Bạn đang đọc Dã Thú Dưới Váy Em – Chương 59: Vinh Quang Của Anh 7 – Chồng
Bây giờ Vân Đóa đã hối hận, vô cùng hối hận vì đã trêu chọc Lệ Kiêu QwQ
Dã thú đã dạy cho cô một bài học, không không không, là mọi bài học
Thể chất của vận động viên đỉnh cao không phải dùng để trưng cho đẹp, kết quả là…!gần đây Vân Đóa thiếu ngủ nghiêm trọng:)
Chính cô cũng vụng trộm có nhận thức khác đi một chút, thậm chí cũng bắt đầu sa vào trong đó —— cho dù anh đang kiềm chế hay điên cuồng, khi yêu đương nồng nhiệt, cô biết rõ anh mê muội vì mình, thậm chí còn hoàn toàn trầm luân…
Có lẽ Lệ Kiêu cũng cảm thấy như cô.
Thế nào thì Vân Đóa cũng cảm thấy anh còn thương cô hơn trước kia, càng dính cô hơn.
Cô cảm thấy bây giờ ánh mắt Lệ Kiêu nhìn cô, lộ ra một loại cảm giác trung khuyển nhìn chủ nhân:)
Đôi mắt nhìn cô dạt dào ký thị cảm*.
*Ký thị cảm là một hiện tượng sinh lý, còn được gọi là trí nhớ ảo giác, có nghĩa là “deja vu”, đề cập đến cảm giác deja vu trải qua bởi những sự vật hoặc cảnh chưa được trải nghiệm tại một thời điểm và địa điểm nhất định.
Chỉ có điều là “Trung khuyển” thường xuyên biến thân thành sói đói.
Những ngày tháng biến đổi này cuối cùng cũng tạm ngưng vào giai đoạn thi nghiên cứu sinh của Vân Đóa.
Cô vợ nhỏ ngày nào cũng ngồi vào bàn học, nếu Lệ Kiêu không đành lòng mà giày vò cô ngày đêm thì anh không còn là người.
Học bá Vân Đóa Đóa không chịu thua kém, từ bài kiểm tra đầu tiên đến bài kiểm tra thứ hai.
Mặc dù người phỏng vấn là mẹ chồng, nhưng cô giáo Tiêu rất chí công vô tư, cho nên Vân Đóa đã nhận được giấy mời nhập học bằng chính năng lực của mình.
Sau khi biết kết quả trúng tuyển Vân Đóa nói cho Lệ Kiêu đầu tiên, Lệ Kiêu cũng rất vui, đêm đó liền đưa cô gái nhỏ đến nhà hàng trên không trung ăn tiệc.
Trên bàn ăn, người đàn ông lấy ra món quà đã chuẩn bị sẵn, là một tấm thẻ ngân hàng và một chìa khóa xe Porsche.
Vân Đóa không biết lái xe, nhưng đây không phải lần đầu tiên Lệ Kiêu tặng quà như vậy—— hiện tại không dùng đến cũng không sao, cứ để đó cũng được, dù sao thì anh cũng nhất định phải tặng cho được:)
Về phần thẻ ngân hàng là quà để “cô học nghiên cứu sinh” anh đã hứa từ trước.
Vân Đóa hỏi bên trong có bao nhiêu tiền, con số Lệ Kiêu nói ra đã làm Vân Đóa trầm mặc.
Cái này để cô học mười cái nghiên cứu sinh cũng được, à không, cái này nửa đời sau cô xài cũng không hết.
“Lần này không cho từ chối nữa.” Lệ Kiêu nhét thẻ vào túi cô, nở nụ cười, “Vân Đóa Đóa, em như vậy thì anh sẽ đánh mất động lực đấy.
Vợ không cần tiền của mình thì tiền lợi nhuận của anh đây nhiều như vậy làm được gì chứ.”
Theo quan điểm của Lệ Kiêu, của anh cũng là của Vân Đóa.
Lúc trước anh đã lấy tài sản của gia đình ra và nói rằng vợ sẽ quản lý tiền bạc.
Nhưng khi Vân Đóa thấy một chuỗi số 0 thì đầu bắt cô bắt đầu trướng lên, trả lại quyền hành quản lý tài chính.
Cô tin anh và cho rằng anh đã cho cô nhiều cảm giác an toàn hết mức.
