Dã Thú Ngửi Tường Vi

Chương 40: Trả thù


Đọc truyện Dã Thú Ngửi Tường Vi – Chương 40: Trả thù

Nguyên bản chuyện này đến kỳ quái, Chiến Vô Dã và Chiến lão tướng quân hành động cũng là cực kì dị thường, nhưng Từ Trường Thanh một lòng sốt ruột Vân di, vẫn chưa nghĩ kĩ, mà Vân di đau đầu đầy mồ hôi, cả người vô lực, ánh mắt có chút tan rã.

Từ Trường Thanh thấy thế liền cảm thấy không ổn, đây là tinh khí ở trong cơ thể nhanh chóng tiêu tán, mà Vưu tham quân gắt gao ôm Vân di, không ngừng gọi tên của nàng, khiến nàng tận lực bảo trì thanh tỉnh.

Lúc này tiểu tư đã xem giữ thai hoàn cầm tới, Từ Trường Thanh lập tức xoay người đi mau vài bước tiếp nhận, thừa dịp xoay người dùng ống tay áo che, đổ ra dược hoàn nhanh chóng hướng lên trên mặt đồ ba giọt lục dịch, sau đó xoay người vội vàng lấy tay uy Vân di ăn xuống.

Một lát sau cảm giác đau đớn củaVân di liền giảm bớt một chút, đây là do được bổ sung chút tinh khí, cũng chậm chậm có chút tinh thần, chỉ là toàn thân vẫn như cũ nặng nề vô lực, sắc mặt tái nhợt. Bụng dưới còn từng trận co rút đau đớn, Vưu tham quân biết để lâu vô ích, đứng dậy đem Vân di một phen ôm lấy, vội vàng đi phòng cách đại sảnh gần nhất.

Đại khái là hiệu quả của lục dịch và giữ thai hoàn, Vân di nằm ở trên giường, đã cảm thấy đau bụng giảm bớt, che lên chăn bông mặc dù cảm thấy toàn thân rét run, cũng là so với vừa rồi tốt nhiều lắm, mà Vưu tham quân trong lòng nôn nóng, trong phòng không ngồi nổi, luôn luôn ở ngoài cửa tới tới lui lui, ở cửa nhìn xung quanh, chờ đại phu tiến đến, đại phu đã gần đến bảy mươi tuổi, cho dù có lòng mau chút, người lại đi đứng không tiện mau không được, nếu gặp bệnh cấp tính, thật có thể khiến người chết, nề hà trên đường này chỉ có hắn y thuật cao minh nhất.

Lúc này trong phòng có mấy phụ nhân đang chăm sóc Vân di, Từ Trường Thanh rót trà hoa tường vi, nhỏ vào trong năm sáu giọt lục dịch, hắn trong lòng lúc này cực hối hận, bởi vì tham luyện dưỡng linh thuật, đem một lọ lục dịch lúc trước tích lại đều hết sạch, chỉ chừa vài giọt, tuy rằng tạm thời có thể cấp cứu, nhưng là chung quy không đủ, cũng không biết mới vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lúc ấy linh khí đan điền phảng phất như bị hút đi, cơ hồ từ kinh mạch bốn phía tràn ra bên ngoài cơ thể, hắn như thế, huống chi là Vân di và thai nhi trong bụng nàng.

Tinh khí không có có thể luyện nữa, nhưng hài tử thì không thể, nếu thai này không bảo đảm, đối với Vân di đến tột cùng sẽ có bao nhiêu thương tổn, Từ Trường Thanh không dám tưởng tượng.

Nghĩ xong liền bất chấp, lập tức đi vào bên giường, liền ôn trà hoa để Vân di uống mấy khẩu, Vân di trong cơ thể khuyết thiếu tinh khí, ngửi được tinh khí tường vi thân thể tự nhiên sinh ra nhu cầu, uống nhiều một ít, sắc mặt cũng có chút tinh thần, một hơi uống hết mới buông chén ra.

