Dã Thú Ngửi Tường Vi

Chương 17: Bán đất


Đọc truyện Dã Thú Ngửi Tường Vi – Chương 17: Bán đất

Qua một trận, sinh ý của xưởng rượu bên cạnh đột nhiên tốt lên, phụ cận không ít người nổi tiếng đến xưởng rượu mua rượu, ngay cả Túy Tiên cư bên cạnh cũng đặt vài hũ, phàm là người uống qua rượu của xưởng rượu kia, cơ hồ mỗi người đều dựng ngón tay khen ngợi, rất nhanh lô rượu kia liền bán hết, xưởng rượu bán lời một khoản.

Nhưng là rưỡu nhưỡng sau này lại làm sao cũng vô pháp so với hương vị nhưỡng một lần kia, người mua đều thực thất vọng, thậm chí có người ác ý nói xưởng rượu thấy sinh ý hảo, kiếm tiền đỏ mắt, trộn nước vào trong rượu.

Này quả thật là đại đại oan uổng cho xưởng rượu, việc buôn bán kiêng kị nhất chính là lấy bát cơm của mình tự đập chân mình, trừ phi là đầu óc bị nước vào, nếu không chuyện trộn nước vào trong rượu làm hỏng thanh danh người bình thường sẽ không làm .

Chủ xưởng rượu bởi vì chuyện này, vài ngày không ngủ được, trằn trọc, trăm tư không thể giải, rõ ràng mỗi lần nhưỡng rượu nguyên liệu đều là giống nhau, ngay cả dụng cụ đựng thóc cũng không khác, vị sao lại kém nhiều như vậy.

Hắn càng nghĩ, trong giây lát nhớ lại một sự kiện, có một lần trong viện xưởng rượu tỉnh bị mưa ngập hai ngày, nước giếng đều đục, bất đắc dĩ liền sai tiểu nhị đến nhà cách vách đi mượn nước, chẳng lẽ, rượu hai lần khác nhau như thế, là bởi vì nước giếng sao ?

Ngày thứ hai, chủ xưởng rượu lại tìm cớ, đến nhà Từ Trường Thanh xin nước, Từ Trường Thanh lại nhỏ một giọt lục dịch vào trong nước giếng.

Sau khi nâng nước về, chủ xưởng để tâm, dùng nước trong xưởng cùng nước giếng nhà kia, mà nguyên liệu giống nhau nhưỡng hai lô rượu, cũng đánh dấu lại.

Đợi ba ngày sau chưởng quầy mở lô rượu ra, trước múc ra một chút rượu dùng nước giếng hậu viện xưởng rượu nhưỡng ra, hương vị có hơi nhạt, nhưng cũng không tệ bất quá, sau đó lại mở ra một lô khác, vừa mở ra liền nức mũi hương rượu, vội vàng múc ra một chút đến phẩm, miệng đầy mùi thơm ngào ngạt, cứ như rượu gạo mười năm tốt nhất, chưởng quầy nhịn không được lại uống thêm mấy ngụm, cuối cùng rốt cục thừa nhận nước này nhưỡng ra rượu so nước giếng hậu viện xưởng rượu nhưỡng ra rượu tốt hơn không chỉ mười lần.

Nước tốt đối với người nhưỡng rượu là ngàn vàng khó mua, có thể ngộ không thể cầu, điều này không thể nghi ngờ khiến chủ xưởng rượu mừng rỡ như điên, cũng liền trực tiếp xem nhẹ vấn đề vì sao hai nhà cách nhau gần như vậy, chất nước lại cách biệt một trời.

Sáng sớm ngày thứ hai, chưởng quầy sớm đi vào tiểu viện nhà Từ Trường Thanh, Vân di đang múc nước giếng giặt quần áo, Từ Trường Thanh thì ở một bên giúp đổ nước, chủ xưởng trước đó không biết nước giếng kia trân quý, nay đã biết thấy dùng nó giặt quần áo, không khỏi có chút đau lòng, vội vàng dời tầm mắt, cùng Vân di khách sáo hai câu, không bao lâu liền nói ý đồ đến đây.


Hắn đương nhiên sẽ không ngốc nói ra bí mật về nước giếng, chỉ lấy cớ xưởng rượu gần đây sinh ý không tệ, rượu nhưỡng ra nhiều hơn, nhưng diện tích xưởng rượu có hạn, muốn mua cái sân này của Vân di cất rượu vân vân.

