thục hơn nhiều!
“Thật không thể nhìn ra được, ngươi đã tu luyện ra được không gian lĩnh vực của chính mình, thật đúng là không thể tin được.”
Sau khi khiếp sợ qua đí, trên mặt Lôi Thánh Huyền đã khôi phục lại thần sắc lạnh nhạt. Mỉm cười, đối với Nguyệt Vũ nói.
“Chuyện ngươi không thể tưởng tượng được còn nhiều hơn nữa đó!” Nghe vậy, khóe miệng Nguyệt Vũ cong lên độ cong khinh thường, không cho là đúng nói.
“Hừ, không gian lĩnh vực thì như thế nào, đối với ta căn bản là không có tác dụng mãnh liệt gì!” Lôi Thánh Huyền hừ lạnh một tiếng, trong giọng nói có nhè nhẹ khinh thường. Tiện đà, đối với Lôi Điêu phân phó nói:“giết hắn!”
Lôi Điêu lĩnh mệnh, tiếp tục công kích về phía Nguyệt Vũ.
Bất quá, lúc này Lôi Điêu cũng không công kích thông thạo thuận lợi như lúc trước nữa. Ở bên trong không gian của Nguyệt Vũ, tốc độ hành động của Lôi Điêu trở nên chậm chạp không nói, còn luôn bị ước chế. Không thể phát huy hoàn toàn một thân thực lực ra ngoài. Cho dù ngẫu nhiên có thể đi đến được trước người của Nguyệt Vũ cũng chỉ có thể công kích lên một cái hư ảnh!
Trong không gian của chính mình Nguyệt Vũ chính là chúa tể. Ở trong không gian này chỉ cần là điều nàng muốn thì tất cả đều có thể thực hiện được, cho dù là tốc độ thuấn di cũng là chuyện tình như nước chảy thành sông! Thực lực Lôi Điêu cho dù đã đến chí tôn nhưng cũng nhờ nguyên nhân của bí pháp. Lĩnh vực chân chính cũng không có. Bởi vậy, Lôi Điêu muốn đối phó với Nguyệt Vũ ở trong không gian của chính nàng thì tương đương phải cố hết sức.
Thay đổi một không gian khác, vận mệnh của hai bên chiến đấu cũng khác nhau một trời một vực. Lúc trước Nguyệt Vũ chật vật không chịu nổi, nay đến lượt Lôi Điêu chật vật không chịu nổi.
Bất quá, cho dù có là chỗ của mình thì cũng có nhược điểm, trong không gian của Nguyệt Vũ tuy rằng nàng là người nắm quyền chủ động. Nhưng sử dụng không gian cũng hao tốn rất nhiều tinh thần lực!
Một đoạn thời gian sao đó, tuy rằng Lôi Điêu bị Nguyệt Vũ chèn áp thập phần chật vật, nhưng Nguyệt Vũ cũng không tốt hơn. Sử dụng một lượng lớn tinh thần lực, khiến cho sắc mặt nàng trở nên tái nhợt. Tính năng trong không gian tựa hồ càng ngày càng giảm xuống…
“Đáng giận!” Nguyệt Vũ cắn răng quát, nhịn không được thấp giọng mắng một tiếng. Xem ra là nàng xem nhẹ thực lực của Lôi Điêu này đồng thời cũng đánh giá cao thực lực của chính mình!
Không gian lĩnh vực của nàng, tuy rằng đã có thể sử dụng trong chiến đấu giống cường giả cấp huyền đế, nhưng hiệu quả rõ ràng không tốt bằng! Không chỉ có như thế, nàng khống chế không gian thập phần cố sức, trình độ trước mắt còn chưa thể điều khiển một cách thuận buồm xuôi gió.
Bởi vì tiêu hao một lượng lớn tinh thần lực nên trên khuôn mặt tái nhợt của Nguyệt vũ là một mảnh ngưng trọng, hai hàng lông mày nhíu lại. Thân hình đứng thẳng cũng có chút cảm giác lung lay muốn đổ.
Thấy vậy, Lôi thánh Huyền không khỏi mỉm cười.”Ha ha ha, Quân, Dạ, Như thế nào, không chống đỡ được sao? Ngươi không phải rất kiêu ngạo sao? Dùng lĩnh vực của ngươi cho ta một chút nhan sắc đi ?” Lôi Thánh Huyền cười ta mở miệng châm chọc nói.
