Bạn đang đọc Dã Thú Dưới Váy Em – Chương 29: Bên Em Thật Ngọt 15
Vân Đóa: “…………”
Quản lý phòng live xuất hiện:
【 xin chú ý lễ nghi! Chơi vừa phải!! 】
Đồ Long Giả: 【 đùa thôi 】
Đồ Long Giả: 【 tôi không cần phúc lợi 】
Đồ Long Giả: 【 này Đóa đáng yêu, em nhanh add Wechat tôi trở lại là được 】
Vân Đóa: “!!”
Trên màn hình tất cả đều là “???”:
【 tình huống gì đây? 】
【 Đóa muội??? 】
【 cho nên đây không phải fan nam mà là bạn trai sao!! 】
【 cho nên đây là cãi nhau nên đuổi tới phòng trực tiếp dỗ dành sao?? 】
【 tiêu hết sáu con số để dỗ dành bạn gái?? Cốt truyện tiểu thuyết chua chát gì đây!! 】
【 hu hu hu Đóa muội không thương tôi nữa rồi, em có người khác 】
……
Phòng phát sóng trực tiếp lộn xộn, nữ chủ phòng hoa dung thất sắc, vội vàng giải thích câu “Không phải bạn trai” rồi ngừng phát sóng.
Lệ Kiêu nhìn vào phòng phát sóng trực tiếp với màn hình đen, một tin nhắn WeChat đột nhiên hiện lên trên đầu màn hình:
【 Tôi đã thông qua yêu cầu xác minh kết bạn của bạn, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu trò chuyện 】
Khóe môi cong lên, anh sửa tên biệt danh của cô thành đáng yêu.
Mới vừa vui vẻ chưa được mấy giây, anh đã phát hiện tài khoản Bilibili của mình có vấn đề.
Hệ thống gửi thông báo:
Tài khoản của bạn đã bị báo cáo! Bây giờ thực hiện một lệnh cấm trên toàn bộ trang web.
Lý do báo cáo:
Tìиɦ ɖu͙ƈ/ yêu thô tục → Quấy rối bằng lời nói với nữ chủ phòng!
Lệ Kiêu:……
Chậc.
Lúc này “Đáng yêu” đã gửi một tin nhắn WeChat:
【 tài khoản của anh đã biến mất [ mỉm cười ][ mỉm cười ]】
**
Đã qua hai ngày mà Vân Đóa cũng chưa làm sao dám lên xem Weibo và B trạm —— rất nhiều tin nhắn và bình luận riêng tư hỏi “Đồ Long Giả” có phải là bạn trai của cô không:)
Tuy rằng Đồ Long Giả đã không còn, nhưng cũng may vẫn có thể nhắn tin cho Đáng yêu trên Wechat:
【 Em ở ký túc xá sao? Tôi đang ở cổng phía đông của trường, có một thứ đồ cho em đây 】
Đáng yêu: 【 Người dùng mà bạn gọi đã sắp ngủ 】
Lệ Kiêu: 【……!Ngủ lúc bảy giờ rưỡi?】
Lệ Kiêu: 【 tôi sẽ đứng dưới lầu ký túc xá của em để đợi】
Đáng yêu: 【! Không được!! 】
Lệ Kiêu: 【 Bên ngoài vừa mưa, em mặc thêm quần áo rồi hẵng đi ra】
Vân Đóa bĩu môi thở dài một hơi, khoác một chiếc áo khoác dài đi xuống lầu.
Sắc trời càng ngày càng tối, ở cổng phía đông trường học không có một bóng người cho nên người đàn ông đang đứng thẳng lưng đặc biệt dễ nhận ra.
Dáng người anh cao lớn vững chãi, thân hình cao lớn cường tráng tạo nên đường nét vừa mạnh mẽ vừa cứng rắn.
Vân Đóa phát hiện trang phục của người đàn ông này dường như không bị ảnh hưởng bởi mùa, trong thời tiết này mà anh vẫn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng.
Nhiệt độ của nam vận động viên luôn hừng hực như vậy sao?
Nhìn thấy Vân Đóa quấn áo khoác gió đi đến, Lệ Kiêu rất tự nhiên đưa tay kéo cổ áo của cô lên.
Nhìn lướt qua mu bàn chân trắng nõn trong đôi giày bệt của cô gái, lông mày của anh nhíu lại trong giây lát.
“Này.” Anh đưa một cái hộp lớn đến trước mặt cô.
Vân Đóa nhìn thoáng qua đã thấy logo “Classical Puppets”.
(hãng chuyên bán váy Lolita)
Cô không đưa tay ra nhận, “Tôi không cần.”
