Bạn đang đọc Dã Thú Ôn Nhu – Edit – Chương 4
Editor: minibunbun (Min)
Ôi…..
Kỷ Tiểu Âu cầm nhiệt kế lên nhìn, không biết phải làm sao, tại sao nó lại phản ứng lớn như vậy? Là tại nó không thích như vậy sao?
Trước kia khi mà cô muốn đo nhiệt độ cho con mèo mà cô nuôi trong nhà, cô cũng không thấy nó có phản ứng kịch liệt như vậy. Cô cũng không biết nguyên nhân tại sao, lấy nhiệt kế lại, không đụng tới cơ thể của con báo nữa, nó liền chạy nhanh về phía trước, dùng chân trước không bị thương quét bay cái nhiệt kế trong tay của Kỷ Tiểu Âu.
Kỷ Tiểu Âu Phản ứng kịp thời, nhanh chóng buông tay, mới không bị nó đá thương.
Con báo nhỏ dùng sức đứng ở trước mặt cô: “Gừ gừ gừ” nghiến răng nghiến lợi, như hổ rình mồi mà nhìn cô.
Bộ dạng giống như thẹn quá hóa giận.
Kỷ Tiểu Âu ngồi xếp bằng ở dưới tàng cây, con báo đứng trước mặt cô, một người một báo mắt to trừng mắt nhỏ.
Nhìn cả nữa ngày, Kỷ Tiểu Âu nghiêng nghiêng đầu, cuối cùng cũng sáng tỏ: “Ngươi….. Ngươi không thích đo nhiệt độ cơ thể sao?”
Con báo nhỏ dời tầm mắt, nhìn lướt qua cái gì kế bị rơi vào bụi cỏ kia, ánh mắt rất là không tốt.
Đúng là như thế rồi, không thích thì không làm nữa, Kỷ Tiểu Âu là một người dễ nói chuyện. Nhiệt độ cơ thể của nó nóng lên quả là không thể nghi ngờ, chẳng qua cô chỉ muốn xác định là nó nóng lên bao nhiêu độ, nếu nó phản kháng như vậy, vậy trước tiên cứ dùng cồn giúp nó hạ nhiệt độ vậy.
Kỷ Tiểu Âu dùng bông y tế chấm một chút rượu tinh, lại bắt đầu cảm thấy khó khăn.
Cồn cũng phải chà lau đến thịt đệm thì mới có tác dụng, nhưng nhìn vào hành động và phản ứng vừa rồi của con báo nhỏ, nó sẽ còn để cô chạm vào nó nữa sao?
Cô duỗi tay ra, thử giơ lên trước mặt con báo nhỏ, giống như ngày thường mà gãi gãi cằm của nó.
Con báo nhỏ không nhúc nhích, đôi mắt thâm thúy màu xanh hơi hơi chuyển động, tầm mắt dừng ở bông y tế trong tay của Kỷ Tiểu Âu.
“Cái này là bông y tế, ở trên có một ít cồn, có thể giúp người hại nhiệt độ, ngươi hiện tại đang nóng dần lên…..” không biết tại sao, đối diện với đôi mắt giống như có thể hiểu rõ hết tất cả, Kỷ Tiểu Âu luôn không thể tự chủ được mà hướng nó giải thích.
Con bảo nhỏ lúc này cũng không phản kháng nữa, không biết là nghe hiểu lời cô nói, hay là đã hết sức lực để phản kháng.
Kỷ Tiểu Âu thuận lợi đem nó ôm vào trong ngực, tránh đi miệng vết thương của nó, nâng tứ chi của nó lên, lau từng cái đệm lót thịt trong tay của nó.
Động vật họ mèo có đệm lót thịt đều là màu hồng nhạt, con báo cũng không ngoại lệ.
Chân trước đệm lót thịt của con báo nhỏ có một vết sẹo màu nâu, giống như bao phủ cả toàn bộ lòng bàn tay.
Vết sẹo lại trường lại thâm, thập phần bắt mắt, nói vậy lúc ấy bị thực trọng thương.
Vết sẹo lại vừa lớn vừa đậm, vô cùng bắt mắt, có thể nói lên lúc ấy nó bị thương nặng như thế nào.
Kỷ Tiểu Âu nhịn xuống tư tưởng muốn sờ một cái, nói với chính mình, con báo này cũng không phải là dễ chọc, không giống như con mèo ở nhà của cô đâu.