Trong tay Từ Trường Thanh không còn lục dịch, mà thứ có linh khí khác là linh rượu Tử Tử nhưỡng, tiếp chính là trà hoa tường vi, nhưng nước uống hơn không khỏi yếu đi, mà Vân di lúc này không nên lộn xộn, thật sự thực không tiện, vì thế hắn ở sơn động trong núi nhỏ tìm kiếm một phen, cuối cùng đứng ở trước hoa tương, tuy rằng hoa tương linh khí không bằng trà hoa, nhưng thắng ở chỗ có dinh dưỡng, cực kì bổ thân, thích hợp nhất ăn lúc tinh khí không đủ, không khỏi xoay người đến phòng bếp lấy ra một cái bát không đến, Vân di ở trù phòng vốn còn có một vò hoa tường vi tương, bởi vì lần trước Vân di nếm qua vẫn đối với thứ này nhớ mãi không quên, gả vào Chiến phủ không lâu, liền đem tường vi trong tiểu viện chuyển vào phủ, trước đó đem đóa hoa cẩn thận hái xuống, ấn theo phương pháp Từ Trường Thanh nói rửa sạch cùng mật làm một vò.

Từ Trường Thanh lấy cớ này, từ tiểu sơn lấy ra một chén hoa tương lớn, bởi vì để lâu, hoa đã bị mật thẩm thấu, toàn bộ thành màu tím, vào miệng liền tan, phi thường ngọt ngào, vừa đem ra mùi thơm nức mũi, Từ Trường Thanh không dám chần chừ, lập tức cầm thìa trở lại phòng ngủ, vài phụ nhân kia thấy Vân di dưới thân đã xuất huyết, người người sắc mặt tái nhợt, không biết làm thế nào cho phải, thấy Từ Trường Thanh lúc này không biết cầm cái gì đến, vốn định ngăn cản, nhưng việc này không phải là nhỏ, đều sợ bị giận chó đánh mèo cũng cũng không dám lên tiếng .


Từ Trường Thanh để người nâng dậy Vân di dậy, dùng cái đệm đựng phượng vũ nhiều màu để nàng ôm vào bụng, bát hoa tương đã được hắn hòa nước ấm, cũng không lạnh, Vân di lúc này tinh thần đã tốt hơn một ít, cũng cảm thấy cực đói, trên người tinh khí bị rút kiệt, tự nhiên sẽ cảm thấy bụng đói kêu vang, ngửi được hương khí hoa tương liền lập tức mở mắt ra, Từ Trường Thanh cầm chén lấy đến trước mặt nàng, nàng theo bản năng vươn tay nhận lấy, dùng thìa múc ăn.

Mà Từ Trường Thanh ngồi ở bên giường, nhìn như coi Vân di, nhưng trên thực tế đưa tay đặt ở trên lưng Vân di, chậm rãi vận chuyển dưỡng linh thuật.

linh khí trong đan điền của hắn trước đó đã tiêu tán một hai phần mười, lại giúp Vân di bù đắp linh khí, liền có chút thiếu, mà tinh khí trong cơ thể Vân di hiển nhiên còn chưa đủ, hắn dùng linh khí ôn dưỡng thân thể Vân di, có thể mơ hồ cảm giác được tim đập của thai nhi, tựa hồ còn sống, hơn nữa cực kì hao tổn linh khí, trước đó cho Vân di một ít linh khí cũng đều bị nó hấp thu thất thất bát bát, Vân di cơ hồ không được đến nửa phần, bất quá nghe tim đập ngược lại đã hữu lực hơn.

Dù hài tử được bảo vệ, nhưng Vân di thân thể suy sụp cũng không phải hắn muốn nhìn thấy, nhưng lục tích đã dùng hết, linh khí trong thân thể cũng còn thừa không có mấy, trà cũng đã uống tương cũng đã ăn, cơ hồ là vô kế khả thi, nhưng cứ như vậy, thân thể trong lúc nhất thời không bổ được, về sau muốn bổ cũng vô kế khả thi .

Người ta nói cái khó ló cái khôn, Từ Trường Thanh thật là trong đầu linh quang chợt lóe, hắn nghĩ đến trên núi nhỏ trừ bỏ lục dịch có linh khí, còn có thứ có linh khí không kém, cơ hồ có thể nói là gốc rễ của lục dịch, thì phải là ngọc thạch, ngọc thạch trong sơn động lại càng thêm có linh khí.

Từ Trường Thanh luyện dưỡng linh thuật chính là lấy linh khí ngoại vật tồn vào trong cơ thể, khi cần cũng có thể lấy ra bên ngoài cơ thể, như vậy hắn có thể từ ngọc thạch trong hấp thu linh khí, lại đưa vào trong thân thể Vân di hay không.

Tuy rằng nghĩ là hợp tình hợp lý, nhưng chưa từng thử qua như vậy, không biết có thể xảy ra cái gì ngoài ý muốn hay không, không khỏi cảm thấy không yên, nhưng nếu không thử chỉ sợ về sau sẽ hối hận.