Lệ Kiêu hơi nhíu mày, “Tại sao không?”
Đôi mắt dài của anh nheo lại, “Không muốn nhận của tôi vậy em muốn nhận từ người đàn ông khác sao?”
Vân Đóa: “……”
Vậy mà anh thật sự còn nhớ rõ lời Bạch Lang nói muốn tặng cô váy lolita.
Người đàn ông này……
“Tôi cũng không nhận của người khác.” Tài năng nhỏ có hàng triệu người hâm mộ này ngạo kiều hất cằm, “Tôi tự mua được!”
Mặt Lệ Kiêu không chút thay đổi nhìn cô giây lát, phút chốc xoay người, “Em không cần thì tôi đi vứt.”
Nói xong anh làm bộ vung tay ném vào thùng rác.
Vân Đóa: “!”
Theo bản năng Vân Đóa “A” một tiếng, hai tay cô nhanh chóng ôm lấy cánh tay của người đàn ông, đôi mắt màu hổ phách mở thật to.
Bộ váy đẹp quá! Làm sao có thể ném nó đi được cơ chứ!!!
Lệ Kiêu quay đầu lại nhìn cô gái nhỏ, đoạn mi khẽ nhướng lên.
Hai người nhìn nhau vài giây, Vân Đóa thở dài nhận thua, đưa tay nhận lấy hộp quà.
Chao ôi, đối với cô, tiêu tiền của người khác còn khó chịu hơn nhiều so với việc tự mình kiếm tiền.
Sự khách sáo của Vân Đóa lại nổi lên, cô xoa xoa tay cầm túi đựng đồ, thấp giọng nói: “Vậy tôi sẽ đưa lại tiền cho anh……”
Lệ Kiêu: “……”
Cô gái nhỏ ngẩng đầu, “Tiền anh tặng quà tôi cũng trả lại nhé?”
“Vân Đóa.” Lệ Kiêu gọi cô bằng một giọng từ tính trầm ấm, “Quà mà fan nam kia tặng cho em ngày hôm qua em cũng sẽ trả lại sao?”
Vân Đóa lắc đầu, “À không.”
Cô lại không biết Bạch Lang ở đâu……
“Cho nên, em có thể nhận quà của người đàn ông khác——” Lệ Kiêu cười giễu, “Còn của tôi tặng em sẽ trả lại?”
Vân Đóa: “……”
Không biết vì sao cô lại thấy buồn cười, nhất là khi nhìn thấy biểu cảm bất lực của anh, khóe miệng cô không nhịn được mà khẽ cong lên.
Thấy Vân Đóa không nhịn được cười, Lệ Kiêu nhíu mày, sắc mặt càng trầm, “Đừng nói là em thích fan nam kia đấy nhé?”
Anh còn ngạo kiều hừ nhẹ một tiếng, “Thì ra em thích kiểu người như vậy.”
“Lệ Kiêu.” Cô nhìn anh không nói nên lời, “Anh có biết hay không——”
“Lúc anh ghen thật sự rất ngây thơ.”
Lệ Kiêu: “……”
Lệ Kiêu ngừng nói.
Anh khẽ mím chặt môi, dùng đôi mắt đen láy bình tĩnh nhìn cô gái.
Ánh mắt này, hơi giống đôi mắt của chú chó săn lông vàng to lớn trong nhà dì Vân Đóa mỗi khi nó đang được huấn luyện.
Còn uất ức cơ đấy.
Sau một lúc lâu, chú chó săn lông vàng to lớn lại lên tiếng, “Đúng thật là tôi ghen.”
Không bất bình gì cả chỉ có giọng điệu rất chính trực.
Đôi mắt của người đàn ông sâu thẳm, lời nói chậm rãi và mạnh mẽ, “Tôi thích em, cho nên tôi sẽ ghen.”
Chuyện rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn, rõ ràng sớm đã biết ——
Nhưng tim Vân Đóa vẫn đập loạn xạ.
Cô cụp mắt xuống, hàng mi dài chớp chớp dữ dội.
Lệ Kiêu nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu cô gái đang cúi thấp, yết hầu anh khẽ trầm xuống.
“Vân Đóa.”
Anh tiến lên một bước, thanh âm từ tính lướt qua tai cô gái một cách ấm áp: “Vậy em có thích tôi không?”
Vân Đóa: “!”
**
Vân Đóa có nhận thức riêng về từ thích.
Tuy rằng không muốn yêu cũng không muốn kết hôn, nhưng cô không phủ nhận rằng “tình yêu” thật sự tồn tại.
