Đọc truyện Dạ Thiên Tử – Chương 42: Loạn ở thư đường
Mấy tên bộ khoái nghe tiếng thét chói tai liền lập tức rút đao ra như đối mặt với kẻ thù lớn. Diệp Tiểu Thiên ngạc nhiên nhìn lại chỉ thấy một nho sĩ mặc áo bào xanh đứng trên bậc thang đang hô lớn đến khàn cả giọng.
Diệp Tiểu Thiên cảm thấy người này có chút quen mặt nhưng nhất thời không nhớ ra được, Lúc này Lý Vân Thông cả kinh kêu lên:
– Hoàng Huấn đạo! Huyện học xảy ra chuyện rồi?
Diệp Tiểu Thiên lúc này mới nhớ ra cái sân nhỏ phía trước đó chính là huyện học. Người đứng trên bậc thang “cất cao tiếng hát” này chính là Huấn đạo Huyện học Hoàng Huyễn.
Diệp Tiểu Thiên hướng sang phía Hoàng Huyễn chào hỏi. Tô Tuần Thiên đi theo tùy tùng chủ động cướp lời, cao giọng nói:
– Điền Sử đại nhân ở đây, Hoàng Huấn đạo, bên trong Huyện học đã xảy ra phiền toái gì rồi, nói mau đi.
Hoàng Huyễn nói:
– Các ngươi đến thật đúng lúc, nhanh! Nhanh đi ngăn bọn chúng lại, bên trong đánh nhau rồi, lại đánh nữa rồi, lần này đánh rất kịch liệt.
Lý Vân Thông nghe xong liền chạy vào trong Huyện học, vừa chạy vừa hô:
– Ngải Điển sử, đến nhanh lên, chỗ này không thể để xảy ra chuyện ngoài ý muốn được!
Chức trách hiện tại của Diệp Tiểu Thiên thực sự không từ chối được đành phải đi theo Lý vân Thông chạy vào Huyện học.
Huyện học tuy là học phủ của triều đình nhưng không nhất thiết phải dùng công quỹ xây dựng. Lấy Hồ huyện mà nói, bổng lộc của quan viên thường thường khất nợ nên cấp phát xây Huyện học liền càng là chuyện không thể rồi. Huyện học huyện Hồ là dựa vào sự quyên góp của các nhân vật thân sĩ nổi tiếng để xây dựng, cuối năm ngoái mới xây dựng xong.
Theo lý mà nói, một ngôi Huyện học nên có một Giáo dụ, hai Huấn đạo. Lễ – nhạc – xạ – ngự thư – toán… mỗi loại một người phụ trách. Nhưng lão sư ở huyện Hồ bị thiếu nghiêm trọng. Giáo dụ Cố Thanh Ca kiêm môn khoa giáo. Huấn đạo Hoàng Huyễn kiêm hai môn, ngoài ra chỉ có ba giáo viên.
Sau khi bọn Diệp Tiểu Thiên xông vào Huyện học, Huấn đạo Hoàng Huyễn kêu thét lên:
– Nhanh nhanh nhanh, bọn chúng ở sau mái hiên.
Một đám người rẽ qua phòng chính đi đến sân sau, lập tức nghe được một hồi tiếng chửi bậy truyền đến từ nội đường. Trong sân có bốn người đang đứng, trong đó ba người là giáo viên Huyện học, còn có một người trên dưới ba mươi tuổi, trên mình khoác nguyên một bộ đồng phục học sinh Huyện học.
Nghe tiếng bước chân bốn người quay đầu lại, Diệp Tiểu Thiên liếc mắt một cái đã nhận ra tên chắp tay, bộ dáng thư sinh với vẻ mặt đầy khinh bỉ, trong lòng không khỏi kinh ngạc ồ một tiếng: “Hóa ra hắn theo học ở đây”.
Tên thư sinh áo xanh này chính là tên lưu học sinh mà lúc trước khi ở Hoàng huyện Diệp Tiểu Thiên đã từng gặp, được Triển Ngưng Nhi ái ái mộ mộ – Từ Bá Di. Từ Bá Di không nhận ra hắn. Diệp Tiểu Thiên của ngày đó áo quần rách nát so với tên ăn mày cũng chẳng hơn chỗ nào thì y làm sao có thể đưa mắt nhìn.