Vân Đóa đưa tay vào túi muốn lấy thẻ ra, nhưng Lệ Kiêu lại đè tay cô lại, “Cho em thì em cầm đi.”
Vân Đóa còn muốn nói điều gì đó nhưng Lệ Kiêu đã nhướng mày, “Ngoan ngoãn.
Nếu không nghe lời thì anh sẽ làm em đấy.”
Vân Đóa: “…!Không biết xấu hổ!”
Vân Đóa ngoan ngoãn nghe lời, nhưng miệng đàn ông là thứ gạt người, dù cô có nghe lời hay không thì sau khi trở về vẫn bị đè ăn thêm một bữa…
Lệ Kiêu đã thỏa mãn tận cùng, từ từ ôm ấp và an ủi cô gái nhỏ.
“Đóa cục cưng…” Giọng nói của người đàn ông trầm như xoa cát, khàn khàn mang theo vẻ hài lòng ái muội, “Anh muốn thảo luận một chuyện với em?”
Vân Đóa nhớ vừa rồi Lệ Kiêu cũng dỗ dành cô y như vậy, kết quả…!cô vô thức sợ run cả người, chân lại bắt đầu mềm nhũn.
Thấy phản ứng của cô, Lệ Kiêu cười ra tiếng, “Không phải, ý anh là em có thể đừng gọi anh bằng họ và tên nữa được không? Đã đến lúc phải thay đổi rồi, được chứ?”
Vân Đóa nhìn anh, “Vậy gọi bằng gì?”
Cô suy nghĩ một chút, “Nếu không thì em cũng gọi là Kiêu ca như bọn họ?”
Lệ Kiêu: “…”
“Vân Đóa Đóa.” Người đàn ông nhìn cô thật sâu, “Anh là người đàn ông của em, không phải là người anh em.”
Anh cười khẽ và thấp giọng nhắc nhở cô: “Lúc vừa rồi em khóc thì đã gọi thế nào?”
Vân Đóa sững sờ hai giây, vết ửng hồng trên trên mặt còn chưa phai nay lại đậm thêm một tầng.
Cô nhéo nhéo cánh tay anh, bĩu môi nói: “Em quên mất rồi.”
Lệ Kiêu xoay người, cười đến lưu manh, “Vậy thì ôn tập lại một phát!”
Vân Đóa “Ah” một tiếng, hai tay cố gắng hết sức để chống đỡ người đàn ông đang tiến lại gần, “Không được!”
Cô gái nhỏ không chịu đựng nổi, cái khó ló cái khôn, “Anh, anh khống chế một tí đi! Còn có hai tuần nữa phải thi đấu rồi…”
Trận đấu tiếp theo là giải vô địch quyền anh thế giới, đây cũng là trận đấu quan trọng nhất của Lệ Kiêu từ trước đến nay.
Không chỉ anh, tất cả mọi người đều rất xem trọng.
Hai ngày trước huấn luyện viên Phương còn nói bóng nói gió bảo Lệ Kiêu “khống chế”, “tập trung huấn luyện, bảo trì tinh lực”…
Vốn dĩ Lệ Kiêu đã phải ăn chay từ hôm nay.
Gần đây anh đã tự hạn chế, nhưng bây giờ anh phải thừa nhận rằng việc hạn chế vợ còn khó hơn nhiều so với việc kiểm soát chế độ ăn uống và giảm cân.
Cái này không thể, anh không kiềm chế nổi:)
Lệ Kiêu ngả người ra sau như thể cam chịu, bất lực thở dài.
Vân Đóa cười trộm khi nhìn thấy vẻ thất vọng của người đàn ông.
Cô cũng rất hiểu đạo lý đánh một cái thì cho chút ngọt ngào.
Cô ngang nhiên xông qua như keo dính, cánh tay mảnh khảnh vòng qua cổ Lệ Kiêu.
“Chồng.” Vân Đóa thuận theo mong muốn của người đàn ông, gọi anh bằng một giọng nhẹ nhàng và ngọt ngào.
Cô cúi đầu hôn lên yết hầu anh, “Cố gắng thi đấu nha!”
**
Sau hai tuần, Vân Đóa nộp luận văn tốt nghiệp, suốt đêm bay đến Nhật Bản tham dự trận đấu cùng Lệ Kiêu.
