Bạch Tử Hiên sững sờ: Chẳng lẽ đó là con trai anh? Vậy cô ấy…
– Bảo bối, cho ba đi theo với, ba muốn gặp mẹ con.
Chạy hồng hộc, cuối cùng cũng nhìn được nhìn thấy gương mặt mà anh ngày đêm nhung nhớ. Khuôn mặt bừng sáng, anh khẽ gọi:
– Vợ ơi!
Lâm Đình nhìn người đàn ông trước mặt cau mày hỏi:
– Mày là thằng nào?
Bánh bao nhỏ kia chu mỏ nói:
– Chú là ai? Cháu không quen chú, chú đi ra đi.
Cô nhướng mày: Hử?
Thằng nhóc chết tiệt! Ba không quen mày nhưng quen mẹ mày đấy được không.
– Vợ à, em không nhớ tôi sao? Tôi là người mà em đã cầu hôn 5 năm trước đây.
– Đời tôi chưa cầu hôn ai bao giờ.
– Thế em tặng nhẫn cho tôi là có ý gì? Tôi chờ em suốt 5 năm qua, thủ thân như ngọc chờ ngày em tới rước tôi. Nhưng thật không ngờ…
Trong đầu Lâm Đình chợt loé sáng.
– À, thì ra là anh.
Bạch Tử Hiên vui mừng, hớn hở nói.
– Em nhớ ra tôi rồi sao?
– Ừ, tên trai bao có trinh.
Thằng bé cũng cười nắc nẻ.
– Haha tên trai bao có trinh.