Diệp Tiểu Thiên lúc này cũng không để ý tới Từ công tử, hắn đi theo Hoàng Huyễn và Lý Vân Thông chạy vào trong nội đường, liền nhìn thấy một gian sách lớn như vậy đã biến thành võ đường, bàn học, đệm ngồi, sách vở, bút mực tất cả đều biến thành vũ khí, giấy bay tứ tung giống như một mảng tuyết trắng.
Huyện học Giáo dụ Cố Thanh Ca đứng trên bục lớn tiếng quát, tiếng thét đều đã khàn khàn:
– Dừng tay! Tất cả dừng tay! Ngỗ nghịch à! Dã man à! Một đám thụ tử, khó thành đại khí! Lão phu thực sự là quá thất vọng rồi, lão phu thực sự thất vọng hoàn toàn!
Cố Thanh Ca đang vỗ ngực dậm chân liền thấy một đám bộ khoái chạy vào, vui mừng quá đỗi nói:
– Nhanh, nhanh tách bọn chúng ra.
Những học sinh này đều là con cháu của các thủ lĩnh bộ lạc trong núi lân cận, còn có con cháu một số thủ lĩnh quanh huyện, bởi vì đi Huyện học huyện mình ngược đường hơi xa cho nên cũng theo học tại Huyện học huyện Hồ. Những người này tính tình lỗ mãng, ngỗ nghịch không chịu được, làm gì quan tâm đến cái gọi là sư đạo tôn nghiêm, dối trên lừa dưới.
Bởi vì thân phận đặc biệt của bọn chúng, sư trưởng xưa nay đánh không được chửi không xong, lúc bọn chúng phát sinh xung đột còn lo lắng bọn chúng xảy ra chuyện, nếu thực sự có người bị trọng thương thậm chí tàn tật hoặc chết bọn họ cũng gánh vác không nổi.
Lý Vân Thông vừa nhìn thấy đám người này mắt đỏ đến tận mang tai, chửi bới om trời, tình hình đánh nhau thực sự kịch liệt vô cùng, may mắn là trong học đường không cho phép bọn chúng mang dao vào, nếu không sớm đã không biết bao nhiêu người ngã gục rồi, lập tức thét lên:
– Dừng tay! Tất cả dừng tay!
Lý Vân Thông tuy hét to nhưng cũng không tiến lên phía trước. Đám bộ khoái (sai dịch) kia cũng học theo, mắt nhìn đám học sinh hung ác như vậy, bọn họ là những người đến tiền lương cũng không được nhận đúng hạn, vậy có đáng giá để dốc sức liều mạng không?
Diệp Tiểu Thiên quay đầu nhìn đám học sinh biểu diễn toàn bộ võ thuật, hiện trường thực sự xem vậy là đủ rồi. Mắt hắn lóe lên, chợt phát hiện ra một màn kỳ lạ, một phòng học lớn như vậy dường như tất cả bàn đều bị lật ngược nhưng trong góc phòng vẫn còn một bàn học còn nguyên không chút hư hại.
Mặt sau án thư có một tên mập đang ngồi khoanh chân, một tên mập rất khôi ngô, tuy rằng toàn thân đầy thịt nhưng vì nhìn gã khôi ngô cho nên cũng không lộ vẻ vướng víu, tên khôi ngô mập mạp này đang cầm một quyển sách đọc một cách say sưa.
Bên cạnh chính là tiếng hò hét, tiếng chém giết, quyền qua cước lại, bút mực tung bay, tên mập chết bầm này rõ ràng giống như đang ngồi trong phòng sách có đốt hương an thần, thỉnh thoảng còn tủm tỉm cười, tất cả mọi thứ bên tai trước mắt với gã mà nói giống như mây bay.
Diệp Tiểu Thiên thầm kinh ngạc, đều nói huyện này văn giáo không tốt không nghĩ lại có một con mọt sách như vậy.
Đám người quan sai Lý Vân Thông không dốc sức liều mạng, tên giả mạo Diệp Tiểu Thiên này đương nhiên là không có lý do tiến lên chào hỏi đám người man rợ đó, hắn giống như con cá hoa vàng vậy, trượt theo bên tường bước tới hướng con mọt sách kia.
