Dạ Sắc Chi Tiền (Trước Đêm Tối)

Chương 42: Săn thú


Đọc truyện Dạ Sắc Chi Tiền (Trước Đêm Tối) – Chương 42: Săn thú

Trương Hoàn chưa từng nghĩ chính mình làm bot, cho nên sáng sớm Triệu Trăn làm chuyện đó với cậu, tuy không phải trực tiếp đi vào, nhưng tính chất không sai biệt lắm, điều này làm cho cậu tuy rằng tha thứ Triệu Trăn, nhưng trong lòng vẫn là phi thường bị đè nén.

Mãi cho đến khi dùng xong bữa sáng, thần sắc đối với Triệu Trăn đều rất lãnh đạm.

Muốn đến khu săn bắn, còn phải từ khu suối nước nóng bọn họ ở ngồi xe một thời gian mới tới.

Khi ngồi trong xe, Triệu Trăn liền cầm súng săn chưa lên đạn làm mẫu cho Trương Hoàn, còn tay cầm tay dạy cậu dùng như thế nào, giảng giải các loại chú ý khi đến nơi.

Trương Hoàn được Triệu Trăn chỉ dạy một hồi, bởi vì hăng hái bừng bừng với săn thú, cho nên phần nhạc đệm trên giường lúc sáng sớm cậu tạm thời ném đi sau đầu.

Thấy Trương Hoàn trở nên cao hứng, Triệu Trăn cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

Triệu Trăn đến bây giờ mới sâu sắc ý thức được một vấn đề, đó chính là Trương Hoàn dường như là thuần 1, mỗi lần ông biểu hiện muốn tiến vào cậu, Trương Hoàn liền đặc biệt nóng giận và mâu thuẫn, nhiều lần đều trực tiếp phản kháng, hơn nữa không lưu tình chút nào.

Vì thế Triệu Trăn bắt đầu phiền não, phải nói tính dục nam nhân lớn hơn trời, yêu phải một người mà đời sống vợ chồng không thể triệt để tận hứng hài hoà, vậy kỳ thật sẽ rất đau khổ.

Hiện tại Triệu Trăn chỉ may mắn Trương Hoàn còn chưa đánh chủ ý lên cái mông ông, nếu không, muốn điều giáo Trương Hoàn càng không phải chuyện dễ dàng.

Trương Hoàn cầm súng săn chơi bất diệc nhạc hồ (vui cực kì), cũng không chú ý Triệu Trăn, Triệu Trăn dựa vào chỗ ngồi, trầm mặc, thần sắc thâm trầm, chỉ là ánh mắt thỉnh thoảng quét đến trên người Trương Hoàn, nhìn Trương Hoàn, ông liền tràn đầy vui vẻ, người này, ông không có khả năng buông tay cậu, cho nên, Triệu Trăn bắt đầu suy tính làm sao khiến Trương Hoàn tiếp thu ông.

Khi đến khu vực săn bắn, đã là một giờ sau, Trương Hoàn cũng không biết bọn họ rốt cuộc chuyển qua bao nhiên sườn núi, cho dù là mùa đông, rừng lá kim cận ôn đời vẫn như cũ xanh biếc dạt dào, nhìn lên trên núi, chỉ thấy từng tầng xanh lá, từ xanh nhạt đến xanh thẫm đến xanh rì, trên đỉnh núi cùng bầu trời xanh lam nối liền nhau, màu xanh thẫm đã phảng phất đen như mực.

Cảnh sắc thiên nhiên mỹ lệ khiến tâm tình Trương Hoàn triệt để rộng mở, thậm chí cậu còn muốn hướng bầu trời gào thét, sau khi xuống xe liền duỗi thắt lưng thật dài, đầy mặt ý cười, khuôn mặt tươi cười kia ở trong mắt Triệu Trăn còn muốn mỹ lệ hơn cả bầu trời xanh biếc.


Triệu Trăn cảm thấy sắp xếp mang Trương Hoàn tới nơi này thật sự là chính xác cực kì, mà Trương Hoàn lúc này cũng triệt để quên mất chuyện không thoải mái sáng sớm, bắt đầu cảm kích Triệu Trăn.

