Dạ Thâm Thiên Trướng Đăng

Chương 53


Đọc truyện Dạ Thâm Thiên Trướng Đăng – Chương 53

“Ngươi nói sao? Lặp lại lần nữa!” Hoàn Nhan Tân Nam nhìn Hoàn Nhan Chiêu, ánh mắt gay gắt như lửa!

Hoàn Nhan Chiêu bình tĩnh cười, tiện tay đặt xuống tách trà Long Tĩnh, nói rành mạch từng tiếng: “Di chỉ thật sự của phụ hoàng truyền ngôi cho Thọ Vương Hoàn Nhan Bình! Hoàng thúc không nghe sai, mà ta càng không nói sai một chữ!”

Y chỉnh trang lại y sam, chậm và cẩn thận vuốt nếp uốn trên ngoại bào, đứng lên buồn bã nói: “Hoàng thúc nghĩ rằng phụ hoàng có thể truyền ngôi cho mình sao? Đem thiên hạ Đại Kim giao cho huynh đệ đang dần tuổi già bóng xế mà không phải cho nhi tử trẻ trung có nhiều triển vọng?”

“Càn rỡ!” Quát lớn chính là Hoàn Nhan Trữ Lan, mà Hải Đông Thanh càng đã nắm chặt trường kiếm đặt trên cổ Hoàn Nhan Chiêu.

Thế nhưng Hoàn Nhan Chiêu không né tránh, đôi mắt lạnh lùng chỉ nhìn Hoàn Nhan Tân Nam mà không nói.

“Hải Đông Thanh…” Hoàn Nhan Tân Nam thản nhiên nói một tiếng.

Hoàn Nhan Chiêu lúc này mới dời ánh mắt, nhìn về phía Hải Đông Thanh. Kiếm của hắn còn đang do dự trên cổ y. Hoàn Nhan Chiêu vươn một ngón tay đẩy chuôi lợi khí này ra, lại nói: “Hoàng thúc, nếu ta nói phụ hoàng di chỉ truyền ngôi cho ngài, ngài có thể tin không?”


Hoàn Nhan Tân Nam ngẩn người, đích xác! Nếu Hoàn Nhan Chiêu thật sự nói như vậy, chỉ sợ lão lập tức giết y! Tiểu nhân thay đổi thất thường, có thể tin tưởng được sao? Như thế xem ra vụ ám sát hôm nay không nhất định chỉ là trò khôi hài nhằm mục đích dụ người mắc câu. Nhưng vẫn còn cần nhiều căn cứ để xác minh hơn!

Hoàn Nhan Chiêu lại đúng lúc này xoa ngực, hơi hơi khụ hai tiếng, mới nói: “Đặt Hoàng Nhan Bình yên vị, chính là ý tưởng từ trước của phụ hoàng. Những năm gần đây, hoàng thúc cùng hoàng huynh ta tranh chấp, phụ hoàng hiểu rất rõ sau khi người qua đời, trong hai người chỉ có một người có thể kế thừa ngôi vị, người còn lại cũng sẽ không thần phục thật tình. Mà các ngươi lại đều nắm trọng binh trong tay, đến lúc đó sẽ khiến gốc rễ Đại Kim quốc dao động. Cho nên ngôi vị hoàng đế này chỉ có thể để người thứ ba kế thừa, nếu có kẻ dị tâm mưu phản, chỉ đem lại lợi cho người còn lại. Đạo làm vua của phụ hoàng, nói trắng ra cũng chỉ là hai chữ, chế hành! Mà Hoàn Nhan Bình chính là công cụ chế hành các ngươi, hoàng vị bất quá là thưởng thêm cho Hoàn Nhan Bình. Hoàng thúc cùng hoàng huynh nếu không thể làm hoàng đế, vì cầu vĩnh viễn có thể hưởng phú quý, tất nhiên sẽ tận tâm tận lực phụ tá Hoàn Nhan Bình, chân chính được hưởng lợi ở giữa là dân chúng Đại Kim.”

“Nếu nói như thế, phụ hoàng cháu tột cùng chết như thế nào? Tại sao cháu lại nói tiên đế di chỉ truyền ngôi cho hoàng huynh cháu? Hoàng huynh cháu tại sao lại muốn giết cháu?” Nghi ngờ trong lòng Hoàn Nhan Tân Nam thật sự rất nhiều, Hoàn Nhan Chiêu này có chủ ý gì, lão đến tột cùng vẫn không thể phán đoán được nên tin hay không tin.