Một đường ám khí nhiều màu sắc như sách vở bút mực bay đầy trời, Diệp Tiểu Thiên giống như đạp tuyết mà đi, đi tới bên cạnh tên mập tay đó, cúi đầu nhìn, không khỏi nhịn được cười. Tên mập này đọc sách là thật nhưng cuốn sách mà gã đọc có chữ và có tranh minh họa, trên tranh minh họa có dấu móc câu, dấu phẩy, chính xác là nội dung gì có thể nghĩ cũng biết.
Bọn người Cố Giáo dụ (dạy bảo khuyên răng), Lý Điển Lại vẫn ở chỗ cũ với ý đồ ngăn chặn hai bên đánh nhau, Diệp Tiểu Thiên ngồi xổm bên cạnh tên mập đó, xem một cách chăm chú, chỉ xem một lát, tên mập chấm nước miếng, lật một trang, Diệp Tiểu Thiên vội vàng nói:
– Ngươi lật chậm một chút.
– Ah! Maya của ta!
Tên mập căn bản không phát hiện bên cạnh có thêm một người, Diệp Tiểu Thiên lên tiếng làm gã giật mình, chỉ là câu “má ơi” này của gã cũng không biết là khẩu âm của nơi nào, nghe lại khiến người ta có cảm giác kỳ kỳ. Tên mập nhìn chằm chằm Diệp Tiểu Thiên, đắc ý nói:
– Đẹp không? Đây là quyển lẻ!
Tên mập vỗ sách trên tay, đắc ý khoe với Diệp Tiểu Thiên, vẻ mặt kia cực kỳ giống người bạn chơi cùng lúc nhỏ của Diệp Tiểu Thiên, bộ dáng như có được vật gì quý hiếm vậy. Diệp Tiểu Thiên cười nói:
– Trong thư đường loạn thành như vậy, ngươi không thấy sao?
Tên mập nói:
– Bọn họ thường xuyên như vậy, nếu không đánh nhau thì mới là chuyện lạ. Một đám Nhị Thái Tổ vô pháp vô pháp vô thiên, quản chuyện nhàn rỗi của bọn chúng làm gì chứ, bọn chúng ngay cả não người bị đánh thành não chó cũng không liên quan gì tới ta đúng không? Ngươi làm gì vậy? Nhìn ngươi ăn mặc như vậy hình như là quan?
Diệp Tiểu Thiên nhún vai nói:
– Quan bé như hạt vừng hạt đậu, nói ra không đáng nhắc tới, Ta họ… Ngải, ngươi gọi ta Ngải Phong là được rồi. Ngươi tên gì vậy?
Tên mập nói:
– Ta là La Viễn, tự Đại Hanh. Ngươi lớn tuổi hơn ta, gọi ta Đại Hanh là được rồi.
Diệp Tiểu Thiên nói:
– Đại Hanh? La Đại Hanh?
Tên mập nói:
– Không sai, Đại Hanh làm tên chính, thiên chi đạo dã! Cha ta nói, chữ này may mắn, đại vận thuận lợi, tiền đồ vô hạn. Chẳng qua lời của lão già đó chỉ cần nghe vậy là được rồi, ông một lòng để ta đọc sách khoa cử, ngươi xem ta là loại ham học sao? Ta không làm nổi quan còn thuận lợi cái gì ah. Chẳng qua tên của cha đặt cho, Đại Hanh thì Đại Hanh, tên chó tên mèo tên nào chẳng là tên, dù sao đại diện cho ta là được rồi.
Tên mập này không nói thì thôi, đã nói thì mồm năm miệng mười, thao thao bất tuyệt, Diệp Tiểu Thiên tò mò hỏi:
– Ta nghe nói học sinh theo học Huyện học này đều là con cháu của thủ lĩnh các bộ lạc trên núi, không biết cha ngươi là thủ lĩnh của bộ lạc nào?
Tên mập ưỡn ngực nói:
– Ngươi xem tướng mạo ta, rõ ràng là hậu duệ của Viêm Hoàng, làm sao lại là người trong bộ lạc chư? Cha ta Hồng Bách Xuyên, là thương nhân huyện này. Ta cũng không phải là học sinh Huyện học này, chỉ là cha ta một lòng muốn ta học đã tiêu một khoản tiền lớn quên góp xây dựng Huyện học, ta liền được phép đặc cách trở thành học sinh dự thính.