Triệu Trăn đi tới bên cạnh, cầm lấy tay cậu, mang theo cậu đến nhà thợ săn nhỏ bên cạnh, Trương Hoàn cũng không giãy khỏi ông, tuỳ ông kéo mình, cho dù tài xế ở ngay đằng sau.

“Này, Triệu Trăn, ông mời khách thế này là sao, chính mình còn đến muộn hơn bọn tôi một ngày.”

Một thanh âm từ bên trong truyền đến.

Trương Hoàn ngay lập tức nhìn qua, phát hiện là một đàn ông mặc một bộ quần áo thể thao, người này thân hình cao lớn, trên người ẩn hàm khí thế, trên mặt lại mang theo nụ cười chế nhạo nhìn Triệu Trăn và Trương Hoàn.

Trương Hoàn không nhận ra người này, cũng vô pháp từ mặt y phán đoán tuổi tác, tướng mạo ước chừng ba mươi tuổi, nhãn thần lại chừng bốn mươi, thế nhưng khí tức và nội liễm lại giống như còn lớn tuổi hơn nữa.

Triệu Trăn mang theo Trương Hoàn đi tới, nói, “Chu Sam, đến, giới thiệu cho ông một chút.” Nói xong, kéo Trương Hoàn đến trước người mình, cưng chìu cười nhìn Trương Hoàn, giới thiệu cho Chu Sam, “Nhóc con không được tự nhiên này chính là Trương Hoàn, về sau tôi có việc không ở, ông có thể giúp tôi trông nom một chút, còn cần nhiều hỗ trợ!”

Trương Hoàn thật bất mãn với kiểu giới thiệu này của Triệu Trăn, nghĩ thầm chính mình là nhóc con nào, còn nữa, nghe Triệu Trăn giới thiệu, Triệu Trăn chắc là đã sớm nói cho người đàn ông gọi Chu Sam này về mình, nghĩ đến Triệu Trăn đem chuyện của mình và ông tuỳ ý kể cho người khác nghe, trong lòng càng thêm khó chịu.

Triệu Trăn không biết Trương Hoàn không được tự nhiên trong lòng, ông đích xác kể cho Chu Sam về Trương Hoàn, nhưng chỉ nói là một nam hài tử (cậu bé) ông coi trọng, tên Trương Hoàn, đang hẹn hò, mang đến cho mọi người làm quen, bảo mọi người nể mặt.

Cách nói trịnh trọng của Triệu Trăn khiến tất cả mọi người thật kinh ngạc, nghĩ thầm ông rốt cuộc là thật tình coi trọng, không phải chơi đùa sao?

Triệu Trăn lại giới thiệu Chu Sam, nói cho Trương Hoàn đây là anh em cùng lớn lên từ nhỏ, quan hệ phi thường tốt, bảo cậu gọi Chu Sam là chú Chu.


Do Triệu Trăn không nói cho Trương Hoàn dẫn cậu tới gặp bạn bè ông, cho nên lúc này trong lòng Trương Hoàn không sảng khoái, nhưng trước mặt người ngoài, Trương Hoàn cũng không muốn làm Triệu Trăn mất mặt, vì vậy đè xuống khó chịu không lòng, thậm chí lộ ra tươi cười bắt tay cùng Chu Sam, nhưng chỉ gọi y “Chu tiên sinh”, không gọi “chú Chu”.

Vì xưng hô này, Chu Sam liền cười rộ lên, nói, “Vẫn là Trương Hoàn nghĩ chu đáo, Triệu Trăn, xem ông kìa, ông bảo cậu ấy gọi ông bằng chú, ông còn muốn nhỏ hơn tôi một bậc sao? Ông nghĩ như vậy, tôi còn không muốn chiếm tiện nghi ông.”

Nói xong không khí lập tức thoải mái hơn rất nhiều.