Cũng không suy tư lâu, liền cắn răng đưa tay vào trong ống tay áo, vô thanh vô tức từ trong sơn động lấy ra một khối ngọc cỡ bàn tay, nắm ở lòng bàn tay, sau đó tĩnh tâm vận dưỡng linh thuật, khống chế lòng bàn tay từ trong ngọc thạch hấp thu linh khí.

Quá trình hấp thu linh khí từ trong ngọc, cơ hồ không có khúc chiết thuận lý thành chương, không hề trì hoãn hoàn thành .

Hắn dùng một bàn tay nắm ngọc thạch, tay kia thì cách quần áo để ở sau lưng Vân di, đem linh khí trong ngọc chậm rãi đưa vào, trong đó Vưu tham quân qua lại nhìn vài lần, phát hiện sắc mặt Vân di so trước đó tốt hơn một ít, mới an tâm hơn.


Tại Từ Trường Thanh qua lại hấp thu ba khối ngọc thạch, lão đại phu kia mới rốt cục san san đi vào, Từ Trường Thanh thấy thế lập tức thu ngọc lại, đứng ở một bên, lão đại phu vội vàng để người giúp Vân di nằm xuống.

Lúc này Vân di, tinh thần đã tốt hơn nhiều, trước đó nàng chỉ cảm thấy trong bụng quặn đau, tứ chi băng lãnh, eo phúc ẩn ẩn có cảm giác rớt ra, bất quá vừa rồi ăn bát mật tương lại thấy khỏe hơn không ít, trong bụng băng lãnh như trước, còn hơi có chút ấm áp, thân thể cũng yên tĩnh lại, cảm giác rớt xuống cơ hồ không còn, nằm ở trên giường còn có thể mở miệng trấn an trượng phu cùng cháu, làm cho bọn họ không cần lo lắng, có lẽ là mẫu tính cho phép, nàng cúi đầu vuốt bụng còn chưa hở ra cảm giác được hài tử vẫn còn.

Lão đại phu chẩn mạch xong, liền nói với Vưu tham quân:“Vưu phu nhân thân thể suy yếu, lại động thai khí, có dấu hiệu đẻ non, cần nhiều ngày nằm trên giường tĩnh dưỡng, uống thuốc dưỡng thai cùng thuốc bổ tỉ mỉ điều trị, chú ý đừng đi loạn, hẳn là không có trở ngại.”

Vưu tham quân vừa nghe nhất thời sắc mặt vui mừng, vội vàng để người chuẩn bị giấy mực để đại phu viết xuống thuốc dưỡng thai.

Vân di nằm ở trên giường cũng không khỏi nghĩ mà sợ, nàng nghĩ mình mới vừa rồi là ăn gì đó làm hỏng bụng, nguyên lai đúng là động thai khí, cảm thấy cực kì áy náy, thấy Vưu tham quân không có ý trách cứ, mới hơi nhẹ nhàng thở ra, cũng có chút buồn ngủ, thấy Thanh Nhi ở trước giường cẩn thận ém góc chăn cho nàng, liền hướng hắn cười cười mới nhắm mắt lại qua một hồi liền ngủ.

Mà bên kia, Chiến Vô Dã một đường đi vào nội thất, hắc ảnh theo sát ở phía sau nói:“Thiếu chủ, thuộc hạ vừa điều tra rõ, uy áp kia là kỳ môn cửu cung giáp trận.”

“Bố trí khi nào ?” Chiến Vô Dã ngăn trên người hắc sam, phủ thêm ảnh vệ giáp, cũng không quay đầu lại hỏi.

“Bày trận thời gian hẳn là trong vòng ba tháng gần đây, ở phụ cận tướng quân phủ, dùng người bất đồng mỗi ngày bày ra một chút, đến hôm nay vừa lúc đại trận bố thành.”

“thời gian dài như thế, vì sao không có người phát hiện ?”


“Bẩm thiếu chủ, trận này từ nhiều tiểu trận tạo thành, mỗi ngày bày ra một tiểu trận, không khiến cho linh khí rung chuyển, thật sự rất khó phát hiện, bất quá uy lực cũng không lớn, có lão tướng quân và thiếu chủ, quả thực không đáng nhắc tới……”

“Trận pháp này là nhằm vào nữ nhân ?” Chiến Vô Dã tạm dừng.

“Không, là nhằm vào mọi người, bất quá uy lực được thiếu chủ và lão tướng quân ngăn cản, có thể xem nhẹ không đáng kể, nhưng đối với thai nhi có ảnh hưởng.”

