Đọc truyện Đa Tình Vương Gia Vô Tình Sủng – Chương 10: Đêm hàn ôm nhau
Ở Bắc Đông quốc, Lăng Tử Giai cũng không được hoan nghênh.
Từ khi còn nhỏ y liền tiếp nhận lễ nghi Thiên triều, cùng các tộc nhân dã man này có vẻ không hợp nhau, trên dưới trong bộ tộc cũng không có người nghe y, y cũng mừng rỡ thanh nhàn. Mỗi ngày liền ở trong phòng họa họa viết tự tiêu thời gian, mọi chuyện trong triều đều giao cho thúc thúc y là Lăng Giang để ý.
Mà Điệp Vũ cũng là một người không chịu ngồi yên, nàng thuở nhỏ sinh trưởng ở phía nam, phía nam ấm áp, liền ngay cả nhất sơn nhất thủy nhất thảo nhất mộc đều có vài phần dịu dàng, làm sao từng gặp qua loại cảnh sắc bao la hùng vĩ hào khí phương bắc này? Mỗi ngày liền quấn quít lấy Vương Thiếu Khiêm mang nàng đi nơi nơi du sơn ngoạn thủy, kỵ mã săn bắn.
Như thế mấy tháng, đảo mắt đã tới mùa đông.
Ngoài phòng, gió lạnh rung, phát ra tiếng vang ồ ồ, làm phòng ốc đều run rẩy theo. Bầu trời bên ngoài âm trầm hồi lâu, rốt cuộc vào thời điểm chạng vạng phiêu khởi bông tuyết. Lúc đầu chỉ là vụn tuyết nhỏ, sau thế nhưng lại dần dần biến thành đại tuyết như hình lông ngỗng.
Lăng Tử Giai trầm mặc, ngưng thần suy tư một lát, lại đột nhiên cảm thấy một trận lãnh ý. Cửa sổ lại bị gió lớn thổi tung.
Tử Giai vừa muốn đứng dậy đi quan môn (đóng cửa), đã thấy Tiết Đàn không biết khi nào bước lên trước một bước đem cửa sổ một lần nữa sáp hảo.
Tử Giai cũng không để ý tới, liền cúi đầu muốn tiếp tục kiên nhẫn họa cho xong họa chỉ.
Mấy tháng qua, Tiết Đàn đảm đương làm phó nô của Lăng Tử Giai, tuy rằng ngẫu nhiên Lăng Tử Giai cố ý làm khó dễ hắn, nhưng cũng rất thư thả. Duy nhất không tốt là, Tử Giai tựa hồ vẫn không tha thứ cho hắn, đối hắn lạnh lùng thản nhiên. Tuy rằng Tiết Đàn luôn nghĩ biện pháp tiếp cận y, y cũng không để ý hắn, hoặc là ngẩng đầu thản nhên liếc hắn một cái, sau đó cúi đầu như trước làm chuyện của mình.
Kỳ thật, Tử Giai sớm đã tha thứ hắn, thời điểm hắn đào hôn đuổi theo, cũng đã tha thứ hắn. Y cố ý lãng tránh Tiết Đàn, bởi vì ở đây không thể so với Thiên triều. Ở Thiên triều, sẽ không ai nói lời nhàn thoại, nhưng ở nơi này bất đồng, đây là Bắc Đông quốc. Ở đây, y là Khả Hãn.
Hơn nữa, là một Khả Hãn không được mọi người trông đợi, một Khả Hãn hữu danh vô thật, một Khả Hãn kế vị ngày đầu tiên đã bị cười nhạo châm chọc.
Tuy rằng y bất quá chỉ là Khả Hãn trên danh nghĩa, nhưng y vẫn không hy vọng bị người ta bàn ra tán vào.
Đương nhiên, nguyên nhân trọng yếu hơn là, y sợ thân phận Tiết Đàn bị phát hiện.