“Phụ hoàng thật sự chết trong tay thích khách, hoàng huynh lớn mật đến mấy cũng chưa tới nông nỗi có thể giết cha.” Hoàn Nhan Chiêu lẳng lặng nhếch miệng, tựa hồ thấy trào phúng trước dụng tâm hiểm ác của Hoàn Nhan Tân Nam, chỉ có người đã từng thật sự trải qua ngày đó mới hiểu được ánh cười của y biểu thị điều gì, chỉ có người thật sự hiểu được y mới có thể nắm được toàn bộ nội hàm trong nụ cười đó! “Về phần ta nói phụ hoàng di chỉ truyền ngôi cho hoàng huynh, lại càng đơn giản, nếu đêm đó người ở cùng ta một chỗ là hoàng thúc ngài, thanh kiếm đặt trên cổ ta giống vừa rồi, ta cũng sẽ nói ra lời ngài muốn nghe. Hoàng huynh muốn giết ta, đơn giản chỉ là giết người diệt khẩu mà thôi, nếu ta chết trong quân doanh của hoàng thúc, hắn liền cũng có lý do thảo phạt hoàng thúc.”

“Vì sao phụ hoàng cháu không đem hoàng vị truyền cho cháu?” Hoàn Nhan Tân Nam hỏi tiếp.

Hoàn Nhan Chiêu nhìn thẳng vào Hoàn Nhan Tân Nam, đáy mắt dậy sóng! “Vì ta là thân đệ đệ của Vĩnh Vương Hoàn Nhan Liệt! Cho nên ta không thể tham dự chính sự, không thể lãnh binh đánh giặc, càng không thể nhắc tới đế vị!” Nói tới đây, Hoàn Nhan Chiêu lại đột nhiên ngừng lời.


Bên ngoài có người nghe lén!

Y vội vàng đi vài bước hướng ra cửa, lại đột nhiên dừng lại. Ngay sau đó liền xoay người ho lên, hơn nữa càng ho nhiều, cơ hồ thở không nổi. Y run rẩy chống mình vào mặt bàn, lấy ra viên thuốc từ trong ngực nhét vào miệng. Thời điểm lần thứ hai mở miệng, tuy rằng không còn ho nữa, sắc mặt lại lộ vẻ sầu thảm, không khác người chết là bao, “Vậy đạo lý trong đó hoàng thúc không phải không hiểu, cần gì hỏi lại?”

Kiềm chế, quả nhiên là kiềm chế. Đem Hoàn Nhan Chiêu giữ ở bên người, cũng là sợ huynh đệ bọn họ liên thủ, thế lực quá lớn không khống chế nổi. Đồng thời cũng là tỏ thái độ với họ ngoại hiện vẫn thần phục của Hoàn Nhan Liệt, thời điểm mấu chốt sẽ biết mình được bảo đảm, bởi vẫn còn một Hoàn Nhan Chiêu, sẽ không đến nỗi sơn cùng thủy tận. Hoàn Nhan Tân Nam bất động thanh sắc, hỏi lại, “Thân thể của cháu…”

Hoàn Nhan Chiêu vịn vào bàn, chậm rãi ngồi xuống, cười cười như không có gì, đáy mắt đã không che dấu được hận ý. “Bệnh cũ, cũng sống không được thêm nhiều ngày. Vậy nên ta đã nói xong, đến tột cùng tính toán như thế nào, hoàng thúc hãy tự mình làm.”

“Chiêu, đến tột cùng cháu nói cho ta biết những điều này là có dụng ý gì?” Hoàn Nhan Tân Nam đột nhiên tươi cười, “Hay cháu cho rằng ta sẽ vì cháu, vì Hoàn Nhan Bình mà cùng hoàng huynh cháu khởi tranh chấp?”

“Không! Ta dụng ý gì cũng không có!” Hoàn Nhan Chiêu vẫn cười. Hoàn Nhan Trữ Lan cũng đã chú ý tới đầu ngón tay y nắm trên cạnh bàn phiếm đen, trên da còn ửng hồng rất mất tự nhiên, “Chính là, mấy năm nay ta đã chán làm tiểu nhân vật, nghĩ muốn trước khi chết dậy lên chút sóng gió, tưng bừng tiễn ta đi thôi. Nói cho hoàng thúc những điều này bởi ta biết hoàng thúc tuyệt đối sẽ không hướng hoàng huynh ta xưng thần, nếu như phải đánh, trận này mà diễn, thế lực so sánh vẫn ngang nhau, không phải rất phấn khích sao?”