Cô đã từng xem ảnh của bố mẹ mình khi họ còn trẻ, là cặp đôi thời đại học, trai tài gái sắc, ai thấy đều nói bọn họ là “Giai ngẫu thiên thành*”.
Cả hai đều là mối tình đầu của nhau, khi tình yêu cuồng nhiệt nùng tình mật ý, qua hai ba mươi năm vẫn còn có thể cảm nhận được qua ảnh chụp —— tình yêu khi đó khẳng định là thật.
*Cặp đôi hoàn hảo, ông trời tạo nên.
Nhưng Vân Đóa cũng đã từng chứng kiến
cái cách mà họ cãi nhau khi ly hôn, hai người đều sợ mình không ác ý bằng người kia, cố hết sức có thể đem những lời khó nghe nhất đổ lên người đối phương—— cạn tình này cũng là sự thật.
Yêu hai ba mươi năm rồi lại hết yêu hình như là chuyện trong nháy mắt.
Thế này cũng quá huyền học đi:)
Tất nhiên, cũng có nhiều người có thể sống với nhau đến đầu bạc răng long như dì nhỏ và dượng chẳng hạn.
Nhưng Vân Đóa cảm thấy, chuyện khó hiểu và huyền học như vậy giờ lại xảy ra với mình.
“Tôi……” Giọng nói nhẹ nhàng của Vân Đóa như bị mắc kẹt trong cổ họng.
Cô gian nan mở miệng, giây tiếp theo lại không biết nói gì, bả vai mảnh khảnh ủ rũ cong xuống.
Qua một lúc lâu, cô mới lại nhìn lên một lần nữa.
“Dường như tôi không biết thế nào là thích.” Đôi mắt màu hổ phách của cô gái nhỏ trong trẻo vô cùng, có chút trống rỗng.
“Tôi cũng không biết nên thích như thế nào……”
Bởi vì tôi đã loại bỏ lựa chọn “thích một người” khỏi cuộc sống của mình.
Lệ Kiêu sững sờ một lúc, trong đôi mắt đen láy của anh lóe lên những cảm xúc phức tạp.
Hai người không nói gì.
Trầm mặc.
Vân Đóa cụp mắt, trong lòng hơi khó chịu.
Chua xót và cay đắng, còn có chút hoảng hốt cùng sợ hãi không tên.
Nhưng cô cũng không biết mình đang sợ cái gì.
Qua vài giây ——
“Không liên quan.” Lệ Kiêu cúi đầu mở miệng, giọng nói anh hơi khàn nhưng rất ôn nhu.
“Tôi có thể chờ đến khi em biết thích có nghĩa là gì, cũng có thể chờ đến khi em biết mình thích điều gì.” Người đàn ông cong khóe môi, nở nụ cười, “Tôi rất có kiên nhẫn.”
Vân Đóa giật mình, đôi môi hồng khẽ hé mở.
Lệ Kiêu đưa tay gỡ sợi tóc đang dính trên môi cô.
Khi bắt gặp khuôn mặt mịn màng như hoa đào của cô gái, anh quyến luyến vuốt ve chiếc cằm nhỏ nhắn của cô, rồi từ từ dùng ngón tay lướt nhẹ lên bờ môi mềm mại.
“Bây giờ tôi thích em trước” Anh nhìn cô sau đó nở nụ cười, “Chờ sau khi em biết thích là thế nào, nhất định phải thích lại tôi đấy!”
Trông anh không có vẻ gì là tức giận hay chán nản, nụ cười trên môi vẫn mang một vẻ ranh mãnh như bình thường, tự tin và kiên định.
Một thân sáng ngời.
Vân Đóa ngơ ngác nhìn người đàn ông, trong lòng cô như có điều gì đó đang chìm xuống.
Như thể khoảng trống đã được lấp đầy.
Lông mi của cô khẽ run lên hai lần, sau đó nâng cánh tay lên và nhẹ nhàng đẩy bàn tay đang đặt trên môi mình ra.
“Đúng rồi, có cái này cho anh!”
Cô gái nhỏ sẽ nói lắp mỗi khi cưỡng ép chuyển chủ đề, đôi tai ửng hồng trông rất đáng yêu.
Cô lấy ra một chiếc móc khóa màu tím từ trong túi, móc khóa là một bức chân dung hoạt hình, chính xác là thiết kế của cô trên B trạm.
Sau đó cô gái lại lấy ra một cái cốc —— gọi nó là cái bể chứa nước thì đúng hơn, nó to gần bằng khuôn mặt bé nhỏ của cô, chứa đủ thật sự.
Vân Đóa đặt cốc nước và móc khóa vào tay người đàn ông, “Anh cầm đi.
Các Đội trưởng trong phòng trực tiếp đều có.”