Bắc Đông quốc cùng Thiên triều thực chất chính là bằng mặt không bằng lòng, nếu bọn người Lăng Giang phát hiện thân phận Tiết Đàn, như vậy Tiết Đàn sẽ lành ít dữ nhiều. Loại bỏ trấn quốc tướng quân, chẳng khác nào bỏ đi trụ cột của Thiên triều, người thông minh sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Cho nên, y chỉ có thể lực chọn bất hòa với hắn.
Trời nắng đẹp, Tử Giai còn muốn tiếp tục vẽ tranh. Chính là vừa rồi gió lạnh thổi vào, làm cho tay cầm bút của y giờ phút này có chút phát run. Hàn ý vẫn không thối lui, làm cho y theo bản năng nắm thật chặt vạt áo.
Lúc này, Tiết Đàn bưng một chén trà sâm ấm áp đến gần y: “Uống nó, thân thể sẽ ấm áp.”
Tử Giai ngẩng đầu, thấy Tiết Đàn một tay bưng bát, một tay nắm thìa đặt bên miệng nhẹ nhàng thổi thổi, sau đó đưa tới bên miệng y, nói: “ Đến, độ ấm vừa phải uống, uống nhanh đi.”
Tử Giai vừa rồi còn lạnh lùng, giờ phút này chỉ cảm thấy đáy lòng dâng lên một cỗ lo lắng. Y thuận theo hé miệng, tiếp nhận một ngụm trà sâm ấm áp.
Tiết Đàn đang muốn múc thêm một thìa đút cho hắn, Tử Giai tiếp nhận bát, nói: “Ta chính mình uống là được.” Sau đó uống một hơi cạn sạch…
Một chén trà sâm hạ đỗ, quả nhiên thân mình ấm rất nhiều…
Tiết Đàn mặt mang tiếu dung, vừa lòng nhìn y uống hoàn.
Tử Giai hạ bát xuống, ngẩng đầu nhìn Tiết Đàn hỏi: “Sao ngươi lại nhìn ta chằm chằm như vậy?”
Tiết Đàn cười cười, sau đó nói: “Nga, thủy đã chuẩn bị hảo, thỉnh Khả Hãn cởi áo tắm rửa, đi ngủ.”
Tử Giai đứng lên, đi theo Tiết Đàn vào phòng trong. Góc sáng sủa đặt một cái mộc dũng, còn đang bốc hơi nước. Tiết Đàn cởi bỏ quần áo trên người Tử Giai, Tử Giai từ lâu đã quen với việc được hắn hầu hạ. Gần nửa năm qua, Tiết Đàn vẫn trung quy trung củ (tuân theo quy cũ) hầu hạ hắn khởi cư ẩm thực (ăn uống ngủ nghỉ). Không phải vương cung Bắc Đông quốc không có thị nữ, chính là hắn không muốn Tử Giai của hắn bị người khác đụng chạm. Cho nên, hắn tình nguyện chính mình làm nô bộc cho y cả đời.
Rút đi xiêm y, Lăng Tử Giai ngâm mình trong ôn thủy. Nhắm mắt lại, hưởng thụ thủy ôn mang đến khoái cảm cho thân thể.
Tiết Đàn nhìn tình cảnh như vậy tâm viên ý mãn (rất thỏa mãn). Phải biết rằng, từ khi vào đây, mấy tháng nay, Tử Giai đều không cho hắn chạm qua. Tiết Đàn chỉ cảm thấy, nhẫn nại của hắn đã đến cực hạn, ngay cả chính hắn đều cảm thấy khác thường. Còn tiếp tục như vậy, hắn cũng không biết bản thân có thể kiềm chế bao lâu.
Một lát sau, dũng thủy hình như đã lạnh. Tiết Đàn liền hỏi: “Có muốn thay nước khác không?”
Tử Giai mở mắt ra, từ trong nước đứng lên: “Không cần, ta tẩy đủ.”
Tiết Đàn mang đến một khối bố sạch sẽ, dìu y đi ra, thay y lau khô nước trên người.