Một khi nó mất hứng, dù cho có đang bị thương cũng vẫn có thể cắn chết cô.
Sau khi lau cồn cho nó xong, Kỷ Tiểu Âu lại lấy ra một cái khăn lông rồi đi đến bên dòng suối để rửa sạch sẽ.
Trời vừa mới vào thu, lúc này nước suối mát lạnh, dùng để hạ sốt có lẽ vẫn chưa đủ, nhưng có còn hơn không.
Kỷ Tiểu Âu đem khăn lông đã được làm ướt đắp ở trên bụng của con báo nhỏ, cứ cách 10 phút lại tới dòng suối giặt rồi thay một lần.
*
Sau khi vội vàng làm xong hết mọi chuyện, Kỷ Tiểu Âu cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một lúc. Buổi sáng cô vẫn chưa ăn gì cả, vừa lo lắng vừa sợ hãi mà chạy đi tận hai canh giờ, lúc sau lại vội vàng giúp con báo xử lý miệng vết thương, lúc này cô mới cảm thấy đói bụng.
Kỷ Tiểu Âu xoay người, vùi đầu vào ba lô, lặng lẽ nhìn thức ăn trong “không gian”.
Cô vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng như cũ, nhưng vẫn có thể chậm rãi tiếp nhận cái giả thuyết này. Nếu không có những đồ vật trong không gian, có lẽ đêm qua cô đã bị dã thú cắn chết dưới tàng cây.
Cô kiểm tra một chút những đồ vật trong không gian, trừ những món đồ lúc trước cô đã nhìn thấy, ngoài ra còn có hai túi gạo, hai túi bột mì, năm thùng mì ăn liền, năm thùng sữa bò, 10 thùng nước khoáng, rất nhiều túi khô bò, hai hộp chocolate của Đức và hai thùng đông lạnh, thịt bò cùng với hải sản được đông lạnh rất tốt, còn một số loại đồ ăn vặt như hoa quả khô nữa…..
Ngày hôm qua Kỷ Tiểu Âu có lưu ý một chút, trải qua một đêm, hộp đông lạnh có thịt bò không hề bị tan chảy dù chỉ một chút. Hải sản cũng thế, màu sắc vẫn tươi mới như cũ, nơi này giống như một cái kho đông lạnh tự nhiên.
Thời gian trong không gian giống như trôi qua vô cùng chậm, không cần lo lắng đến vấn đề hết hạn.
Sau khi kiểm tra xong nguyên liệu nấu ăn, dư lại chính là đồ dùng sinh hoạt.
Dầu muối tương dấm, nồi chén gáo chậu, bếp để nấu ăn, giá để nướng thịt, tất cả đều có ở đây. Còn có kính mắt, kính râm, dầu gội, sữa tắm, khăn lông cùng với bình giữ nhiệt….. các bạn học mang rất nhiều đồ dùng theo, Kỷ Tiểu Âu tiện tay sờ qua một cái, lại còn có thể lấy ra một cây gậy selfie nữa.
Kỷ Tiểu Âu đem đồ vật cất lại, để lại một túi khô bò, một bọc ngũ cốc, hai hộp sữa bò cùng với một gói mì ăn liền.
Cô lấy từ trong đống nồi ra một cái nồi nhỏ, đi đến bên dòng suối hứng đầy đến nửa nồi, trở lại bên dòng suối lấy cái bếp ra, đem cái nồi nhỏ đặt bên trên, vặn chốt mở, bắt đầu nấu nước.
Một ngọn lửa màu xanh nhạt đột nhiên xuất hiện, chỉ một chốc lát sau, liền nghe thấy trong nồi truyền ra âm thanh của tiếng nước sôi.
Con báo nhỏ luôn nằm lẳng lặng bên cạnh nâng mắt lên nhìn, không nói một tiếng nào mà chỉ nhìn chăm chăm bếp lò, ánh mắt sâu thẳm, chân trước dùng sức thủ sẵn trên mặt đất.
Kỷ Tiểu Âu hiểu tại sao nó lại có phản ứng như thế.
Kỷ Cha của cô là một người rất yêu thích khám phá, trong nhà có rất nhiều thiết bị cùng tư liệu khám phá bên ngoài, cho nên đối với những chuyện này cũng không xa lạ. Sau khi nước sôi, cô xé gói mì ăn liền ra, đem mì để vào trong nước sôi, rồi trộn đều cùng với gia vị, dùng đôi đũa để quậy đều.