Anh là Tổng đốc còn đắt gấp 100 lần so với Đội trưởng và Vân Đóa sẽ rất xấu hổ nếu cô không đưa nó cho anh:)
Người đàn ông giơ móc khóa lên, nhìn đôi mắt hạnh phiên bản hoạt hình màu hổ phách của cô gái sau đó cong khóe môi, trực tiếp xoay người móc nó vào chùm chìa khóa.
Anh lại liếc cốc nước trong tay với vẻ không mấy hài lòng.
“Chỉ có vậy thôi sao?”
Vân Đóa: “Vậy anh còn muốn cái gì!”
Mặt cô nóng lên khi nhớ tới phúc lợi anh yêu cầu trên phòng trực tiếp tối qua.
Lệ Kiêu nhìn ra sự đe dọa trong mắt cô gái nhỏ, “Nếu còn nói tiếp thì WeChat sẽ biến mất lần nữa”, anh cười khẽ.
“Cùng nhau ăn bữa cơm đi?” Anh hỏi, “Đã lâu không cùng nhau ăn cơm rồi.”
Chính xác mà nói, hai người bọn họ chưa bao giờ đi ăn riêng cùng nhau.
Vân Đóa chớp đôi mắt to tròn, “Ăn cái gì.”
“Ăn cái gì em thích” Lệ Kiêu nhướng mày, “Lẩu thì sao?
Food girl nở nụ cười thỏa mãn ngớ ngẩn, nhưng cô lại lập tức lắc đầu, “Hay là ăn lẩu thơm cay đi, lẩu xào cay*.”Nước lẩu có vị rất ngon.
Nhưng cô lại không muốn ăn và đổ mồ hôi nhỏ giọt trước mặt anh……
Lệ Kiêu ngẩng đầu, đưa tay xoa đỉnh đầu của cô gái, không chút do dự nói: “Theo ý em!”
**
Trước khi đi ra ngoài vào ngày hôm sau, Vân Đóa đứng trước tủ quần áo và do dự rất lâu.
Mặc cái áo khoác xanh quân đội đó, hơi cũ; mặc áo lông dài tay thì lại trông giống học sinh trung học……!Suy nghĩ hồi lâu, cô chợt nhận ra: mình là đang loay hoay không biết nên mặc gì cho hợp với Lệ Kiêu.
Ôi! Cái này sao lại giống như…..!đi hẹn hò vậy chứ.
Vân Đóa lắc lắc đầu, mặc niệm trong lòng mấy lần “Không hẹn hò không hẹn hò không hẹn hò”, cuối cùng cô chọn một chiếc áo khoác dài màu be.
Tóc tết đuôi tôm, đơn giản son môi rồi ra cửa.
Bổn tiên nữ, không cố ý buôn bán nhan sắc nhưng vẫn đẹp động lòng người:)
Điều làm cho cô ngoài ý muốn chính là thoạt nhìn Lệ Kiêu cũng ra sức ăn diện một phen.
Tuy rằng chỉ khoác thêm chiếc áo khoác mô tô bên ngoài áo chữ T đen trơn thường mặc, nhưng cả người bỗng chốc khác hẳn.
Dáng người của anh như vậy, tùy tiện mặc cái túi đựng bột mì lên người cũng đã đẹp rồi.
Phần thân trên của chiếc áo khoác đen này càng tôn lên cơ thể giống như hình tam giác ngược tiêu chuẩn của người đàn ông, eo lưng mạnh mẽ, khuôn ngực rắn chắc đều rất có hình*.
Một con đại bàng màu bạc được thêu sau lưng áo khoác vừa tinh xảo vừa dã khí, cùng đoạn mi của anh trông thật xứng đôi.
*sao giống outfit ăn chơi của Khá Bảnh dãyyyy =)))
*有型: Có hình: tính từ, dùng để chỉ một người đẹp trai và hấp dẫn.
Vân Đóa cảm thấy kinh ngạc, thực ra, quần áo hôm nay của anh cũng rất hợp với chiếc áo màu be của cô……
Cả hai im lặng đi bộ đến một trung tâm mua sắm gần trường.
Lẩu xào cay ở tầng cao nhất nhưng trước tiên Lệ Kiêu đã đưa Vân Đóa đến siêu thị nhập khẩu ở tầng một.
|đọc tại truyenhdz.com & nhacuariri1127 nhé|
Anh dừng lại trước một lọ tinh dầu hoa cỏ, cúi người ngửi, khẽ cau mày.
“Mẹ tôi bảo tôi mua một lọ này về nhà, bà ấy còn đòi mùi hoa nhài.
