Đọc truyện Dạ Thuyền Xuy Địch Vũ Tiêu Tiêu – Chương 34: Mạn thanh 3
Không gặp không về… không chết không dừng…” Thác Bạt Phong thì thào lặp lại câu nói cuối cùng của thanh y thiếu nữ, sắc mặt vô cùng khó coi, thu lại kiếm, bần thần cả người – Tại sao? Tại sao hai người họ vốn dĩ không quen biết không liên quan lại có ngày hôm nay?
Không chết không dừng… chẳng lẽ phải có kết cục tàn nhẫn như vậy mới được sao?
Trước giờ nàng chưa khi nào muốn trở thành kẻ đối địch với hắn kia mà? Nếu không, nàng sẽ không cứu hắn hết lần này đến lần khác… Nếu không phải là người có tâm địa thuần lương, nàng hoàn toàn có thể không cần dùng phương pháp quyết đấu nguy hiểm như vậy để ngăn chặn hắn, căn bản nàng đã có biết bao nhiêu cơ hội có thể xuống tay giết hắn.
Ngày hôm nay cũng vậy.
Hắn vừa mới giao thủ với vị cao thủ thứ chín trong số thập đại cao thủ, toàn thân thọ trọng thương, nếu lúc nãy động thủ với nàng, hắn chắc chắn sẽ thua… Nhưng nàng chủ động tạm ngưng ba ngày, không hề muốn lợi dụng vết thương của hắn.
Nữ hài tử yếu đuối như nàng tỉ thí với hắn, so về thể lực thì coi như đã bị thiệt thòi, hơn nữa… xem ra hình như cơ thể nàng còn có bệnh.
Hắn còn đang ngơ ngẩn, không chú ý đến tiếng chim kêu kì quái trên không trung cũng đã xa dần từ lúc nàng rời đi.
“Kim Ô, Kim Ô… Đừng khóc nữa… Không phải ta không việc gì rồi hay sao?”
“Đừng kêu nữa – Ta với ngươi cùng đến chỗ sư phụ được chưa?” Vuốt ve bộ lông mượt mà của con quạ đang đậu trên vai, thanh y thiếu nữ nhẹ nhàng nói chuyện với điểu nhi, nhưng điểu nhi lại không ngừng kêu la thảm thiết, cọ đầu vào cổ nàng.
“Ta sẽ không có chuyện gì đâu…” Giọng nói của thiếu nữ lại nhẹ hơn một chút, đầu cúi xuống trước ngực, dáng điệu vô cùng mệt mỏi gục xuống.
Ba ngày sau.
Ánh dương hắt lên những phiến lá xanh mướt của khu rừng, rọi những tia nắng lên mặt đất, giữa đám rêu xanh ẩm ướt bốc lên từng làn hơi trong suốt nhẹ nhàng.
Đã đến chính ngọ, chính là lúc không gặp không về, không chết không dừng lại.
Nhưng, đứng giữa khoảng không mênh mông ấy, duy nhất chỉ có một người – là nàng.
Ánh sáng mặt trời dần dần chiếu thẳng lên nàng, làn da vốn dĩ đã xanh xao của nàng dưới ánh mặt trời lại trở nên trong suốt như thủy tinh. Mái tóc dài buộc chặt phía sau, ống tay áo ngày thường vẫn để phất phơ hôm nay cũng được bó lại gọn gàng – xem ra, lần này nàng thật sự đã chuẩn bị kỹ lưỡng để phó ước.
Nhưng giờ ở đây không có bất kì ai – thậm chí ngay cả người phải có mặt ở đây lúc này là Thác Bạt Phong cũng không có.
Nàng ngơ ngác, vô thức nhìn trên mặt đất trước mặt, hình như chỗ đó có một đóa hoa kì lạ đang nở.
Trên mặt đất ẩm ướt hiện rõ một mảng màu đen, rêu mọc xanh mướt, dày đặc dưới gốc cây và trên những phiến đá, nhưng chính giữa lại có đám rêu xanh bị cắt vụn, bên trên viết dòng chữ như rồng bay phượng múa: “Tại hạ nhận thua, vĩnh viễn không bước vào Trung Nguyên”.
Xiên xiên vẹo vẹo, vẫn là bút tích như mèo quào mà ngày đầu tiên nàng đã cười chê không ngớt, chỉ có cái tên được viết rất đẹp: “Thác Bạt Phong người Khiết Đan”
Nét chữ phóng khoáng tiêu sái, xem ra còn có mấy phần phong cách của Vương Dật Thiếu.