Vân di hơi ngoài ý muốn, không nghĩ tới muốn xây dựng thêm trước lại là xưởng rượu mà không phải Túy Tiên cư, nhưng vô luận là ai cũng tốt, Vân di đều rất muốn sớm bán đi căn nhà này, lấy tiền tìm căn nhà càng thích hợp ở lại, bởi vì hiện tại thời tiết đã nhập thu, nhiệt độ không khí sáng sớm và đêm có chút lạnh, căn phòng này vào mùa hè có thể ở, nhưng mùa đông nếu không tu bổ chỉ sợ sẽ làm hài tử bị tội, dù sao nhiều năm không tu sửa, rất nhiều nơi ván gỗ đều cực kì đơn bạc, không giữ ấm lắm.

Trong lòng Vân di nghĩ là một chuyện, trên mặt đương nhiên sẽ không biểu lộ ra, lời nói không vội vàng, ngược lại còn uyển chuyển cự tuyệt yêu cầu của chủ xưởng rượu.

Chủ xưởng rượu đương nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ, vẫn không ngừng khuyên bảo, cuối cùng đem bạc tăng đến hai trăm năm mươi lượng, Vân di vốn định bán hai trăm năm mươi lượng đến ba trăm lượng bạc, hiện tại đạt được giá đích khiến nàng có chút ý động.

Từ Trường Thanh ở bên cạnh nhìn chảy ra mồ hôi, sợ Vân di sẽ nhả ra đáp ứng, hai trăm năm mươi lượng tuy rằng đến giá mấu chốt, nhưng tuyệt đối còn có không gian tăng giá, không nói đến chủ xưởng rượu còn có thể thêm ngân lượng, Túy Tiên lâu nay còn không có lộ ra tiếng gió, hết thảy vẫn còn đường lên xuống.

Quả nhiên Vân di cũng suy xét đến điểm ấy, không dễ dàng đáp ứng, uyển chuyển nói, mình là cô nhi quả phụ tìm nơi ở không dễ, việc này còn cần cẩn thận suy nghĩ lại.

Chủ xưởng rượu thấy thế liền biết nói thêm gì đi nữa chỉ sợ sẽ làm quá thành hỏng, liền nói trở về đợi tin tức tốt từ Vân di, trước khi rời đi ánh mắt còn dừng lại trên giếng nước một cái, đáy mắt ẩn ẩn tham lam.

Dừng ở trong mắt Từ Trường Thanh, không khỏi đối với chủ xưởng này suy giảm ấn tượng, tia áy náy trước đó lợi dụng xưởng rượu lập tức không còn, vốn tính toán căn nhà này không bán cho xưởng rượu, đỡ phải để nhà người ta tiền mất tật mang, nhưng hiện tại cũng quên đi vướng mắc ấy.

Hết thảy đều là nguyện giả mắc câu, giới cao giả đắc.*


*Người người nguyện mắc câu, người ra giá cao hơn thì được

Chuyện này cơ hồ chưa đến đêm liền truyền vào trong tai Túy Tiên cư lão bản, ngày đó buổi chiều liền vẻ mặt hổn hển, vội vàng lại đây, thấy chỉ có Từ Trường Thanh ở nhà, giọng điệu không khỏi có chút nôn nóng, cũng không thấy nho nhã lễ độ ngày thường, trực tiếp liền hỏi hắn có phải nương hắn muốn nhà hay không.

Từ Trường Thanh sớm đoán được hắn sẽ đến, bất quá không nghĩ tới đến nhanh như vậy, vừa nghĩ thoáng qua liền đem chuyện buổi sáng chủ xưởng rượu muốn mua nhà hai năm rõ mười nói ra, không giấu diếm cũng không thêm thắt gì.

Rõ ràng Túy Tiên cư lão bản đã từ miệng tiểu nhị nghe chuyện từ đầu đến cuối, đến đây chỉ là muốn hỏi rõ ràng mà thôi, nghe Từ Trường Thanh nói cùng tiểu nhị không sai chút nào, lúc này liền căm tức đứng lên, sắc mặt cũng không che lấp .

Hung tợn nói:“Gi ỏi lắm ngươi Triệu tửu tao, ta không để yên cho ngươi!” Nói xong liền nổi giận đùng đùng bỏ đi .

Vân di chạng vạng mới về, Từ Trường Thanh liền đem chuyện buổi chiều Túy Tiên cư lão bản tới nói cho nàng, Vân di nghe xong trong lòng có tính toán.

Ngày thứ hai Túy Tiên cư lão bản vào sân, vẻ mặt lại như thường, chỉ là trong lời nói không ngừng quanh co lòng vòng hỏi Vân di có ý bán nhà hay không.