“Anh lại khịt mũi, lông mày nhíu chặt, “Ai ngửi được cái này mà biết chứ…..”
Vân Đóa: “……”
Cô mặt không đổi sắc cầm lấy chai tinh dầu lên, quay ra phía sau lọ để đọc nhãn.
“Đây không phải hoa nhài.”Cô tìm tinh dầu hoa nhài trên kệ và lấy một lọ chưa mở hộp, “Cái này mới đúng.”
Lệ Kiêu: “……”
Thẳng nam gãi gãi xương lông mày, có chút ngượng ngùng nuốt khan, “Nếu không em cũng mua cho mẹ em một lọ đi?”
Vân Đóa khẽ cau mày.
Theo bản năng cô muốn từ chối nhưng lại nhớ tới phòng ngủ của dì nhỏ cũng dùng tinh dầu.
Cô lấy một chai gỗ đàn hương trên kệ, “Tôi sẽ mua một chai này cho dì nhỏ.”
Lệ Kiêu “À” một tiếng, lại hỏi thêm lần nữa: “Chọn thêm cho mẹ em một cái?”
Vân Đóa cầm tinh dầu đàn hương trong tay và im lặng trong giây lát.
Sau một lúc cô mới ngẩng mặt lên, cong khóe môi và nhìn về phía Lệ Kiêu.
“Bố mẹ tôi đã ly hôn khi tôi còn rất nhỏ.”
Lệ Kiêu ngây ngẩn cả người.
Như thể sợ hãi lời nói tiếp theo của anh, Vân Đóa nhanh chóng nói tiếp: “Sau khi ly hôn bọn họ đi nơi khác.
Tôi lớn lên cùng dì nhỏ và dượng của mình.”
Ngữ khí của cô rất bình tĩnh tựa như đang nói đến chuyện của người khác.
Vân Đóa cố gắng tỏ ra rất lạnh nhạt và hờ hững, như thể chuyện này chẳng có gì to tát cả.
Cô lại bồi thêm một câu, “Cho nên tôi và bố mẹ có chút lãnh đạm.”
Mặc kệ lời nói của cô có bình tĩnh thế nào đi nữa thì nó vẫn luôn tồn tại một cảm giác chua xót—— đặc biệt ở trước mặt anh, loại cảm xúc này dường như càng khó che giấu hơn.
Lệ Kiêu nhìn cô không lên tiếng, ánh mắt thâm thúy.
Sau vài giây, anh đột nhiên đưa tay lên xoa đỉnh đầu cô.
Từ trước kia anh đã rất thích sờ tóc cô, nhưng hôm nay động tác lại đặc biệt ôn nhu.
Vân Đóa “Ai nha” một tiếng, đưa tay vuốt lại tóc mái rối tung và khẽ bĩu môi: “Anh làm gì vậy?”
“Không có gì.” Lệ Kiêu thản nhiên nói.
Anh buông tay, một cánh tay thuận thế khoác lên bả vai của cô gái.
Anh khẽ ôm cô, bước ra cửa siêu thị coi như không có chuyện gì.
Vân Đóa thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Cô thực sự vui vì anh không nói gì cả.
Cô thà rằng anh không phát biểu bất kỳ ý kiến
nào về điều đó còn hơn.
Đã nghe quá nhiều lời thương cảm hay an ủi, dù đúng hay sai nhưng đó không phải là điều cô cần nhất —— cô không muốn trở thành “đứa trẻ bị bỏ rơi” trong mắt người khác.
Thông cảm hay thương hại sẽ khiến lòng tự trọng vốn đã nhạy cảm của cô trở nên mẫn cảm hơn.
Không nói gì mà chỉ nhẹ nhàng ôm cô thì Lệ Kiêu là người đầu tiên……
Anh như vậy, ngược lại làm cả người Vân Đóa khoan khoái hơn không ít.
Thậm chí cô còn tiếp tục chủ đề bất hạnh này một cách cực kỳ hiếm thấy: “Thật ra, tôi sớm cũng quen rồi.
Hơn nữa, dì nhỏ, dượng và chị họ đều rất tốt với tôi.”
Cô cười cười, dùng bàn tay nhỏ bé vỗ nhẹ vào cánh tay người đàn ông đang đặt trên vai mình, an ủi anh ngược lại: “Họ thương tôi lắm.”
Lệ Kiêu không nhìn Vân Đóa mà chỉ siết chặt bàn tay đang ôm cô lại.
Cánh tay mạnh mẽ vòng qua vai cô gái, những đầu ngón tay anh xoa mặt cô một cách trìu mến và trêu đùa.
Anh cúi người lại gần kề sát tai cô: “Kiêu ca cũng thương em!”.