Đọc truyện Dạ Thiên Tử – Chương 23: Mục tiêu – Hồ huyện
Lịch duyệt đời người và tri thức uyên bác là hai chuyện khác nhau, cho nên một thôn phụ con buôn vụng về mới có thể lừa gạt tài nữ đọc đủ thi thư, lan tâm huệ chất như Tiết Thủy Vũ.
Thu hoạch lịch duyệt đời người cũng không nhất định cần phải tự mình trải qua cực khổ máu và nước mắt, có đôi khi kinh nghiệm và giáo huấn bởi tiền bối truyền thụ cho, có lẽ ban đầu vận dụng còn không lưu loát, nhưng bạn sẽ nhanh chóng biến nó thành đồ của mình, vận dụng thuận buồm xuôi gió.
Diệp Tiểu Thiên có vô số tiền bối tiên hiền truyền thụ lịch duyệt cho, nên hành trình đi về phía tây mà hắn sắp xếp cho ba người dễ dàng hơn nhiều con đường nhấp nhô của Tiết Thủy Vũ lúc trước. Đương nhiên, ở nơi dân phong nhanh nhẹn dũng mãnh, trình độ trị an kém cỏi này, một nam nhân ra mặt làm việc, cũng thuận tiện hơn nữ nhân nhiều.
Mỗi khi tới một nơi, Diệp Tiểu Thiên đều dàn xếp trước cho Thủy Vũ và Diêu Diêu, sau đó hỏi thăm thương nhân đường đi về phía tây trong huyện thành. Hơn nữa hắn cũng không tìm lữ đoàn độc lập nhiều người, mà chuyên tìm đội ngũ do mấy đội buôn nhỏ liên hợp mà đi. Đội ngũ mấy người như vậy mới có thể có khả năng hạn chế lẫn nhau.
Diệp Tiểu Thiên hiểu rõ nơi không có pháp luật và đạo đức ước thúc.
Nhân tính một số người có thể ti tiện tới trình độ nào? Đội ngũ mấy người khác nhau ở cùng một chỗ mới có thể bảo đảm duy trì ước thúc đạo đức và luật pháp tại nơi không có người ở mức cao nhất.
Đồng thời, Diệp Tiểu Thiên dùng điều kiện cùng nhau đi về phía tây, lợi dụng đầy đủ tôn chỉ liệt nữ sợ lang quấn quít, bắt đầu kế hoạch lâu đài gần nước của hắn.
Diệp Tiểu Thiên nghĩ rất nhiều, Tiết Thủy Vũ không chỉ xinh đẹp, xinh đến nỗi khiến tim hắn đập thình thịch, hơn nữa thuở nhỏ dựa vào tiểu thư quan lại đọc đủ thứ thi thư. Diệp Tiểu Thiên không hi vọng đời sau của mình tiếp tục giãy dụa ở tầng chót của xã hội, làm một người dân chạy vạy bôn ba vì một ngày ba bữa giống như mình.
Cần phải thay đổi tình cảnh, chỉ có một con đường tắt đó là đọc sách tìm tòi học hỏi, hắn không mời nổi tiên sinh dạy chữ, mà Thủy Vũ lại cùng vị tiểu thư Viên Ngoại lang Lễ bộ thuở nhỏ chơi đùa đọc sách cùng nhau, rõ ràng có thể làm người thầy vỡ lòng rất tốt.
Chỉ cần theo đuổi được nàng, nương tử vừa ý, mẹ hiền của các con, người thầy vỡ lòng chịu trách nhiệm nhất đã đủ rồi, Diệp Tiểu Thiên sao có thể không toàn lực ứng phó.
Càng đi về phía tây nam, con đường càng khó đi, thành trấn gặp phải ven đường ngày càng ít, thương khách cùng đường cũng trở nên ít đi. Thương nhân mưu lợi, ai tới chỗ chim không đẻ trứng chứ? Quý Châu đương nhiên không phải tất cả đều là nơi hoang vu nghèo khó, nhưng con đường này cũng không phải đường tắt thông tới Quý Châu.
Đến lúc này ba người Diệp Tiểu Thiên rơi vào quẫn cảnh. Diệp Tiểu Thiên không đồng ý ba người mạo hiểm lên đường, tiếp tục đi ở nơi thành trấn rất ít, thôn xóm đều giấu trong đám núi chi chít, hơn nữa phần lớn những thôn xóm kia không tiếp xúc với người ngoài, không thể mạo hiểm tiến thêm.