Vân di vẫn khuôn mặt tươi cười ứng phó, cũng thoải mái nói nàng không định bán nhà, Túy Tiên cư lão bản nghe xong là vừa vui lại buồn, vui là tạm thời không cần lo lắng rơi vào tay Triệu tửu tao, buồn là chính mình đồng dạng cũng không lấy được .


Kế hoạch vốn có của hắn là trước cùng quả phụ này giao hảo, về sau nạp nàng làm thiếp, căn nhà này đến lúc đó tính làm đồ cưới, cũng trở thành vật trong tay hắn, nhưng một cọc sinh ý tốt đẹp lại nửa đường bị Triệu tửu tao làm hỏng, trước đó không có người đánh chủ ý với khối đất này, hắn cũng không vội, nhưng lúc này, có người ở bên như hổ rình mồi, chỉ e đêm dài lắm mộng, hắn nhất định phải sớm đem căn nhà lấy đến, nếu thật rơi vào tay người khác, chỉ sợ về sau sẽ tốn hơn hiện tại mấy lần để mua về, vậy mất nhiều hơn được .

Túy Tiên cư lão bản khách sáo trong chốc lát, liền hậu nghiêm mặt cùng Vân di thảo nhân tình, nói là xem phân thượng giao hảo hai nhà, có thể lấy ba trăm lượng bạc mua căn nhà này hay không.

Ba trăm lượng đủ để ở kinh thành mua một căn nhà tốt, Vân di cực kì động tâm, nhưng lập tức liền khó xử nói mình là một nữ tử nhân gia, loại chuyện này nhất thời cũng không có chủ ý, có thể cho nàng thời gian suy nghĩ một chút hay không.

Túy Tiên cư lão bản tuy rằng bất mãn, cũng là không thể cưỡng bức người ta đem địa khế lấy ra, cũng liền từ bỏ, nói ngày mai lại đến.

Sáng sớm ngày thứ hai, chủ xưởng rượu đột nhiên đến bái phỏng, mở miệng liền trực tiếp muốn dùng bốn trăm lượng mua vào căn nhà này, giọng điệu tràn ngập khí thế không được tới tay tuyệt không bỏ qua, khiến Vân di có chút không biết nói gì……

Tối hôm qua Vân di tuy rằng không lập tức trả lời thuyết phục Túy Tiên cư, nhưng kỳ thật cũng đã tính toán đem căn nhà bán cho Túy Tiên cư lấy ba trăm lượng, không nghĩ tới xưởng rượu cư nhiên nhất quyết không tha, muốn nói Túy Tiên cư xây dựng thêm mua đất là lửa sém lông mày, nhưng xưởng rượu đâu phải không mua căn nhà này là không được, dù không có chỗ cất rượu cũng có thể làm hầm gửi, huống chi căn nhà nát này cũng căn bản không đáng giá bốn trăm lượng, đặt ở trong mắt người khác nhất định sẽ nghĩ người này điên rồi, trừ bỏ Từ Trường Thanh không có người có thể đoán được chủ xưởng rượu nghĩ thế nào .

Bất quá Vân di lúc này nhìn ra manh mối, nếu hai nhà đều tranh mua, đơn giản liền ai cũng không bán. là điểm

Cứ như vậy, Túy Tiên cư cùng xưởng rượu đơn phương tranh giành, nửa tháng sau một ngày giữa trưa, Túy Tiên cư lão bản lại đây, một câu không nói, rảo bước tiến đến cửa liền từ trong lòng lấy ra một xấp ngân phiếu chụp ở trên bàn, đáy mắt tràn ngập tơ máu, nói:“Sáu trăm lượng mua lại khối đất này, nếu được lập tức trao đổi địa khế, không được Lý mỗ lập tức rời đi, ngày sau cũng tuyệt không đến đại môn các ngươi, Lý mỗ nói được thì làm được !”

Có thể thấy được Túy Tiên cư lão bản đã bị bức đến cực điểm, nếu không đáp ứng liền thật sự trở mặt, Vân di cũng không hàm hồ, xoay người vào buồng trong lấy ra địa khế và phòng khế giao cho hắn nói:“Không nghĩ tới nơi che thân này của tiểu muội đối Lý huynh trọng yếu như vậy, vốn tiểu muội là muốn thà rằng không bán cũng không tổn thương hòa khí mấy nhà, nhưng tốt xấu gì cũng cùng Lý huynh quen biết một hồi, lần này dù là thật sự đắc tội xưởng rượu Triệu gia, tiểu muội tự mình cũng biết, địa khế phòng khế đều ở đây, Lý ca ngươi lấy đi.”

Một bên Từ Trường Thanh sớm đem sáu tấm ngân phiếu một trăm lượng trên bàn nhìn cẩn thận, tùy tay nhét vào trong lòng.