“Nếu ngươi không ra tay, ta cần gì phải xuất thủ! Nhưng mà ta nghe nói, một khi lĩnh vực bị mạnh mẽ thu hồi hoặc bị phá hư, thì sẽ lọt vào phản phệ! Đến lúc đó, ngươi cũng liền xong đời rồi!” Thấy Nguyệt Vũ không trả lời, ngay sau đó Lôi Thánh Huyền lập tức uy hiếp nói.
Nghe ý tứ trong lời nói của Lôi Thánh Huyền Nguyệt Vũ lập tức sáng tỏ, người này chuẩn bị mãnh mẽ phá hư không gian lĩnh vực của nàng. Làm như vậy không những không bao giờ chịu không gian hạn chế nữa mà còn khiến cho nàng lọt vào phản phệ. Thật sự là nhất cử lưỡng tiện!
Lôi Thánh Huyền nói như vậy và cũng thực sự làm như vậy.
“Lôi Điêu, Thương Thiên Ngũ Lôi!” Lôi Thánh Huyền nhìn chằm chằm Nguyệt Vũ không chớp mắt, khóe miệng câu lên một độ cong dữ tợn, gắn từng chữ phun ra nói.
Rống–
Lôi Điêu một tiếng rống lên, hơi thở quanh thân tăng vọt. Hơi thở thuộc loại cấp bậc chí tôn phóng ra ngoài không giữ lại một chút gì nữa, thân hình thật lớn biến mất ở bên trong lôi quang nhè nhẹ.
Không tốt! Đồng tử Nguyệt vũ co rụt lại, cảm thấy không ổn! Bản mạng huyền kỹ của Lôi Điêu này một khi kích phát ra thì không gian lĩnh vực của nàng không thể nghi ngờ sẽ bị phá hủy! Nay tinh thần lực của nàng đã bị tiêu hao một lượng lớn rồi rất khó có thể nhanh chóng thu hồi lại không gian này. Bây giờ nàng chỉ có thể tận lực giảm bớt ảnh hưởng của lôi kỹ bản mạng đối với không gian!
Nghĩ đến đấy, thân mình của Nguyệt Vũ vừa ẩn đi, biến mất ở bên trong không gian.
Đang đứng ở một bên ung dung khi nhìn thấy Nguyệt vũ biến mất thì khóe miệng của Lôi Thánh Huyền cong lên độ cong trào phúng. Toàn bộ đã nằm trong tay hắn giờ này tên đó chỉ có thể giãy dụa thôi. Hiệu quả của Thương Thiên Ngũ Lôi hắn là người hiểu rõ nhất!
Gấn mấy phút sau, lôi điêu rất nhanh kích phát toàn bộ bản mạng huyền kỹ của mình. Lúc này lôi điêu được bao quanh bởi một cái màng lôi cầu thật lớn, trong một mảnh ánh sáng, mặt trên có vô số lôi quang óng ánh, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng “Ti Ti”
“Thương Thiên Ngũ Lôi, phá!” Một thanh âm ám trầm khàn khàn phát ra kèm theo tiếng kêu từ trong miệng Lôi Điêu phát ra, theo một tiếng kêu đó, lôi trụ từ quanh thân Lôi Điêu bắn ra bốn phía. Lôi trụ tráng kiện, to chừng mấy trượng, mang theo tốc độ khiến cho người ta sợ hãi hướng về bốn phía vọt tới!
“Thương Khung Vạn Kiếm, đi!”
“Kim Điện Kích Động, đi!”
Ngay tại thời điểm năm đạo lôi quang kiêu ngạo bắn ra, hai âm thanh vang lên. Một trước một sau, rõ ràng là thương khung kiếm pháp của Nguyệt vũ cùng với bản mạng huyền kỹ của Tiểu Điện.
Dứt lời, chỉ thấy không gian trên bốn vách tường xung quanh, tràn ngập vô số điện lưu màu vàng. Một cây căn điện lưu mặc dù không tráng kiện được như năm đạo lôi quang nhưng cũng đủ rậm rạp để hình thành võng điện, đem không gian bảo hộ. Cùng lúc đó, từ bên trong không gian bắn ra trăm ngàn mũi tên đoản kiếm màu đen.
Trăm ngàn đoản kiếm màu đen, chia ra làm năm phần, hình thành năm đạo kiếm lưu, hướng về phía năm đạo lôi quang chặn lại.
Trong lúc nhất thời trong hư không lôi quang cùng kiếm lưu va chạm với nhau. Tạo ra vô số hỏa hoa cùng tiếng nổ cực kỳ vang dội hình thành một cảnh tượng cực kỳ đồ sộ.