“Bộp”, trúc tiêu trong tay nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, thanh y thiếu nữ ngơ ngác nhìn, ngón tay gầy guộc đưa ra chạm vào nét chữ trên mặt rêu, trong mắt đột nhiên có một tia sáng lung linh – nàng đã đoán sai về hắn.
Nếu phải giết chết người mình không muốn giết mới đạt được mục đích của bản thân, vậy hắn sẽ không hồi tâm chuyển ý mà bỏ đi, nếu vì đạt được mục đích mà phản bội lại nguyên tắc của bản thân, vậy tất cả những điều hắn đang theo đuổi chỉ là vô nghĩa; trong lòng người Khiết Đan xem võ thuật như tính mệnh kia, lại có thể còn tồn tại một thứ đáng quý hơn hào quang võ thuật.
Đám rêu xanh mượt cũng nhẹ nhàng lay động theo bàn tay gầy guộc, nàng nhìn dòng chữ, thở ra một tiếng như an lòng, không động đậy một lúc lâu.
Nhìn mãi nhìn mãi, đột nhiên nàng vô thanh vô tức ngã xuống ngất đi!
Khuôn mặt trắng nhợt nằm giữa đám rêu xanh như một đóa lan bạch ngọc đang úa dần đi, trông thật kinh tâm.
“Quạ…” Giữa không trung, đột nhiên truyền lại tiếng kêu thảm thiết của Kim Ô.
Đôi cánh đen to lớn ngừng bên cạnh người thiếu nữ đang mất dần tri giác, không ngừng kêu thảm thiết.
“A di đà Phật… quả nhiên là ở đây… Ôi chao, xem ra ta đến chậm mất rồi…” Một lão ni áo đen giày vải bước đến từ hướng tiếng kêu của con quạ, bà vội vàng bước lên phía trước ôm lấy thanh y thiếu nữ đang nằm trên mặt đất, xem xét thương thế của nàng… Ánh mắt bà nhất thời cũng dừng lại trên dòng chữ phía dưới – nhìn thấy hàng chữ trên đám rêu xanh, trên khuôn mặt già nua của bà thoáng thần sắc dị thường.
Khuyến quân canh tận nhất bôi tửu,
Tây xuất Dương Quan vô cố nhân. 2 Trong một tửu điếm tại Nhạn Môn Quan, bạch y nhân mỉm cười uống hết ly rượu cuối cùng, vứt một thỏi bạc lên mặt bàn, sau đó quay người lại mở hành lý, lấy ra chiếc áo da thuộc khoác lên người, thay cái áo dài lúc ban đầu.
Hắn muốn trở lại cuộc sống trước đây…
Đã tình nguyện vứt bỏ mục tiêu ban đầu, lập thệ không bao giờ trở lại Trung Nguyên, hắn phải trở về cuộc sống cưỡi ngựa săn bắn trong sa mạc mênh mông của ngày trước thôi.
Tây xuất dương quan vô cố nhân – Thế nhưng, trong Trung Nguyên rộng lớn như thế này, hắn còn có “cố nhân” nào có thể tin tưởng?
Tây xuất quan ngoại, điều duy nhất là sẽ không bao giờ được nhìn thấy thanh y thiếu nữ kia nữa… thiếu nữ thổi tiêu có khuôn mặt xanh xao như u linh, cùng với tiếng tiêu như của thiên sứ… tất cả, chỉ có thể trở thành những hồi ức trong suốt quãng đời còn lại.
Trong tương lai xa xôi, một ngày nào đó, ngồi trong lều trướng ở sa mạc hay trong những căn nhà gỗ trên Trường Bạch Sơn, sau khi rượu chè say sưa, có thể hắn sẽ nhắc lại với bọn trẻ con thời anh hùng của hắn khi một mình khiêu chiến với cả võ lâm Trung Nguyên, sẽ nói về thanh y thiếu nữ Hán tộc, người không coi hắn là mãnh thú hồng thủy, người như Tuyết Sơn thánh nữ, không ăn hương hỏa của nhân gian.
Nhưng hắn biết dù cho dùng lời lẽ gì hắn cũng không bao giờ có thể hình dung ra được tiếng tiêu ấy… Như tiếng tiêu đến từ thiên giới…
Hắn gặp được truyền kì, thế nhưng hay cả tên của nhân vật chính trong truyền kì hắn cũng không biết… Ngay cả tên nàng hắn cũng không biết.
Không biết làm gì, hắn chỉ có thể thở dài, thu kiếm.
“Nó họ Tô, tên Mạn Thanh”. Đột nhiên một âm thanh già nua cất lên từ phía sau hắn, khiến hắn kinh ngạc vô cùng – lúc nãy chỉ vô ý tự mình lẩm bẩm thôi, sao lại để người khác nghe được chứ? Có cao thủ đứng bên cạnh, vậy mà hắn không hề phát giác!