Túy Tiên cư lão bản nghe được lời này của Vân di, lại thấy địa khế, sắc mặt mới dịu đi, điểm dấu tay lên giấy, trong lòng miễn bàn cỡ nào hối hận, sớm biết như thế còn không bằng lúc trước đừng động tâm tư kia, nhiều lắm ra hơn hai trăm lượng, tội gì hiện tại lấy giá đại trạch mua nơi chật hẹp nhỏ bé này, ăn một trận đắng thái độ cũng không tốt mãi được, nếu hiện tại đã lấy được địa khế, mục đích đạt tới, liền trực tiếp vạch mặt ôn hòa, đầu tiên là minh ám chế ngạo Từ Trường Thanh và Vân di vài câu, sau đó mở miệng đuổi người, muốn các nàng trước buổi chiều lập tức tìm nơi cút đi.


Từ Trường Thanh và Vân di được sáu trăm lượng đại tiện nghi, trong lòng đã sớm vui như nở hoa, tự nhiên không lọt tai vài câu vô lễ, đừng nói đuổi người, dù muốn lưu bọn họ ở đây, bọn họ cũng không ở, ai biết Túy Tiên lâu lão bản có thể nuốt không trôi ngụm khẩu khí này, sẽ tìm người cướp ngân phiếu về hay không.

Chờ hắn đi rồi, Từ Trường Thanh lập tức nói:“Vân di, chúng ta lập tức đi mua nhà đi……”

Vân di cũng thần bí cười, điểm trán Từ Trường Thanh nói:“A di đã sớm nhắm trúng một chỗ, bốn trăm lượng bạc, sân tuy rằng không lớn, nhưng cực kì tinh xảo, còn có núi giả hòa một tiểu hoa viên, đợi đến trưa chúng ta chuyển qua ngươi có thể thấy được.”

Tảng đá lớn trong lòng Từ Trường Thanh cuối cùng đã hạ xuống, cùng Vân di đem thứ thể sử dụng trong nhà đơn giản thu thập qua, hai gốc tường vi trong viện cũng đào ra, Vân di đi mướn xe ngựa, đem này nọ đều chuyển đi, ngồi xe ngựa một đường xuyên qua bảy tám con phố mới dừng lại.

Trên đường này u tĩnh hơn, rất thích hợp để ở, tòa nhà cũng xây cực kì cẩn thận, Vân di xuống xe chỉ vào một đại môn nói:“Thanh Nhi, chính là nơi này .” Sau đó đẩy cửa ra.

Từ Trường Thanh thiếu chút nữa muốn dụi mắt, bốn trăm lượng quả thật không phí phạm, đá cuội trên lối đi chỉ có hai màu vàng trắng, mặt phải núi giả, mặt trái hoa viên, tòa nhà không lớn, cũng xây thập phần tinh xảo, một trận gió thổi qua, màn rèm hồng nhạt bên lâu lan song các liền đón gió tung bay, thật là một bức họa xinh đẹp.

Vân di thấy hắn xem ngây người, nhịn không được cười nói:“Được chứ? ngươi về sau sẽ ngụ ở trong phòng bên phải, trong chốc lát ta sẽ mang ngươi qua nhìn xem, không chỉ nhà này tốt, hơn nữa vị trí cũng không tệ, ngươi có biết đối diện nhà của chúng ta là phủ nhà ai không ?”

“Nhà ai ?” Từ Trường Thanh hoàn toàn bị sự tinh mỹ của tòa nhà hấp dẫn, thuận miệng hỏi.

“Ðại Uyển Chiến gia tướng quân phủ……” Vân di nhịn không được nở nụ cười, cực kì vừa lòng nói:“Ở nơi này, mượn ánh sáng của quý nhân, ta và Thanh Nhi cũng có thể ngủ an ổn.”

Từ Trường Thanh vừa nghe đến ba chữ tướng quân phủ, khuôn mặt vốn cao hứng phấn chấn đột nhiên bị kiềm hãm, nhất thời thu lại cước bộ muốn đi tham quan nhà, quay đầu nhìn về phái đối diện liếc mắt một cái, trước kia khi hắn ăn xin rất ít cơ hội có thể đến con đường này, hơn nữa còn là ba năm trước đây, kết cấu đương nhiên có chút bất đồng, nhất thời không có nhận ra, Vân di vừa nói như vậy, hắn mới phản ứng lại, kia quả nhiên là tướng quân phủ, Từ Trường Thanh đôi mắt tối sầm lại, trong lòng lập tức trầm xuống


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.