Vừa mới tắm rửa qua thân mình hơi hơi phiếm hồng, tản mát ra mùi thơm của cơ thể. Da thịt mềm mại nhẵn nhụi đến không thể miêu tả lại mang theo giọt nước từ trên người chảy xuống. Càng làm nổi bật thêm khối thân hình xinh đẹp, dụ nhân…
Tiết Đàn cưỡng chế lửa nóng trong cơ thể, đem cơ thể Tử Giai cẩn thận lau khô. Đột nhiên từ phía sau ôm y đi đến trên giường.
Lăng Tử Giai cả kinh, thân mình vẫn như cũ bị ôm lên không. Nhìn nụ cười không hảo ý trên gương mặt giảo hoạt của Tiết Đàn, tâm y nhảy dựng, lại dùng sức chuỳ ngực Tiết Đàn, cố ý hạ giọng quát: “Ngươi mau buông ta xuống!”
Tiết Đàn làm sao nghe? Nhìn đến khuôn mặt hoảng sợ của Tử Giai, nét ửng đỏ trên mặt hàm chứa nửa phần thẹn thùng, mạnh mẽ cúi đầu ấn nhẹ xuống môi Tử Giai, cợt nhã nói: “Khả Hãn nên đi ngủ!”
Tử Giai mặt càng đỏ, lại như cũ dùng sức giãy giụa: “Ta tự mình đi!”
Tiết Đàn càng ôm chặt, thuận tiện dùng sức nhéo, nói được đúng lý hợp tình: “Ta sợ ngươi trượt chân!”
Thân mình Tử Giai run lên, hung hăng trừng mắt nhìn Tiết Đàn, Tiết Đàn lại làm như không thấy, ôm Lăng Tử Giai phóng trên giường, đắp chăn cho y.
Lăng Tử Giai vừa nằm xuống, chăn lại bị Tiết Đàn nhấc lên, y không kịp phản ứng, Tiết Đàn đã chui vào chăn.
“Ngươi làm gì!” Lăng Tử Giai cơ hồ kinh hô ra tiếng.
(Chi tiết chỗ này rất kích tình, bởi vì trái với quy tắc trong nước, bị khóa hai lần, bị bắt tóm gọn, nên tác giả chuyển đến chỗ nào đó, ta không biết, mạn phép cắt chỗ này luôn. J)
Tuyết rơi nửa đêm, sau nửa đêm hàn khí càng tăng mạnh.
Vương Thiếu Khiêm ngủ thẳng đến nửa đêm, bỗng nhiên nghe được tiếng đập cửa dồn dập, hắn mở choàng mắt, hỏi: “Ai?”
“Là ta!”
Trả lời hắn là một thanh âm thanh thúy, Vương Thiếu Khiêm khẽ nhíu mày, từ khi trở về Bắc Đông quốc, chuyện chiếu cố Điệp Vũ liền trút xuống đầu hắn, trong đầu Điệp Vũ này không biết chứa cái gì, dù sao hắn luôn đối với nàng cũng chẳng còn cách nào. Hiện tại, vừa nghe đến thanh âm của nàng, hẳn còn có điểm mệt mỏi.
Do dự một chút, tái do dự một chút, Vương Thiếu Khiêm ruốt cuộc khoác quần áo xuống giường mở cửa, mở cửa hoàn, tựa vào trên cửa cúi đầu hỏi: “Chuyện gì?”
Hắn chưa nói hoàn, đã thấy một đạo hồng ảnh hiện lên trước mắt, hắn ngẩn ra, liền hoàn toàn thanh tỉnh.
Thấy Điệp Vũ chạy như bay vào phòng hắn, ôm ngực tựa vào nhuyễn tháp, kéo hỏa lô lại gần một chút, run run nói: “Hảo lãnh a! Vẫn là nơi này ấm áp.”
Vương Thiếu Khiêm cười khổ nói: “Trong phòng ngươi không phải có hỏa lô sao?”
