Dạ Sắc Chi Tiền (Trước Đêm Tối)

Chương 45: Cay đắng của tình yêu


Đọc truyện Dạ Sắc Chi Tiền (Trước Đêm Tối) – Chương 45: Cay đắng của tình yêu

Trương Hoàn chạy khỏi tiểu khu để bắt xe, đứng bên lề đường.

Hàn khí của mùa đông thổi thẳng vào mặt cậu, khiến cậu cảm thấy lạnh, nhưng lại không muốn kéo kín y phục.

Lúc này thời gian còn sớm, người đi đường không ít, hơn nữa bởi vì đã đến kì nghỉ đông, trên lề đường phần lớn là học sinh, tình nhân trẻ tuổi tay nắm tay, bạn trai ôm bạn gái, thân mật đi quan bên cạnh cậu.

Cậu nhìn bọn họ, trong lòng sinh ra một loại thương cảm thê lương.

Cậu biết kì thật Triệu Trăn không có lỗi gì, thế nhưng, cậu lại không khống chế được phát giận với ông.

Trương Hoàn đột nhiên cảm thấy cùng ông hẹn hò là một việc sai lầm, chính là vì cùng ông một chỗ, Trương Hoàn cảm giác chính mình hết thảy đều thay đổi, trong lòng cậu loạn thành đoàn.

Thời gian cậu đứng ở trạm xe buýt rất lâu, cho dù có đúng chuyến cậu muốn ngồi, cậu cũng không lên xe, sau đó thật sự quá lạnh, cậu mới đem đôi chân lạnh đông cứng cất bước lên xe.

Về đến nhà, trong nhà chỉ có Tiết Lộ một mình chơi game, dì và dượng đều ra ngoài đánh mạt chược không ở nhà.

Tiết Lộ thấy cậu trở về, liền ngừng chơi, đến phòng cậu thẩm vấn, “Anh, đột nhiên liền nói muốn ra ngoài du ngoạn, anh đi cùng ai? Chẳng lẽ là quen bạn gái? Cũng không để em biết.”

Trong nhà dù sao vẫn ấm áp hơn bên ngoài nhiều, Trương Hoàn cởi áo khoác, ở trong phòng chỉnh lý đồ vật, tinh thần không được tốt, nói, “Không có, em không nên suy nghĩ bậy bạ, mới nghe thấy gió liền nói là mưa*.”

(*hàm ý nghe được điều gì đó nhưng suy diễn không đúng)

Tiết Lộ thấy vẻ mặt Trương Hoàn nhàn nhạt, loại nhàn nhạt này không giống với loại nhàn nhạt bình thường không thèm phản ứng người khác, cô cảm giác được Trương Hoàn không vui, liền tiến tới nhìn chằm chằm mặt cậu, nói, “Làm sao vậy, ra ngoài du ngoại nhiều ngày, lại không vui. Em còn muốn đi du ngoạn, vướng thi cử không tìm được cơ hội.”

Trương Hoàn nói, “Đâu có, không có không vui, chỉ là du lịch tương đối mệt thôi.”


Tiết Lộ chỉ phải “nga” một tiếng, gật đầu, lại hỏi, “Anh trước về nhà trọ chỗ trường học rồi mới về? Ăn cơm chưa? Em nấu cho anh ăn?”

Trương Hoàn cho dù thấy đói, nhưng cũng không muốn ăn, lắc đầu, “Ăn xong rồi, không cần làm.”

Nét mặt cậu có chút mệt mỏi, ngồi trên ghế trước bàn học không muốn động, Tiết Lộ lo lắng nhìn cậu, lại không tiện hỏi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, cô biết nếu Trương Hoàn thật không muốn nói, vô luận là hỏi thế nào, cậu đều sẽ không nói.

Tiết Lộ nói game mình mới đặt đưa tới rồi, hỏi Trương Hoàn có muốn chơi không, Trương Hoàn từ chối, “Quên đi, anh còn có việc phải làm, không chơi game được, tự em hảo hảo chơi đi!”