Chiến Vô Dã “Hừ” một tiếng, khó trách thời gian này trong phủ thái bình, cho dù có tin hỉ truyền ra ngoài, cũng không thấy Bạch Vân Quan có động tác gì, nguyên lai là đánh chủ ý này.

“Thẩm nương liệu có chuyện ?”

“Bẩm thiếu chủ, đại phu nói cần tĩnh dưỡng.”

“Vậy là không có việc gì……”

“Bất quá nghe nói thân thể thực suy yếu, có dấu hiệu đẻ non.”

……

“Thiếu chủ chuẩn bị đi đâu ?”

“Bạch Vân Quan.”


“Thiếu chủ chẳng lẽ không đi giúp lão tướng quân một tay sao ? dù sao lão tướng quân tuổi tác đã cao, lần trước lại mất nguyên khí, vừa mới rồi điều dưỡng, chỉ sợ không phải đối thủ của đạo trưởng Cưu Nguyên của Bạch Vân Quan ……”

“Đây là ân oán của hắn cùng với Cưu Nguyên, đâu có chuyện gì liên quan tới ta ?” Chiến Vô Dã không có biểu tình gì nghiêng đầu nhìn hắn.

Hắc ảnh:……

“Vậy thiếu chủ lúc này vì sao phải đi Bạch Vân Quan…… ?”

“Đương nhiên là lấy ngàn năm linh nhũ.”

Hắc ảnh không khỏi đổ mồ hôi, Bạch Vân Quan phía sau núi có một thạch động, bên trong có một khối thạch bích, thạch bích thường niên nhỏ chất lỏng là ngàn năm linh dịch, mỗi cách hai ngày có một giọt, một năm chỉ có một bình nhỏ, thường bị Cưu Nguyên lấy đến luyện đan, cực kì trân quý.

Bất quá việc này chỉ có Chiến gia cùng Bạch Vân Quan một số ít người biết, thiếu chủ từ nhỏ được lão tướng quân dẫn đến phía sau núi ăn cắp linh dịch của lão đạo kia, hiện tại đi vào sơn động kia giống như đi vào cửa nhà mình, bất quá lão đạo kia cũng là tinh như quỷ, đã sớm đối với hắn có phòng bị, bình thường hao tổn tâm cơ cướp được bất quá chỉ có một hai giọt, thiếu chủ lần này đi, rõ ràng là muốn thừa dịp lão đạo cùng lão tướng quân đấu ngươi chết ta sống, chiếm hết tiện nghi của đạo quan kia.

“Thiếu chủ anh minh, nếu nhân cơ hội này cướp được ngàn năm linh nhũ Cưu Nguyên tích góp từng tí một nhiều năm, lão tướng quân chắc chắn thập phần cao hứng, ngày sau dược dưỡng thương cũng không cần lo, cũng có thể cho Vưu phu nhân một ít dùng ăn, bảo vệ huyết mạch Chiến gia.”

Chiến Vô Dã hãy còn cột chắc đai lưng, đưa tay lấy qua đoạt hồn đao, quay đầu ánh mắt sâu thẳm chống lại hắc ảnh, khóe miệng mỉm cười:“Ta không chỉ muốn đi lấy linh nhũ, còn muốn đập kim cương lô đỉnh của lão đạo kia, thiêu đan phòng của hắn, quật địa mạch của hắn, phá nát linh dược của hắn ……”

Nói một câu tiếu ý liền tăng thêm một phần, hắc ảnh nghe được nhịn không được rùng mình một cái, rốt cục hiểu được, thiếu chủ đi trộm linh nhũ kỳ thật bất quá là lấy cớ mà thôi, thực tế nhân cơ hội trả thù Cưu Nguyên thủy là thật, ngẫm lại cũng đúng, mấy năm nay thiếu chủ ở dưới tay lão đạo kia chịu không ít tra tấn, trong đó có bao nhiêu lần cong vĩ mà chạy ? có bao nhiêu lần cả người mang huyết ? lại có bao nhiêu lần chật vật không chịu nổi, thậm chí thiếu chút nữa chết ? nay thật vất vả đợi cơ hội này đưa đến cửa, rốt cục có thể trả thù, làm sao có thể không đại náo một phen.

Chỉ là hắn không nghĩ tới thiếu chủ sẽ tàn nhẫn như vậy, há mồm đã nghĩ đào mộ tổ tiên của lão đạo kia .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.