Sau đó cô lại đem sữa bò mở ra, uống sạch một hộp rồi sau đó lại mở thêm một hộp sữa bò nữa, để tới trước mặt con báo nhỏ.
“Hiện tại ngươi đang bị thương, uống nhiều sữa vào một chút thì mới tốt, đối với việc vết thương khép miệng lại rất có lợi. Ở đây còn có khô bò, một chút nữa ta sẽ cắt nhuyễn ra để ngươi có thể ăn”. Đã qua hai ngày cô chưa nói chuyện với ai, Kỷ Tiểu Âu đối với một con báo cũng có thể lải nhải, cô có điểm bội phục chính năng lực thích ứng của bản thân mình.
Con bán nhỏ ngày hôm qua đã uống qua một hộp sữa bò, hiện tại nhìn thấy cũng không có kháng cự, thu hồi ánh mắt từ cái bếp, vùi đầu xuống uống sữa.
Kỷ Tiểu Âu lại lấy ra thêm cho mình một hộp sữa nữa, uống xong hai hộp, mì cũng đã nấu chín, liền lấy ra chuẩn bị ăn.
Ngày hôm qua cô chỉ ăn hai thanh chocolate, Bây giờ cuối cùng cũng có thể ăn một bữa ăn thật sự, tuy rằng chỉ là nấu mì đơn giản, cô cũng cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
Sau khi cô ăn xong, nhìn thấy con báo nhỏ đối diện cũng đã ăn gần xong.
Gói khô bò bị nó xé ném qua một bên, thịt bên trong đã được ăn sạch sẽ.
Kỷ Tiểu Âu lo lắng mùi hương của đồ ăn vừa rồi sẽ đưa bầy sói tới, nhanh chóng vội vàng cất nồi chén lại, đi đến bên dòng suối rửa sạch sẽ, đem tất cả mọi thứ cất vào lại trong không gian. Những đồ vật này có thể tích không lớn, mặc dù nhét vào trong túi cũng không chật chỗ, cô cũng không tránh mặt con báo nhỏ.
Con báo nhỏ nhìn chăm chú Kỷ Tiểu Âu đang bận rộn dọn dẹp.
Một lúc sau Kỷ Tiểu Âu lại không tìm thấy được nơi để ném rác, cũng không thể tiện tay ném ở trong rừng rậm được, liền đào một cái hố, đem những hộp sữa bò cùng với túi gói đều chôn ở dưới đất.
Sau khi chôn xong mọi thứ, cô giơ tay lên cọ cọ gương mặt đầy mồ hôi, một vệt bẩn liền theo tay của cô xuất hiện ở trên mặt.
Giống như cô cũng nhận ra được, đứng dậy đi đến bên dòng suối để rửa mặt, bọt nước treo ở trên hàng mi thật dài, đôi mắt lại vô cùng to tròn, làn da trắng như sướng, khuôn mặt bóng loáng. Không giống như những động vật khác cả người đều mọc đầy lông tóc, cả thân thể của cô đều lộ ra những nét vô cùng xinh đẹp.
Kỷ Tiểu Âu đi trở về trước mặt con báo nhỏ, hai má bị ánh nắng phơi đến đỏ bừng, không chớp mắt mà nhìn nó. Con báo nhỏ lui về phía sau hai bước, giống như không có chuyện gì mà dời đi tầm mắt.
Kỷ Tiểu Âu lấy khăn lông ở trên bụng của nó ra, sờ sờ đệm lót thịt trên tay của nó, độ ấm có lẽ đã giảm, buổi tối lại đắp cho nó một lần nữa chắc là sẽ ổn thôi.
*
Đối diện dòng suối là một ngọn núi vô cùng cao lớn, đỉnh núi rất rất cao, cao chọc trời.
Kỷ Tiểu Âu nhớ rõ là bản thân rơi từ trên núi xuống, Từ chỗ này đi thẳng lên có lẽ cô sẽ quen đường một chút.
Cô tính toán giúp con báo nhỏ xử lý tốt miệng rất thương rồi sau đó leo lên núi, chẳng qua sau khi xử lý tốt mọi chuyện, cuối đầu nhìn đồng hồ, phát hiện đã là hai giờ chiều rồi.
Nếu lúc này cô leo lên núi, chờ cho đến khi lên được đến đỉnh núi rồi cũng đã là rạng sáng.