Quay đầu lại, nhìn thấy ở góc tửu điếm có một lão ni áo đen giày cỏ, khuôn mặt già trầm tĩnh như một cây cổ thụ ngàn năm trong rừng.
“… Bần ni gọi nó là Thanh Nhi.”
Đó là tuyệt thế cao thủ – Lần đầu tiên nhìn thấy Không Tịch đại sư, trái tim Thác Bạt Phong đã đoán như vậy.
Thế nhưng cho dù là Thiên Đế đến trước mặt hắn, cũng không thể khơi dậy khát vọng tỉ thí của hắn nữa. Giờ đây chỉ là thời khắc hắn phải ra đi.
“Tô Mạn Thanh…” lẩm nhẩm đọc lại ba chữ tên nàng, trong mắt hắn có nụ cười kì lạ, thật là một cái tên hay, rất thích hợp với hình ảnh thanh y thiếu nữ ngồi trên ngọn cây thổi tiêu. Hắn hiểu rõ, đoạn truyền kì này đã kết thúc rồi.
Dù thế nào đi nữa, cuối cùng hắn đã biết được tên của nữ nhân trong truyền thuyết.
Sau này, đại mạc Giang Nam, thiên sơn vạn thủy, vĩnh viễn không tương phùng.
“Đa tạ đại sư thông tri… cũng không còn gì hối tiếc nữa!” Hắn mỉnh cười đứng lên, nắm chặt kiếm bước ra ngoài. Dưới cành liễu trước cửa quán, con ngựa yêu của hắn đang ngẩng đầu hí vang như muốn vuột ra khỏi dây cương, nhanh chóng dậm vó trên con đường trở về cố quốc.
Mùa xuân đang đến ở vùng quan nội, hoa liễu như tuyết rơi trong không trung, mà giờ ở miền quan ngoại xa xôi, nhất định tuyết lạnh cũng đang rơi dày đặc như pha lê.
Mã hậu đào hoa mã tiền tuyết, xuất quan chẩm đắc bất hồi đầu?
(Sau lưng ngựa là hoa đào, phía trước là tuyết, xuất quan sao có thể không quay đầu lại?)
“Ta mong ngươi đem Thanh nhi đi cùng – trước khi nó ngừng hô hấp”.
Vừa nhảy lên ngựa, quay đầu, đột nhiên tai hắn nghe thấy câu nói mơ hồ phía sau.
Mùi trầm hương ấm áp lan tỏa trong căn nhà trúc, giọng nói già nua cay đắng hòa với tiếng lá trúc reo trong gió.
Vừa nói chuyện với gã Khiết Đan ngồi trước mặt, Không Tịch sư thái vừa châm nước vào bình, nhìn lá trà xanh từ từ nóng rồi bung ra, biến thành một màu xanh dễ chịu, những nếp nhăn trên mặt run rẩy.
Một số thứ, khi đã khô héo thì không có cách nào sống lại được – ví dụ như ái tình… hoặc như sinh mệnh…
“Thanh Nhi… Thanh Nhi là một cô nhi do ta nhận về.
“Nó từ nhỏ đã mắc bệnh… hơn nữa, là trọng bệnh…
“Lúc nó chưa đến một tuổi, ta phát hiện nó rất thường hay bị ngộp trong tã lót, hay khóc thét lên, khuôn mặt nhỏ xíu lúc nào cũng tím tái.
“Lúc đó ta không hiểu mấy về y thuật, bèn đi hỏi thăm người nổi tiếng nhất trong võ lâm lúc bấy giờ là Mặc thần y – ông ta nói phổi của Thanh nhi bị khiếm khuyết bẩm sinh, không thể hít thở không khí một cách bình thường, phổi của nó sẽ từ từ cương hóa, mất đi khả năng hô hấp.
“Ông ta còn nói, nếu muốn kéo dài sự sống của hài tử này, thì không được để nó hít thở thứ không khí ô nhiễm.
“Cho nên ta chấp nhận mai danh ẩn tích trong giang hồ, đem nó ẩn cư dưới chân núi Nhạn Đãng, để từ nhỏ nó có thể hít thở không khí trong lành của cây cỏ thiên nhiên.
“Đương nhiên, ta có truyền một ít nội công để dưỡng thần tịnh khí cho nó để cơ thể nó khỏe mạnh hơn một chút. Nghe nói thổi tiêu có thể điều tiết khí tức, luyện cho phổi nở to ra, ta bèn bắt đầu đi khắp nơi tìm nhạc phổ, cho nó tập luyện.