Cuối cùng họ dừng lại ở trấn Lộc Giác, bởi vì có hai con đường đi tới Quý Châu, một con đường xa một chút, cần đi vòng trong đám núi, nhưng đường xá bằng phẳng cũng tương đối an toàn. Một con đường khác thì phải đi xuyên qua dãy núi, tuy nhiên con đường gần hơn hai phần ba, nhưng ven đường rất hoang vu, hơn nữa đường đi khó khăn.
Diệp Tiểu Thiên ở thị trấn ba ngày, cũng không đợi được một thương đội đi tới Quý Châu, quá trưa hôm nay Diệp Tiểu Thiên ra ngoài tìm hiểu một vòng, đang thất vọng trở về, bỗng nhiên trông thấy có một đội nhân mã tiến vào thôn trấn, đang được bản trấn Bảo Chính Triều Hoan hoan nghênh ân cần đón vào trong nhà.
Đội nhân mã này hơn hai mươi người, người nào cũng cưỡi ngựa cao lớn, vây quanh hai chiếc xe nhẹ, xe nhẹ phía trước mở rèm, một người áo bào lam ngồi ngay ngắn, cỗ xe phía sau là hành lý của họ, không có nữ quyến.
Diệp Tiểu Thiên hơi động trong lòng, vội vàng tới đón, tươi cười dò hỏi một kỵ sĩ vừa mới xuống ngựa:
– Vị đại ca này, mọi người muốn đi đâu vậy?
Kỵ sĩ kia lập tức lộ vẻ cảnh giác, lạnh lùng liếc hắn hỏi:
– Hỏi làm gì?
Lúc này, Triều Bảo Chính đang mời quý nhân trên chiếc xe nhẹ xuống, nghe được tiếng động quay đầu nhìn lại, nhận ra Diệp Tiểu Thiên mấy ngày nay đang nghe ngóng thương đội tiến tới Quý Châu, liền lớn tiếng nói:
– Đi đi đi, ngươi muốn đi tới Hồ huyện thì tìm thương đội, đây là đội ngũ quan gia, không thể quấy rầy, bỏ đi!
Người áo bào lam bước xuống xe nhàn nhạt liếc Diệp Tiểu Thiên, hỏi:
– Ngươi muốn tới Hồ huyện?
Diệp Tiểu Thiên thấy người áo bào lam này lớn hơn hắn không mấy tuổi, nhưng thần thái lại giống như trung niên ba bốn mươi tuổi, lông mày ưu buồn không nói lời nào thì nhẹ nhàng nhíu lại, giống như hưng suy của Viêm Hoàng tử tôn năm ngàn năm, thậm chí tương lai mảnh đất Trung Hoa đều gánh trên người gã vậy, bộ dạng lão thành.
Diệp Tiểu Thiên vội tiến tới bẩm:
– Vâng! Công tử, kẻ hèn này muốn mang theo hai vị muội tử tới Hồ huyện, không biết làm sao đường đi hiểm trở khó khăn, ở lại thị trấn ba ngày rồi còn không tìm được đội ngũ kết bạn đồng hành, không biết công tử ngài… có đi tới Hồ huyện hay không?
Kỳ thực Diệp Tiểu Thiên rất muốn giả trang vợ chồng với Thủy Vũ, nhưng Thủy Vũ lại không chịu nhượng bộ ở điểm này, không thể làm gì, trên đoạn đường này, ba người đều xưng hô huynh muội.
Nam tử u buồn nhíu mày theo thói quen, nhàn nhạt ừ một tiếng, vuốt cằm nói:
– Bổn quan đúng là đi tới Hồ huyện, sáng sớm ngày mai sẽ lên đường, sáng sớm các ngươi đợi ở chỗ này đi.