Điệp Vũ nhăn mặt nhăn mũi, khẽ hừ nhẹ, nói: “Cái phá hỏa lô kia quản làm gì, thiêu thiêu một chút liền diệt! Bằng không ta sẽ không bị đông lạnh, chạy tới chỗ ngươi sưởi ấm a. Ai nha, ai nha, đông chết! Hảo lãnh a! Các ngươi thật đúng là lợi hại, nơi lạnh như thế đều có thể…”
Nàng lơ đãng đến trên giường, nhìn thấy chăn của Vương Thiếu Khiêm, nhãn tình sáng lên, cũng không nói tiếp, mà nhảy lên giường, xốc chăn liền chui vào: “Ta mau đông chết, để cho ta ấm áp một chút.”
Vương Thiếu Khiêm khiếp sợ nhìn nàng: “Ngươi…”
Điệp Vũ trợn tròn nhìn hắn, đôi mắt thiên chân rực rỡ: “Gì vậy?” Nàng xốc chăn lên, nhìn nhìn trên giường, khó hiểu hỏi: “Trên giường đâu có gì, sao bộ dáng ngươi nhìn như gặp quỷ ah!”
Vương Thiếu Khiêm khóc không ra nước mắt: “Nhưng là, đó là giường của ta a. Ngươi muốn ngủ thì ngủ trên giường của ngươi đi.”
Điệp Vũ nhắm mắt lại, làm như cân nhắc một chút, sau đó trảm đinh tiệt thiết nói: “Không!” Không đợi Vương Thiếu Khiêm mở miệng, nàng liền vội nói: “Trong phòng ta rất lạnh, ta muốn ở nơi ấm áp này. Ta chỉ là muốn sưởi ấm một chút, ấm áp đủ ta sẽ đi, được rồi chứ?” Nàng đứng lên, quỳ gối trên giường, mở to đôi mắt chờ mong nhìn Vương Thiếu Khiêm, giở ra giọng điệu tiểu hài tử: “Được không? Được không? Được không?”
Vương Thiếu Khiêm đối nàng không có biện pháp, đành phải thỏa hiệp: “Được rồi, ngươi ở đây sưởi ấm đi.”
Điệp Vũ nghe vậy lập tức mặt mày hớn hở, xoay người nằm xuống, quyền thân mình nhìn Vương Thiếu Khiêm đem hỏa lò đến trước giường sau đó ngồi xuống lộng bên trong hỏa lô.
Nàng bị đông lạnh nửa đêm không ngủ được, lúc này tìm được địa phương ấm áp, cơn buồn ngủ liền ập đến, mí mắt bất tri bất giác liền trầm xuống.
Trong mộng thấy mình ở một nơi rất ấm áp, ngủ đặc biệt thoải mái, không có phong, cũng không lãnh.
Mặt khác, còn giống như có người ôm nàng, người kia tựa hồ là người quen thuộc, nên nàng chết sống không chịu buông ra. Mỗi lần nàng muốn nhìn mặt hắn, người kia liền dần dần mơ hồ, nàng liền sốt ruột, tìm quần áo hắn, dùng sức nắm chặt, lại vẫn tìm không thấy người nọ. Nàng quýnh lên, liền tỉnh.
Trời đã sáng.
Điệp Vũ ngáp một cái, nghĩ đến giấc mộng tối qua, người trong mộng rốt cuộc là ai a, vì sao lại ôm nàng?
Nghĩ đến người ôm mình, Điệp Vũ mạnh mẽ ý thức được cái gì, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lên, không khỏi mở to hai mắt.
Nàng nàng nàng đang nằm trong lòng Vương Thiếu Khiêm.
Chuyển động con ngươi, mình thế nhưng lại ngủ cùng hắn?
Trời ạ! Nghe nói nam nữ ngủ chung một giường sẽ có cục cựng…
Điệp Vũ sờ sờ bụng mình, vạn nhất có cục cưng của hắn…
Điệp Vũ rùng mình một cái, lấy cánh tay đang ôm cổ mình để xuống, khinh thủ khinh cước xuống giường, nhanh chóng mở cửa trốn về phòng mình…