Cuối cùng, kiếm lưu không địch lại lôi quang. Ở thời điểm sau khi tất cả đoản kiếm bị cắn nuốt hầu như không còn, lôi quang vẫn như trước với thế công hung mãnh tấn công về bốn phía trong không gian… Còn về phía lôi quang cùng kim điện giao phong thì tạo ra một tiếng nổ mạnh cực kỳ to. Lôi quang màu bạc bắn ra hình thành trên mạng của kim điện, dọc theo đó hé ra tấm võng có màu vàng lan tràn, cuối cùng đem tấm võng nhuộm thành màu bạc…
Lĩnh vực không gian rung chuyển, Nguyệt Vũ chỉ cảm thấy ở trung tâm của ý thức hải là một mảnh hỗn loạn, ý thức trong óc dần dần mơ hồ. Huyền lực trong đan điền tựa hồ không nghe theo chỉ huy, điều hành như lúc bình thường!
Hai đại huyền kỹ giao hội bên trong không gian lĩnh vực, tạo nên một trận vặn vẹo…
Mọi người ở bên ngoài sau khi nhìn thấy hai người một thú đều biến mất thì vẫn như trước nhìn chằm chằm vào địa phương bọn họ vừa biến mất, sợ bỏ lỡ hình ảnh phần khích nào đó.
Ngay tại thời điểm bọn họ cho rằng không còn gì để nhìn thì đột nhiên trong không khí truyền đến một trận dao động mãnh liệt. Sau đó bọn họ chỉ thấy trước mắt xuất hiện một màu vàng cùng một màu bạc nổ bùng lên. Quang mang chói mắt cơ hồ có thể đem hoa mắt bọn họ…
Bên trong hào quang, tinh thần lực của Nguyệt Vũ lúc này cơ hồ đã hao hết. Một thân huyền lực cũng bởi vì tinh thần lực khô cạn mà không thể xuất ra nửa phần.
Cơ hồ đang bị vây trong hỗn độn, đột nhiên Nguyệt Vũ cảm nhận được một đạo công kích tàn nhẫn cách đó không xa hướng về phía nàng, thầm kêu không ổn trong lòng. Nguyệt Vũ muốn né tránh nhưng lại không thể di động được một chút nào.
“Chủ nhân cẩn thận–” Đột nhiên, trạng thái khải hóa của Tiểu Điện cũng bởi vì tinh thần lực của Nguyệt Vũ bị hao tổn hết mà bị giải trừ, từ trên người Nguyệt Vũ thoát ly ra, lúc này Tiểu Điện cũng đã tiêu hao rất lớn, đối mặt với thế tiến công bất thình lình cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm. Trong lúc chỉ mành treo chuông, Tiểu Điện không kịp nghĩ nhiều liền hóa thành hình người đem Nguyệt Vũ ôm lấy, bảo hộ ở phía sau, dùng bản thân chính mình ra làm tấm chắn ngăn chặn công kích.
Hống– Một trận va chạm thật lớn vang lên. Tiếng vang thật lớn quanh quẩn ở lầu một của Ẩn Nguyệt tháp. Âm ba thật lớn thế nhưng lại đánh sâu vào đồng thời đem mặt nạ ở trên mặt Nguyệt Vũ bóc ra…
Ý thức hỗn độn của Nguyệt Vũ cũng bởi vì âm thanh này bà được kéo lại. Cảm nhận được bản thân mình đang trong lòng Tiểu Điện, ở không trung vô lực phiêu đãng…
“Tiểu Điện!” Nguyệt Vũ thông minh hiểu ra, ý thức rõ ràng hơn nhiều. Buông tay của Tiểu Điện ra, Nguyệt Vũ ôm lấy thân thể của Tiểu Điện còn suy yếu hơn so với chính mình.
“Chủ nhân, ta không sao.”Tiểu Điện nhìn bộ dáng lo lắng của Nguyệt Vũ, khóe miệng câu ra một chút nụ cười thản nhiên. Bên trong nụ cười còn hàm chứa một chút vui mừng. Ít nhất chủ nhân của nó không có bị thương!
“Tiểu Điện–”Lần đầu tiên Nguyệt Vũ cảm thấy bản thân mình yếu ớt đến như vậy. Nhìn Tiểu Điện trước mắt thương thế rất nặng, trong lòng Nguyệt Vũ một mảnh thương tiếc.