Nói xong, điện thoại liền vang lên, là tiếng có tin nhắn, cậu vốn không muốn cầm điện thoại lên nhìn, thế nhưng Tiết Lộ nhìn chằm chằm cậu, đồng thời nhắc nhở, “Anh, điện thoại kìa.”

Trương Hoàn đành lôi điện thoại trong túi ra xem, quả thật là của Triệu Trăn, cậu xem cũng không xem vội vàng xoá.

Mà Tiết Lộ thấy điện thoại của cậu, không khỏi mở to hai mắt, nói, “Anh, anh đổi điện thoại mới? Chính là cái này?”

Trương Hoàn liền biết sẽ là cái kết quả này, vì vậy đưa điện thoại cho Tiết Lộ chơi, Tiết Lộ cười hì hì cầm đến tay, bắt đầu nghiên cứu tính năng, bấm tới nhật kí cuộc gọi, thấy đa số là một người tên A gọi tới, không khỏi hiếu kì, hỏi, “Anh, cái người A này là ai a?”

Mặt Trương Hoàn không đổi sắc nói, “Đàn anh phòng nghiên cứu, thảo luận vấn đề phải thường liên hệ, mới thiết lập phím tắt.”

Tiết Lộ kỳ thật có hoài nghi, thế nhưng không hỏi.

Trương Hoàn đứng dậy đến phòng bếp rót nước uống, thấy Tiết Lộ đang nghịch điện thoại, cậu liền dùng máy tính Tiết Lộ lên mạng, liên hệ Nghiêm Lập Bản hỏi chuyện.

Tiết Lộ chơi một lúc sau về phòng mình, liền bắt đầu ôm đùi Trương Hoàn, mắt lấp lánh nhìn cậu, “Anh, điện thoại anh mua khi nào? Bao nhiêu tiền?”

Trương Hoàn nhẹ thở dài nói, “Người khác tặng, nếu em thích, em liền cầm đi!”


Tiết Lộ cả kinh, “Thật hay giả? Ai tặng? Thật là có bạn gái sao? Quen phú nhị đại*? Em không muốn quà người khác tặng anh.”

(*phú nhị đại = thế hệ con nhà giàu thứ hai: là thuật ngữ dùng để chỉ các cậu ấm, cô chiêu của các chủ công ty, tập đoàn hoặc con cái cán bộ làm to ở Trung Quốc)

Trương Hoàn nói, “Đừng suy đoán, nói không phải là không phải.” Trước đây cậu đối với Tiết Lộ luôn là cực bao dung nhẫn nại, lúc này lại có chút nhịn không được.

Tiết Lộ cảm giác được, nói, “Vậy rốt cuộc là thế nào? Anh vì cái điện thoại này mà mất hứng? Nếu bởi vì vậy, liền đem điện thoại trả cho cô ta không được sao. Mắc gì không thích lại nhận vào tay?”

Đầu mày Trương Hoàn khẽ nhíu, trong mắt hiện ra u buồn, cái bộ dạng ưu sầu này so với lúc cậu cười còn muốn trêu chọc lòng người hơn, cậu cứ vậy mà ngồi đó, con mắt nhìn hư không, thật lâu không nói.

Tiết Lộ nhìn cậu thế này, lên tiếng, “Nếu như vấn đề anh không tiện giải quyết, em có thể giúp, em đi hỗ trợ nha.”

Trương Hoàn nói, “Quên đi, không phải bởi vì chuyện điện thoại này, là chuyện khác, em đừng hỏi.”

Tuy Trương Hoàn không muốn nói, nhưng Tiết Lộ vẫn để ý việc này, bất quá, cho dù lúc nào cũng quan sát Trương Hoàn, cô vẫn không nhìn ra nguyên cớ gì.

Trương Hoàn muốn triệt để yên tĩnh một chút, nhưng Triệu Trăn lại luôn gọi điện nhắn tin cho cậu, mà Tiết Lộ vừa vui mừng cầm điện thoại của cậu đi chơi, cậu lo lắng Tiết Lộ đột nhiên bấm vào tin nhắn của Triệu Trăn trong điện thoại, liền đem điện thoại triệt để cho cô mượn, bên trong là sim của cô, mà cậu đổi trở về chiếc điện thoại cũ ban đầu.