Khi đó đỉnh núi không người, không thể an toàn bằng nơi này.
Sau khi suy nghĩ xong, Kỷ Tiểu Âu quyết định ở chỗ này tạm nghỉ một đêm, sáng sớm hôm sau lại xuất phát.
Kỷ Tiểu Âu đem con báo nhỏ ôm vào trong lòng, ngước mặt nhìn dòng suối nhỏ trước mắt.
Nước trong suối chảy xiết, bị rừng rậm cùng với ngọn núi kẹp ở giữa, nếu muốn qua tới bờ bên kia, cô cần phải vượt qua dòng suối nhỏ này mới được.
Cô nhặt ở bên bờ suối một đoạn cành cây khô, chọc vào trong nước để xem độ sâu của nó, lấy ra đo cùng với cẳng chân của mình, dòng nước cũng không sâu, không qua tới cẳng chân của cô.
Khi xuyên qua đây Kỷ Tiểu Âu Chỉ mặc một cái quần ống rộng màu vàng nhạt, cô ôm con báo nhỏ từng bước một chậm rãi đi đến bên bờ bên kia.
Ở bờ bên kia cũng là một rừng rậm, chẳng qua cây cối ở đây mọc thấp, không giống như cây cối ở bờ bên đây vô cùng đáng sợ.
Ở đây ánh nắng tươi sáng hơn, cây cối xanh um tươi tốt, giúp cho người nhìn cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Điều càng khiến cho Kỷ Tiểu Âu vui mừng chính là, ở chỗ này cô có thể nhìn thấy được một vài loại cây cối quen thuộc.
Cuối cùng cô cũng được nhìn thấy những thứ quen thuộc rồi!
Kể từ đó cô càng thêm tin tưởng rằng sau khi leo đến đỉnh núi là có thể tìm được các bạn học và thầy giáo.
Có điều Kỷ Tiểu Âu cũng không mất đi lý trí, sau khi đi ở trong rừng rậm hơn một canh giờ, tìm được một hang động không cao không thấp. Nơi này là một vị trí để ẩn nấp, lưng dựa vào ngọn núi, còn có những cành lá tươi tốt của cây đại thụ che lấp, dã thú không thể tìm được nơi này, buổi tối bọn họ có thể dừng lại nơi này để nghỉ ngơi.
Năm giờ chiều, Kỷ Tiểu Âu giúp con báo nhỏ hạ sốt một lần nữa, lại cho nó ăn ngủ cốc cùng với khô bò và sữa bò. Bởi vì buổi trưa cô ăn cũng nhiều, nên bây giờ không đói, chỉ uống thêm một hộp sữa bò nữa, từ trong không gian lấy ra một cái túi ngủ, chuẩn bị chờ đợi “trời tối” đến.
Sáu giờ chiều vừa đến, rừng rậm đúng giờ chìm vào trong bóng tối.
Kỷ Tiểu Âu vẫn không có cách nào để lý giải hiện tượng tự nhiên ở nơi này, lại bức ép bản thân không nên suy nghĩ nhiều. Quay đầu nhìn sang bên cạnh, con báo nhỏ đã sớm ngủ từ lâu rồi, cô suy nghĩ một chút, lấy từ trong không gian ra một cái thảm lông, đắp lên trên người của nó.
Ban đêm sương mù dày đặc, bầu trời không một ngôi sao.
Buổi sáng tiếp theo, trời mới vừa sáng, con báo nhỏ đã mở to mắt ra nhìn, thấy trước mắt trống không, túi ngủ cũng không thấy, thảm lông cũng không thấy, ngay cả một hộp sữa bò cũng không thấy đâu nữa.
Ngay cả Kỷ Tiểu Âu cũng biến mất sạch sẽ.
Con báo nhỏ chậm rãi đứng dậy, nhìn nơi mà Kỷ Tiểu Âu nằm tối hôm qua, giống như bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, nó quay đầu nhìn về phía cái chân sau mà mình bị thương.
Phía trên được băng bó sạch sẽ, nhìn là biết sáng nay vừa mới được băng bó lại một lần, vẫn như cũ được thắt một cái nơ con bướm vô cùng loá mắt.
Con báo nhỏ nhìn chằm chằm vào cái nơ trong chốc lát, sau đó chậm rãi thu hồi tầm mắt, liếm liếm hàm răng, xoay người không nhanh không chậm đi về phía sâu trong rừng rậm.