Diệp Tiểu Thiên nghe gã tự xưng bổn quan, biết rõ là quan viên điều nhiệm tới Hồ huyện, đi đường với gã đương nhiên vô cùng an toàn. Hắn vui mừng quá đỗi, vội vàng nói lời hữu ích không mất tiền mua:
– Đa tạ đại nhân, đại nhân ngài trạch tâm nhân hậu, tâm địa Bồ Tát, tiền đồ vô lượng…
Nam tử u buồn nhẹ nhàng khoát tay, cất bước đi lên bậc thang. Triều Bảo Chính liếc Diệp Tiểu Thiên, bước nhanh theo, khó khăn lắm đuổi kịp nam tử u buồn. Triều Bảo Chính lơ đãng ra hiệu bằng tay, một thôn phu rảnh rỗi đứng trên đường khẽ gật đầu quay người rời đi.
***
Sáng sớm hôm sau, Diệp Tiểu Thiên liền mang theo Tiết Thủy Vũ và Nhạc Diêu tới trước cửa nhà Triều Bảo Chính, chờ khoảng nửa canh giờ. Cửa Triều phủ mở rộng, đoàn người của vị quan viên thanh niên điều nhiệm tới Hồ huyện đi tới, Triều Bảo Chính đang theo sát sau lưng nam tử u buồn kia.
Thấy Diệp Tiểu Thiên, nam tử u buồn kia cũng không nói hai lời, trái lại lúc thấyTiết Thủy Vũ, mắt gã hơi sáng lên. Nữ tử xinh đẹp như vậy vốn hiếm thấy, ở nơi hoang vắng thế này càng là độc nhất, đương nhiên khiến người ta sinh ra cảm giác kinh diễm.
Triều Bảo Chính cung kính đưa nam tử u buồn tới cửa thôn, nhìn đội ngũ dần đi xa, thấy gia đình ba người Diệp Tiểu Thiên ngồi trên chiếc xe chuyên chở kia, y không khỏi lắc đầu cười khẽ, nói:
– Người tự mình tìm đường chết, ông trời cũng không cứu được…
Đại khái thấy Tiết Thủy Vũ là nữ lưu yếu đuối, Nhạc Diêu lại là trẻ con, nam tử u buồn nhất thời nổi lòng tốt, gọi ba người ngồi lên xe.
Diêu Diêu nằm giữa hai đống đồ lẫn lộn, ngủ say sưa. Buổi sáng dậy quá sớm, cô bé đang buồn ngủ. Diệp Tiểu Thiên và Tiết Thủy Vũ khoanh chân ngồi trên khe hở, bàn tay nhỏ bé mềm mại của Tiết Thủy Vũ bị Diệp Tiểu Thiên nắm chặt, không rút về được.
Diệp Tiểu Thiên cẩn thận nắm lấy hai tay Thủy Vũ, bộ dạng tiên phong đạo cốt nói:
– Cô nương, Tiểu Thiên ta bấm ngón tay tính toán, mạng cô thiếu nợ ta.
Thủy Vũ nhất thời đỏ mặt, vội rút tay về, e thẹn nói:
– Biết ngay huynh lại nói linh tinh.
Diệp Tiểu Thiên nói:
– Ài! Sao có thể là nói linh tinh chứ? Ta và Dương Lâm đúng là giao tình lâu năm, thật sự học được rất nhiều điều. Nếu không muội báo ngày sinh tháng đẻ ra, ta tính cho muội một quẻ?
Thủy Vũ khẽ gắt nói:
– Tin huynh mới là lạ, huynh sẽ nói xấu bụng.
Diệp Tiểu Thiên nói:
– Thôi vậy thôi vậy, lời của ta muội không tin, lời thánh nhân nói dù sao muội cũng nên nghe chứ?
Thủy Vũ kinh ngạc hỏi:
– Thánh nhân nói cái gì vậy?
Diệp Tiểu Thiên vẻ mặt cợt nhả nói:
– Khổng thánh nhân viết: Nhóm ba người, tất có vợ ta. Chọn người đẹp mà lấy. Muội xem, thánh nhân nói có lý thế nào.
Thủy Vũ vừa bực mình vừa buồn cười, tức giận lườm hắn một cái, nghiêng đầu đi nhìn cảnh trí trong núi, không nói nữa. Nàng đã không phải lần đầu nghe Diệp Tiểu Thiên nói lời điên cuồng rồi, dần dà cũng có được sức miễn dịch, ban đầu nghe hắn nói bậy còn không quen.
