Nhìn vào đôi mắt kiên định của Lâm Thiếu Thần, Lâm Đình có chút dao động.
– Con chắc chứ? Thần, đây không phải là chuyện đùa.
– Mẹ hãy tin tưởng con.
Lâm Thiếu Thần quả quyết nói. Từ lúc cậu vừa tròn một tuổi, mẹ đã ra ngoài làm việc, để cậu ở nhà một mình. Dù mẹ lạnh lùng, giống như là không quan tâm đến cậu nhưng trong lòng cậu vẫn biết, mẹ yêu thương cậu đến nhường nào. Cậu biết mẹ làm vậy là muốn tốt cho cậu, muốn cậu trưởng thành sớm hơn, vì thế hai tuổi cậu đã nhận biết được các mặt chữ, ba tuổi đã viết chữ và sử dụng máy tính một cách thành thạo. Cậu không dám chắc chắn mình có thể thành công nhưng cậu vẫn muốn thử. Qua cuộc nói chuyện của hai người, cậu cũng đủ biết chuyện này vô cùng quan trọng.
Lâm Đình gật đầu, cô đương nhiên là tin tưởng con trai mình. Con trai cô, sao có thể là hạng tầm thường được cơ chứ? Chỉ là nó vẫn còn hơi nhỏ, mà thôi kệ đi, dù sao đây cũng một cơ hội tốt để kiểm tra năng lực của Thiếu Thần.
– Diệp Vũ.
Diệp Vũ hiểu ý, đem máy tính đã kết nối tín hiệu bên kia ra đưa cho Lâm Thiếu Thần.
– Tiểu thiếu gia, cố lên!
Lâm Thiếu Thần nhìn hai người mỉm cười, rối bắt tay vào việc hack camera.
Cùng lúc đó, trong căn phòng xa hoa lộng lẫy, hai người đàn ông vẫn ngồi nói chuyện.
Bạch Tử Hiên nghe vậy, bèn cười khẩy:
– Ông Tống, ngài là cục trưởng cục cảnh sát mà lại muốn hợp tác cùng với một băng đảng hắc đạo như chúng tôi sao? Trong chuyện này, chắc hẳn là có ẩn tình.
Trên trán Tống Quang Khải đã lấm tấm mồ hôi, ông cứ nghĩ rằng chuyện này sẽ thành công tốt đẹp, thật không ngờ cái tên Bạch Tử Hiên này lại khó đối phó đến vậy.
– Ơ kìa Bạch lão đại, ngài hiểu sai ý tôi rồi. Tôi nghe nói đứng đầu Nhất Thiên là một người phụ nữ, mà chúng ta lại là đàn ông. Trong giới này không có chỗ cho những người chân yếu tay mềm, sao chúng ta có thể để một con đàn bà không có tiếng tăm gì qua mặt được. Ngài xem tôi nói có đúng không, Bạch lão đại?
– Ông Tống khinh thường người khác quá rồi đấy. À hay là do ông Tống không nắm chắc phần thắng hoặc là sợ hãi nên mới hợp tác với chúng tôi, muốn Thiên Long làm đệm lưng cho ông? Đúng là mơ tưởng!
– Bạch Tử Hiên, cậu đừng có quá đáng!
Tống Quang Khải gầm lên.
Bạch Tử Hiên nhướng mày, khinh thường nói.
– Quá đáng? Tống Quang Khải, là ông cần tôi chứ không phải tôi cần ông. Chỉ cần ông nói ra sự thật, có thể tôi sẽ xem xét mà suy nghĩ lại.
Nói rồi, Bạch Tử Hiên không nhanh không chậm, bình tĩnh đứng dậy rời đi.
[…]
Ba tiếng trôi qua. Lâm Đình lo lắng nhìn Lâm Thiếu Thần.
– Thần, nếu con không làm được thì cũng không sao, đừng cố nữa.
– Mẹ, người không cần lo lắng, sắp được rồi.
Trên trán Lâm Thiếu Thần lúc này đã lấm tấm mồ hôi, cái áo cậu đang mặc trên người cũng đã ẩm ướt. Đây là chuyện quan trọng, cậu nhất định phải cố gắng giúp mẹ.
Một lúc sau:
– A mẹ ơi, thành công rồi.
Lâm Đình và Diệp Vũ nghe vậy, ngay tức tốc chạy đến bên cạnh Lâm Thiếu Thần.
Diệp Vũ thở dài:
– Bọn họ đã đi rồi.
Lâm Thiếu Thần mỉm cười nói:
– Mẹ với chú đừng lo, chúng ta có thể tua lại camera mà.