Nhắm mắt lại, Nguyệt Vũ bức bách chính mình tỉnh táo lại. Thúc dục một chút tinh thần lực còn sót lại kia, đem Minh Nguyệt chi tâm lực ở chỗ đan điền triệu hồi ra truyền từng đợt từng đợt linh lực vào trong thân thể Tiểu Điện.
“Chủ nhân, quên đi. Ta thật sự không có việc gì, tinh thần lực của người đã còn rất ít rồi, không cần phải lãng phí!” Tiểu Điện nhìn chủ nhân sắc mặt tái nhợt, trên mặt lộ vẻ đau lòng cùng thỏa mãn. Đau lòng chủ nhân phải chịu khổ, còn thỏa mãn chính mình rất may mắn khi có được chủ nhân như vậy.
Nguyệt Vũ vẫn không để ý tới, chỉ như cũ dùng Minh Nguyệt chi tâm lực rót vào trong cơ thể Tiểu Điện. Nàng cho rằng, sinh mạng của những người mà mình để ý còn quan trọng hơn chính bản thân mình! Cho dù là “ Sinh mệnh” trong lòng Nguyệt Vũ rõ ràng, một kích vừa rồi có bao nhiêu nặng. Nếu không phải Minh Nguyệt chi tâm lực có năng lực chữa thương cường hãn, Tiểu Điện gặp họa hay phúc cũng không thể nắm được!
Theo Minh Nguyệt chi tâm Nguyệt Vũ triệu hồi ở đan điền thì đồng thời thuần năng nguyên lực mộc hệ cũng theo đó tán dật ra ngoài từng đợt từng đợt. Năng nguyên lực tuần hoàn chạy quanh thân Nguyệt Vũ, dần dần hồi phục những tiêu hao của nàng…
Nhưng mà, đang chú tâm trị thương vì Tiểu Điện nên Nguyệt Vũ cũng không hề biết được tình trạng của chính mình!
“Ta nói Quân Dạ. Ngươi phục hay không phục? Nếu bây giờ ngươi nhận thua ta sẽ hào phóng mà tha chết cho ngươi. Bất quá ngay tại đây ngươi phải phế bỏ một thân tu vi , sau đó rời khỏi đế đô Lossa vĩnh viễn không bao giờ được trở về!” Lôi Thánh Huyền nhìn thấy tình trạng chật vật thê thảm như vậy của Nguyệt Vũ thì trong lòng thở phào nhẽ nhõm, nhất thời cảm thấy vui sướng hơn. Cái miệng của hắn cong lên độ cong sung sướng khinh thường nói.
Dưới đài, mọi người rốt cuộc thấy được bóng dáng của hai người. Nhìn xem, Lôi Thánh Huyền vẫn hoàn hảo vô khuyết như trước, nhìn nhìn lại, Quân Dạ một thân quần áo đầy vết máu loang lổ người đang cúi đầu chữa thương cho huyền thú của mình, mọi người đều cảm thấy là Lôi Thánh Huyền đã thắng. Chẳng lẽ Quân Dạ thật sự muốn phế bỏ một thân tu vi sau đó vĩnh viễn rời khỏi đế đô? Trong lúc nhất thời, tâm tư tât cả mọi người đều không đồng nhất. Có người vẻ mặt mất mát. Ai, nhự vậy một tuyệt thế thiên tài với một thân kinh tài diễm diễm cứ như vậy mà ngã xuống, thật sự rất đáng tiếc! Có người lại có vẻ mặt hưng phấn. Ha ha ha, Quân Dạ a Quân dạ, ngươi mà cũng có ngày hôm nay! Thiếu ngươi thì ta sẽ ít đi một đối thủ! Tốt nhất là ngươi hãy biến mất vĩnh viễn đi! Có người còn lại thì không sao cả. Quân Dạ thế nào thì cũng không ảnh hưởng gì tới bọn họ.
“Không được tốt lắm!” Mọi người ở đây trong lòng suy tư, một đạo thanh âm nhẹ nhạng truyền đến. Thanh âm này là của ai thì tự nhiên tất cả mọi người đều biết là của ai. Nhưng điều bọn họ nghi hoặc là, thanh âm này tựa hồ không giống với trước đây. Rốt cuộc là không giống ở chỗ nào thì bọn họ cũng không giải thích rõ được!
Vì thế tất cả tò mò hướng về phía thanh âm phát ra nhìn lại. Đợi đến khi bọn hắn nhìn thấy rõ tình hình trên lôi đài thì cả đám đều trợn mắt há mồm, vẻ mặt khiếp sợ…