Thật ra Thủy Vũ hiểu rõ trong lòng, tuy rằng Tiểu Thiên ba hoa, nhưng chưa từng bắt buộc nàng cái gì, vốn bèo nước gặp nhau, có thể trượng nghĩa đưa nàng tới Quý Châu đã là nghĩa bạc vân thiên rồi.
Tiết Thủy Vũ mang lòng cảm kích đối với hắn, đương nhiên cũng không thể tức giận bởi hắn nói linh tinh.
Diệp Tiểu Thiên cười nói:
– Khổng Tử nói không thể dùng được sao? Vậy không thể làm gì khác hơn là mời thần nói, không bằng muội ngẩng đầu lên, để ta xem tướng cho muội một chút.
Diệp Tiểu Thiên nói tới đây, một người cưỡi ngựa phía trước bỗng nhiên quay đầu lại, nói với hắn:
– Tiểu huynh đệ, lão gia chúng ta cho mời, nói vài câu với ngươi.
Giờ phút này Diệp Tiểu Thiên có việc cầu người, đương nhiên lập tức đứng dậy, nhảy xuống xe ngựa, bước nhanh tới chiếc xe phía trước.
Trên đoạn đường này, hắn đã dò la được, nam tử u buồn kia tên là Ngải Phong, lần này tới Hồ huyện đảm nhiệm Điển Sử. Nói tới Điển Sử này, thật ra là quan dưới cửu phẩm, chẳng qua Điển Sử nắm giữ việc truy bắt, tra xét ngục tù, thực quyền thực không nhỏ.
Bởi vì quan chế Đại Minh quy định, Huyện Thừa hoặc Chủ Bộ các chức vị bị thiếu, chức trách của họ do Điển Sử kiêm nhiệm. Mà Huyện Thừa và Chủ Bộ đều là quan viên có phẩm cấp, cho nên tuy rằng Điển Sử không nhập lưu, thực sự vẫn do Sử Bộ thuyên tuyển, Hoàng đế bổ nhiệm, thuộc về Mệnh quan triều đình.
Đương nhiên, nói thì nói như vậy, nhưng dù sao Điển Sử cũng là quan nhỏ không nhập lưu, cho nên triều đình không có khống chế nghiêm khắc như vậy, có thể nói nếu như quan địa phương báo lên một người, triều đình rất ít khi bác bỏ, phần lớn sẽ bổ nhiệm.
Vị Ngải Điển Sử này vốn là một vị Huyện Thừa ở Trung Nguyên, bởi vì dựa theo khảo thí cuối năm theo luật cũ của đương kim thủ phụ Trương Cư Chính Trương đại nhân, thu thuế không kịp chín thành mà bị giáng chức quan, bổ nhiệm tới Hồ huyện làm Điển Sử.
Hồ huyện vốn là hạt địa thổ ty, vừa mới cải tạo, chẳng những Hồ huyện là huyện nhỏ tam đẳng, hơn nữa chung quanh đều là quan thổ ty, làm quan ở nơi này rất khác, điều này cũng khó tránh Ngải Điển Sử luôn u buồn.
Bởi vì nơi này vắng vẻ, địa phương không ổn định, bởi vậy Ngải Điển Sử không mang theo nữ quyến, chỉ dẫn theo mấy người nhà, những đại hán đi theo đều là hán tử quê nhà, bảo vệ gã lên đường.
Ngải Điển Sử ngại đi vòng đường xa, cho nên lựa chọn đường núi vắng vẻ khó đi này, gã là quan viên, đi theo đều là đại hán cường tráng, cho rằng không ai gặm miếng xương cứng như gã.
Đường đi vô sự, Ngải Điển Sử nhàm chán, chợt nhớ tới ba người Diệp Tiểu Thiên, muội tử của hắn xinh đẹp động lòng người, cảm thấy dâng lên tâm tư khác thường, liền phân phó gọi hắn tới xe mình nói chuyện.
Y muốn thu Diệp Tiểu Thiên, mục đích cuối cùng chính là tiểu muội tử xinh đẹp động lòng người của Diệp Tiểu Thiên. Gã làm quan, đương nhiên sẽ không trắng trợn cướp đoạt dân nữ làm câu chuyện cho người khác, chẳng qua huynh muội Tiểu Thiên chán nản như vậy, chỉ cần mình vừa lộ ra phong thanh, sao không muốn lên làm thân thích của y, có hung hiểm gì chứ?