“Điều ta không ngờ tới là, Thanh nhi lại có thiên phú bẩm sinh luyện võ cao như vậy.
“Ngay cả Thiên Đế cũng nói với ta rằng, Thanh nhi tư chất tuyệt đỉnh, là kì tài trăm năm hiếm có của võ lâm. Hơn nữa, nó từ nhỏ đã sống trong rừng sâu, võ học lại có thêm tâm vô tạp niệm, tiến bộ thần tốc…
“Bắt đầu từ lúc mười lăm tuổi, võ công của nó đã có thể liệt vào hàng những đệ nhất cao thủ thiên hạ rồi.
“Mỗi khi nhìn nó ngày càng xinh đẹp, võ công ngày một xuất sắc, tim ta như bị xé nát vậy – những thứ đó có tác dụng gì đâu chứ? Cứ cho rằng nó có thể trở thành thiên hạ đệ nhất cao thủ, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, nhưng nó cũng chỉ có thể sống đến năm hai mươi tuổi mà thôi…
“Thanh nhi ốm yếu như vậy khiến người khác vô cùng đau lòng… Ngay cả một luồng gió nhẹ dường như cũng có thể thổi nó bay đi.
“Suốt ngày ta vô cùng lo lắng, lúc nó ngủ ta cũng phải túc trực bên cạnh, nghe ngóng từng nhịp hô hấp của nó – Ta e sợ nếu như có một ngày, nó cứ im lặng ngủ như thế, rồi sẽ không thở được nữa.
“…Thật nực cười phải không? Một người đã xuất gia mấy chục năm như ta, rốt cuộc cũng không tránh khỏi sự giằng xé của ân oán hồng trần…”
“Thanh nhi rất thông minh, lại nghe lời, mỗi ngày đều phải uống rất nhiều thuốc, nhưng chưa bao giờ kêu đắng, cũng chưa bao giờ hỏi bản thân mắc bệnh gì – nhưng ta biết lòng nó hiểu rõ, vì mỗi ngày đi qua, nó đều ra hậu sơn, khắc một đao lên cây tử trúc chính tay nó trồng, mỗi năm lại thay một cây.
“Mà nó cũng chỉ trồng hai mươi cây tử trúc mà thôi, thậm chí những cây trúc con mọc thêm đều bị nó dời đi nơi khác.
“Nó rất hoạt bát, thậm chí còn hay nói hay cười hơn những cô gái bình thường, mỗi ngày đều có thể vì một chuyện nhỏ nào đó mà cười không ngớt – Ta thường nghĩ, thời gian nó cười trong hai mươi năm đó, sợ rằng còn nhiều hơn những người khác cười cả một đời.. Giống ta, từ lúc xuất gia đến giờ hình như chưa từng cười bao giờ.
“Tuy như vậy, nó lại không thể đến chỗ đông người, vì không khí ô nhiễm chính là điểm yếu trí mạng của nó. Nó chỉ có thể ở trong rừng sâu, chơi với cây cỏ và làm bạn với lão ni đây… Tuy rằng có nuôi thêm Kim Ô, nhưng nó chỉ có thể ngày ngày tự mình nói chuyện với Ô Nhi mà thôi.
“Cố nhân của ta không nhiều, đôi khi cũng có khách đến, nó rất cao hứng, giữ chặt lấy đối phương hỏi biết bao nhiêu chuyện trên trời dưới đất.
“Cũng từ những cố nhân của ta ở đây, nó mới biết cái gọi là đại nghĩa dân tộc và Hồ Hán phân biệt, nó thích nhất là nghe kể những câu chuyện kiểu như Mộc Lan tòng quân, rất ngưỡng mộ tình cảm và sức sống của những nữ anh hùng trong truyện cổ, dù sao, nó cũng chỉ là một cô gái yếu đuối như tờ giấy mà thôi.
2
Thơ Vương Duy.
渭城曲
渭城朝雨浥輕塵,
客舍青青柳色新。
勸君更盡一杯酒,
西出陽關無故人。
Vị Thành khúc
Vị Thành triêu vũ ấp khinh trần
Khách xá thanh thanh liễu sắc tân
Khuyến quân cánh tận nhất bôi tửu
Tây xuất Dương Quan vô cố nhân.
Dịch nghĩa:
Bài Ca Vị Thành
Buổi sáng ở Vị thành có mưa thấm ướt bụi nhỏ.
Khách xá xanh mát bởi sắc dương liễu vừa ra lá non.
Khuyên anh hãy uống thêm cùng tôi ly rượu này.
Bởi một khi anh đi về phía tây tới Dương quan rồi, anh sẽ không còn bạn cố tri nữa.