Trận đấu WBA tranh đai thế giới này cử hành tại Tokyo.
WBA là tổ chức quyền anh thế giới có trình độ chuyên môn và lịch sử lâu đời nhất.
Tin tức Lệ Kiêu tham gia WBA nổ ra, bọn họ cũng công khai bày tỏ sự hoan nghênh và chờ mong với Lệ Kiêu, xưng anh là một tuyển thủ có “Thực lực mạnh, hơn nữa còn là một người cực kỳ có tinh thần quyền anh”.
Lệ Kiêu thi đấu trên sân khách, đối thủ của anh là võ sĩ Nhật Bản Ryota Watanabe.
Truyền thông Nhật Bản nói trận đấu này là “cuộc chiến báo thù”, mấy tháng trước Lệ Kiêu đã đánh bại đàn anh của Watanabe ở Đức.
Với tư cách là võ sĩ bảo vệ đai vàng thế giới lần thứ hai, Watanabe Ryota bày tỏ sự tự tin rằng anh ta sẽ chiến thắng để báo thù cho đàn anh.
Vân Đóa đi vào phòng nghỉ, nhìn thấy người đàn ông mặc áo choàng đỏ từ xa.
Cô lon ton chạy tới, đầu ngón tay nghịch ngợm chọc nhẹ lưng anh.
Lệ Kiêu quay người trông thấy cô, cong khóe môi, dùng một tay kéo cô vào lòng.
Trong đợt huấn luyện đặc biệt trước trận đấu, cả hai đã không gặp nhau hơn mười ngày.
Lệ Kiêu nhớ vợ vô cùng, bất chấp việc bị mọi người trong phòng nhìn thấy, anh cúi người muốn hôn cô gái nhỏ.
Nhưng Vân Đóa da mặt mỏng thẹn thùng, vội vàng thoát ra khỏi người anh.
Hai người cách ra một khoảng, Vân Đóa ân cần dò xét người đàn ông.
Cô đã cùng anh trải qua rất nhiều cuộc tranh tài, nhận thấy hôm nay phong độ của Lệ Kiêu rất tốt.
Mỗi một khối cơ bắp trên người anh đều rất săn chắc cường tráng, đôi mắt đen láy sáng ngời sắc bén, khí thế mạnh mẽ đã sẵn sàng chiến đấu.
Vân Đóa cầm băng quấn trắng qua như thường lệ, băng bó tỉ mỉ cẩn thận cho chồng như đội mũ sắt và áo giáp cho chiến sĩ.
Lệ Kiêu cụp mắt nhìn động tác quấn băng của cô, khóe mội lại bắt đầu cong lên…, “Vân Đóa Đóa.”
Vân Đóa dịu dàng ừm một tiếng.
“Anh đoạt được đai vàng này thì em định thưởng cái gì?”
Vân Đóa nở nụ cười, “Anh muốn thưởng gì?”
Người đàn ông liếm môi dưới, ánh mắt bắt đầu nghiền ngẫm, “Em đoán xem?”
Không cần đoán Vân Đóa cũng biết anh đang suy nghĩ gì.
Cô thở dài, “Không được đâu.”
Lệ Kiêu: “Hả?”
Vân Đóa buông bàn tay được quấn băng của anh ra, nhón chân ghé sát vào tai anh, “Anh định tắm máu chiến đấu anh dũng à?”
Lệ Kiêu: “…”
Con mẹ nó.
Cô học được lời này ở đâu vậy.
Cô gái nhỏ cố ý bĩu môi tội nghiệp, “Anh nhẫn tâm để ngươi Đóa cục cưng lừng lẫy hi sinh sao?”
Lệ Kiêu cười khẽ một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu, “Vân Đóa Đóa, em biết anh không nỡ mà…”
Lần đó cô kêu “đau bụng”, anh còn sốt ruột hơn cả cô.
Vân Đóa nhìn vẻ mặt cạn lời của Lệ Kiêu, nhếch miệng cười haha đắc ý.
Thấy tốt thì lấy đi, cô kéo ngón tay cái của anh lắc lắc như làm nũng, “Em sẽ cho anh một phần thưởng đặc biệt.”
Lệ Kiêu nhướng mày.
“Chồng,” Vân Đóa tiến đến bên tai anh, “Đợi anh đấu xong trận này, chúng ta đi đăng ký kết hôn!”.