Lời nói của Hoàn Nhan Chiêu cuồng vọng như thế, tất nhiên khiến mọi người không vừa lòng, ngay cả lão thành như Hoàn Nhan Tân Nam cũng hơi hơi thay đổi sắc mặt. Hoàn Nhan Chiêu không để tâm, “Hoàng thúc, cho tới bây giờ ta cũng không nghĩ tới việc cùng hợp tác với ngài, chỉ là không nghĩ sẽ giúp hoàng huynh ta mà thôi. Ngày mai đã hết thời hạn ba ngày, vô luận kết quả như thế nào ta cũng quay về Hội Ninh phủ, ta nghĩ hoàng thúc sẽ không ngăn cản. Đến tột cùng hoàng thúc có muốn trở về cùng ta hay không, ngài tự quyết định đi.”

“Phụ vương…” Hoàn Nhan Chiêu đi rồi, Hoàn Nhan Trữ Lan khẽ khàng hỏi phụ thân mình, “Dường như bệnh của Hoàn Nhan Chiêu cũng không nhẹ… Vậy trong đó có phải có vấn đề gì hay không?”

“Quận chúa, hắn bị trúng độc.” Hải Đông Thanh lần đầu tiên lên tiếng, “Hơn nữa dược hắn ăn vào hẳn cũng là độc, càng ăn thân thể càng kém, chết càng nhanh. Thần ngược lại lo về dụng ý của hắn, Vương gia, Hải Đông Thanh cho rằng khó tin được người này!”

“Hắn không thể tin, hơn nữa hắn cũng không nghĩ muốn chúng ta tin hắn.” Hoàn Nhan Tân Nam lại chỉ cười, “Vô luận ai hạ độc hắn, hoàng huynh hắn hay phụ thân hắn, đều không liên quan tới chúng ta. Quan trọng là… hắn vì vậy mà hận những người kia. Mà ta có thể đắc lợi ở giữa!”

“Vương gia! Hoàn Nhan Chiêu chỉ nói miệng không có bằng chứng, thần thủy chung vẫn cảm thấy hoàng tử này có gì đó thật cổ quái.” Hải Đông Thanh vẫn không chịu thả lỏng.

“Vô phương, chỉ cần có thể khiến hắn trước mặt bách quan nói ra việc tiên đế di chỉ truyền ngôi cho Hoàn Nhan Bình, chúng ta không cần hợp tác cùng hắn, chỉ cần lợi dụng cơ hội kia khi huynh đệ bọn chúng phản bội lẫn nhau.”

“Đây chẳng phải là làm vì người khác sao? Di chỉ của tiên đế đặt Hoàn Nhan Bình lên ngôi, đối với chúng ta có điểm tốt gì?” Hoàn Nhan Trữ Lan vẫn khó hiểu.


Hoàn Nhan Tân Nam nói, “Nếu Hoàn Nhan Bình đã chết thì sao?”

“Phụ vương…” Hoàn Nhan Trữ Lan dù sao cũng là nữ tử, với việc đẩy chính đường huynh của mình vào chỗ chết vẫn hơi có chút không đành lòng.

“Huống hồ, cho dù là Hoàn Nhan Bình lên ngôi, so sánh với Hoàn Nhan Liệt cũng tốt hơn nhiều. Tuy rằng, điểm tốt phía trước ta vẫn chưa thấy rõ, điểm xấu phía sau cũng đã quen thuộc lắm rồi, bất quá…” Hoàn Nhan Tân Nam nhẹ nhàng vuốt gương mặt nhu mì của nữ nhi mà thở dài, nếu con là nam tử, cha đại khái  cũng còn có chút ý chí chiến đấu…

“Vương gia, vạn nhất Hoàn Nhan Chiêu không chịu nói ra chân tướng trước mặt bách quan thì sao?”

“Hắn sẽ không làm vậy! Bởi vì hắn cũng là một người thuộc dòng họ Hoàn Nhan! Họ Hoàn Nhan, liền nhất định không cam lòng làm một quân cờ  mặc cho người định đoạt! Hắn nói hắn muốn chúng ta tưng bừng đưa tiễn hắn đi, ta tin hắn.” Hoàn Nhan Tân Nam lo lắng  một chút, lập tức phân phó Hải Đông Thanh, “Nhưng vẫn phải cẩn thận! Hải Đông Thanh, ngươi cùng quận chúa lĩnh đại quân trú đóng ở cách Hội Ninh phủ bảy mươi lý, nếu Hội Ninh phủ có chuyện khác thường liền công thành, bọn họ tất không dám làm tổn thương ta một cây lông tơ!”

“Vương gia, quá nguy hiểm!”

“Tìm thắng trong chỗ hiểm! Ý ta đã quyết, không cần nhiều lời!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.