Cha ta mụ như vậy, có ít tiền cũng không biết phải tiêu như thế nào, liền để ta đi học, quyên góp một khoản tiền lớn xây ngôi trường này. Ta là người hễ học lại đau đầu, ngươi nói xem xây dựng nó làm gì chứ? Mà súc sinh lớp này… Ngươi xem xem, có kẻ nào giống dáng vẻ của người đọc sách chứ?
Tên mập nói xong chỉ về phía trước, vừa vặn có một cậu học sinh đang ấn chặt một bạn học khác, thò tay quơ lấy một chiếc nghiên mực muốn nện xuống, nghe được câu nói này của tên mập, ngay lập tức giận giữ quát:
– Ngươi nói ai là súc sinh?
Tên mập đem sách nhét vào trong ngực, hiên ngang đứng lên, nghiêm nghị quát:
– Ngươi đập phá phải không? Ngày thường các ngươi súc sinh qua súc sinh lại còn nói không phải? Ta thuận miệng nói như vậy cũng không phải là đặc biệt ám chỉ ai, ngươi vội vàng nhận vơ cái gì? Hơn nữa, các ngươi bình thường chửi nhau qua lại, lại có ai để nó vào trong lòng rồi? Vì sao ta không thể nói. Ngươi đừng tưởng ta là học sinh dự thính nên muốn bắt nạt ta. Ngôi Huyện học này là do cha ta dùng tiền xây dựng, ngươi không biết cảm ơn thì thôi lại còn muốn tìm ta gây sự?
Tên mập này đứng lên, lộ ra vóc người khá cao, hơn nữa khung xương khá lớn, một thân toàn thịt, bộ dáng cao lớn vạm vỡ rất có lực uy hiếp nhưng tên kia lại không chút sợ hãi, nhảy bật lên nói:
– Ông đây chính là tìm ngươi gây sự đấy, thì làm sao nào?
Tên đó đưa tay ra đẩy một cái, tên mập thoạt nhìn uy phong lẫm liệt không phải kim sơn thì cũng ngọc trụ, thế mà một tiếng ầm vang, lên liền ngửa mặt ngã xuống đất, rung đến nền nhà cũng một trận lắc lư. Nhìn một kẻ cường tráng như vậy, đầu báo mắt hổ, râu ria trên mép dũng mãnh như Trương Phi, không ngờ lại nhát gan đến thế.
Tên mập bị người ta đẩy ngã xuống đất, ngã đến váng đầu hoa mắt, gã lắc lắc đầu cho tỉnh táo trở lại, liền nhìn thấy ánh mắt của Diệp Tiểu Thiên, không đuổi không bỏ mà hỏi:
– Thật kỳ lạ! Ngươi tên là La Đại Hanh thì cha ngươi làm sao lại là Hồng Bách Xuyên chứ?
Tên mập nằm tại đó nói:
– Ngươi cho rằng ta là con nuôi sao? Không phải vậy. Ta cũng không phải là nghĩa tử của cha ta, ta họ La, cha ta họ Hồng, chỉ là vì cha ta vào La gia ở rể, ông đã ở rể La gia thì ta đương nhiên là mang họ mẹ rồi.
Diệp Tiểu Thiên hôm nay phải đi Thi gia dò hỏi, sau đó muốn đến thăm Hồng Bách Xuyên, bởi vì lão Hồng Bách Xuyên này và Thi Tất Hành là bạn rất thân. Diệp Tiểu Thiên muốn qua ông ta dò hỏi xem có phải Thi Tất Hành đã từng đắc tội ai hay không, nên lúc này hớn hở nói:
– Đúng lúc ta muốn tìm cha ngươi hỏi một chuyện, ngươi dẫn ta đi được không? Chỉ là ở đây thành thế này, thân phận ta là Điển Sử ngược lại không tiện đi…, ngươi có cách gì bảo bọn chúng dừng tay không?
La Đại Hanh đắc ý nói:
– Điều này có gì khó chứ, ngươi nhìn ta đi!
Nói dứt lời, gã ngang nhiên đứng lên.