Trương Hoàn không để ý Triệu Trăn, nhưng Triệu Trăn lại cứ luôn tránh cũng tránh không được.

Một ngày dì gọi điện thoại về, nói hẹn Triệu tiên sinh đi ăn, theo yêu cầu từ đối phương, để hai đứa con cùng đến, Trương Hoàn mới đầu không nghĩ Triệu tiên sinh không miệng dì là Triệu Trăn, mà Tiết Lộ cũng đồng dạng không hỏi là vị Triệu tiên sinh nào, chẳng qua là cảm thấy ra ngoài ăn không tệ lắm, cho nên vô cùng cao hứng diện đồ, lôi kéo Trương Hoàn không muốn đi cùng đi.

Trương Hoàn bên này ngày qua ngày gian nan, mà Triệu Trăn cũng không khá hơn cậu.


Đối với Triệu Trăn mà nói, người trẻ tuổi rất nhiều tâm tư, ông đều không dễ phỏng đoán, cho nên khi Trương Hoàn đột nhiên phát giận nói muốn chia tay, ông mới phát hiện giữa hai người xảy ra vấn đề lớn, mà không giống trước đây cảm thụ được chỗ có vấn đề, tiến hành giải quyết.

Ông biết yêu nhau dễ dàng, ở chung mới khó khăn khắp nơi.

Những ngày đầu ở chung với nhau lại tốt đẹp ngọt ngào nhất, ở chung lâu rồi, các loại vấn đề mới nảy ra.

Triệu Trăn không hề nghĩ chỉ cùng Trương Hoàn tuỳ tiện vui đùa một chút, như vậy, muốn có quan hệ lâu dài, chỉ có thể mổ xẻ sâu hơn, cho nhau thông cảm và thích ứng mới được.

Tuy rằng không ngừng tự kiểm điệm, suy nghĩ các loại sự tình và vấn đề, đồng thời nguyện ý đi tìm phương án giải quyết, nhưng mấy ngày này Trương Hoàn hoàn toàn không thèm để ý ông, đây mới là vấn đề khó khăn nhất đối với Triệu Trăn.

Bởi vì chuyện Trương Hoàn, cho dù là đang trên bàn hội nghị, các cấp dưới nhìn ông than thở, lại không dám hỏi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

Thậm chí Triệu Sưởng ở bên kia đại dương cũng phát hiện ba cô không thích hợp.

Khi gọi điện thoại với con gái bảo bối cũng thất thần, thậm chí đáp sai câu hỏi, Triệu Sưởng làm sao có thể không phát hiện ba dị thường, không khỏi quan tâm, “Ba, con nói cái gì ba có nghe không?”

Triệu Trăn nói, “Sao lại không nghe. Con không phải nói Tết Âm Lịch không thể về sao.”

Triệu Sưởng nói, “Đúng vậy, chính là chuyện này, vậy ba có ý gì?”

Triệu Trăn nói, “Không muốn về thì không về.”

Triệu Sưởng giận dỗi nói, “Hồi trước ba mỗi ngày đều gọi điện cho con, còn muốn videocall nhìn con, dạo này điện thoại hầu như không gọi, hiện tại con nói Tết Âm Lịch không về, ba liền thái độ này!”

Triệu Trăn nghĩ thầm trẻ con chính là như vậy, tính tình luôn thế này, khó có thể hầu hạ, nhưng vẫn chỉ có thể dỗ, “Không phải con nói con bận không muốn ba gọi điện cho con sao? Hiện tại lại phát giận. Con nói Tết Âm Lịch không về, ba đã sớm nghĩ tới, cho nên mới không quá giật mình, cái này cũng muốn trách baba sao? Con không về không sao cả, ba qua đó bồi con, như vậy còn không được?”

Triệu Sưởng buồn bực ừ một tiếng, sau đó còn nói thêm, “Trước không phải ba nói ba coi trọng một người, sau đó không phải cũng bắt vào tay sao? Gần đây sao không nghe ba nói đến, hơn nữa nhìn ba tinh thần không cao, có phải cãi nhau với người ta rồi không?”

Triệu Trăn nghĩ thầm ngay cả con gái cũng phát hiện? Miệng thì nói, “Không tính là cãi nhau, chỉ xảy ra chút ít không hài lòng mà thôi.”


Triệu Sưởng nói, “Ba, ba như vậy cũng quá đáng sợ rồi. Chỉ xảy ra chút ít không hài lòng liền ủ rũ thế này? Trước kia ba đâu có thế này, ba xốc lại tinh thần đi, một chút không hài lòng, lại dỗ người ta về không được sao. Ai, ba đều lớn như vậy, hồi trước phụ nữ không ít, thế nào chút quyết đoán theo đuổi phụ nữ cũng không có!”

Triệu Trăn trong lòng buồn khố, đối diện con gái, cũng bắt đầu bày tỏ khổ tâm, nói, “Cậu ấy không nhận điện thoại, không trả lời tin nhắn, hơn nữa, ba còn không biết cụ thể cậu ấy là vì chuyện gì mà tức giận lớn như vậy?”

(Có thể bạn đã biết, ngôi thứ ba (he, she, it) trong tiếng Trung đều phát âm là ‘ta’ (đọc như “tha” trong Tiếng Việt))

Triệu Sưởng kinh ngạc, nói, “Không biết nguyên nhân, vậy hỏi không phải được rồi sao. Cô ta không nhận điện thoại, không trả lời tin nhắn, vậy thì tìm tới cửa, không phải rất đơn giản sao?”

Triệu Trăn nhất thời đang nghĩ đối sách, không trả lời, Triệu Sưởng còn tưởng rằng ông bởi vì chuyện tình cảm triệt để ủ rũ, liền nói, “Triệu Trăn! Ba nghe!”

Triệu Trăn bị con gái gọi thẳng đích danh, lên tiếng, “Đừng không biết lớn nhỏ như thế.”

Triệu Sưởng nói, “Mới không phải không biết lớn nhỏ. Con nói, ba nếu như người như vậy đều tấn công không nổi, sau này con không gọi ba là baba nữa a! Gọi ba là ba, con cảm thấy mất mặt!”

Triệu Trăn cười khổ một tiếng, nghĩ thầm phép khích tướng kỳ thực không có tác dụng với ông, bất quá, vẫn bị cô khơi dậy một ít sĩ khí, nói, “Vậy nếu bị thất bại, ba không phải vừa mất vợ vừa mất con gái?”

Triệu Sưởng nói, “Con chỉ là muốn ba có khí phách tử chiến đến cùng mà thôi. Con bị người ta từ chối, đó là bởi vì chuyện không có cách nào, chứ không phải con không nỗ lực, ba bị người ta ném đi thế này, con thật chướng mắt ba.”

Triệu Trăn nghĩ đến con gái trước đây bị Trương Hoàn cự tuyệt, không khỏi tràn đầy thương tiếc cho con gái, mà nghĩ đến chính mình cư nhiên lại đang chìm xuống cùng một cái hố, liền bất đắc dĩ thế sự vô thường, duyên phận trên đời này, mới là thứ không thể nắm bắt.

Sau cùng lại cởi mở hơn, cười nói, “Được, được, để con gái chướng mắt, đó là chuyện không đẳng cấp nhất, baba sẽ không để con thất vọng.”

Triệu Sưởng cũng cười, nói, “Lúc này mới được nha! Chờ ba giải quyết cô ta xong, khi nào giới thiệu cho con gặp a.” Qua miêu tả của Triệu Trăn, Triệu Sưởng rất có hảo cảm với người Triệu Trăn thích, chí ít chuyện đối phương tuỳ ý ném ba cô làm cô cảm thấy không xấu, chí ít cô gái này không phải là một người nông cạn hư vinh ham tiền, hơn nữa có thể quản được ba cô, cô cảm thấy cô gái này rất được.

Triệu Trăn lại chỉ có thể hàm hồ trả lời con gái ông, “Chờ xác định rồi nói.”

—-

Tiểu Bảo: Dạo này thấy mệt quá. Học hành trên lớp đã mệt chết rồi, chiều về cứ dính kẹt xe, vừa nóng vừa ngộp, tới nhà muốn gục luôn QAQ


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.