Mọi người cùng nhau vào một căn nhà lớn nhất, Trương Hoàn mới phát hiện không chỉ có Chu Sam, còn có mấy người bạn tốt của Triệu Trăn ở đó, thậm chí Thích Thường Hưng cũng ở, lão ngồi trên ghế điều chỉnh thử súng ống, thấy hai người tiến đến, Thích Thường Hưng liền cười nói, “Uy, cuối cùng cũng tới, Triệu ca, tôi liền biết ông muốn dẫn anh bạn nhỏ nhà ông đến suối nước nóng qua một đêm mới có thể bắt đầu.” Vừa nói vừa vẫy vẫy tay với Trương Hoàn, nói, “Lại gặp mặt.”

Trương Hoàn nhìn lão vẻ mặt hào khí, càng không muốn tính toán chi li chuyện không vui lúc trước mà khiến người khác khinh thường, vì vậy gật đầu đáp lại, chào hỏi, “Chú Thích, xin chào!”

Thích Thường Hưng vì câu này mà sửng sốt một chút, sau đó liền cười lắc đầu. Do Triệu Trăn đã cảnh cáo, vợ của bạn không thể cướp, lão cũng liền thu hồi ý muốn trêu ghẹo Trương Hoàn, chuyên tâm chuyện trong tay.

Ngược lại Triệu Trăn nghiêng đầu nhìn Trương Hoàn vài lần, cười cười.

Bên trong còn có hai người khác đã gặp ở Trầm Yên Lâu, Triệu Trăn giới thiệu, một người tên Vương Tường Vân, một người khác tên Lý Diệc Phong, còn một người không nhận ra tên Đổng Kiều Sinh.

Triệu Trăn còn nói có mời viện trưởng Lý, bất quá ông ấy đi nước A mở hội nghị học thuật, không ở, vì vậy không đến.

Trương Hoàn biết viện trưởng Lý này là viện trưởng bệnh viện lần trước cậu đến khi bị thương, là một người cho người khác cảm giác rất thân thiện.

Những người này đều là cùng độ tuổi với Triệu Trăn, Trương Hoàn đoán bọn họ chắc là đều chừng bốn mươi tuổi.


Trương Hoàn đến bây giờ mới hiểu, Triệu Trăn đây là muốn giới thiệu mình cho các bạn ông, điều này có thể coi như một chuyện tốt, nhưng tâm lý Trương Hoàn không muốn tiếp xúc vòng luẩn quẩn của Triệu Trăn, không có hứng thú với việc quen biết các bạn ông, hơn nữa, Triệu Trăn chưa nói cho cậu một tiếng, liền trực tiếp dẫn cậu tới gặp bạn bè, cậu thật sự cảm thấy rất khó chịu.

Ngoại trừ mấy người được Triệu Trăn long trọng giới thiệu ra, còn có một nam sinh trẻ tuổi thanh tú Thích Thường Hưng mang tới, những người khác không mang theo người, Lý Diệc Phong nói đặc biệt đến săn thú, mang theo phụ nữ không có ý nghĩa, vì vậy tất cả mọi người cam tâm tình nguyện đến một mình.

Một đám đại lão gia cũng không chú ý nhiều như vậy, rất nhanh sửa sang xong trang bị, đồng thời dưới sự hướng dẫn của một người dẫn đường, dắt chó săn liền xuất phát.

Trương Hoàn lần đầu tiên săn thú, nhưng xem những người khác, đều là lão luyện.

Tầm nhìn trong rừng cây không cao, mới đầu mọi người còn tụ một chỗ, sau đó liền phân tán ra, Trương Hoàn và Triệu Trăn cùng một chỗ, mang theo một con chó săn.

Hai người đều dùng súng máy bán tự động, bất quá, Triệu Trăn mang theo một khẩu súng lục phòng thân, Trương Hoàn không biết súng lục của ông làm sao mà có, cậu muốn cầm chơi một chút, Triệu Trăn liền đưa cho cậu, nhưng bảo cậu nhất định phải cẩn thận.

Bắt đầu dọc theo đường đi, Trương Hoàn ngoại trừ nhìn thấy sóc linh hoạt liền không nhìn thấy động vật khác, Triệu Trăn không có hứng thú với sóc, mà Trương Hoàn cũng không có sở thích đem động vật nhỏ ra thử súng, cho nên liền trầm mặc theo Triệu Trăn một đường bôn ba.

Đi không xa đã gặp thỏ rừng, đây là lần đầu tiên Trương Hoàn nhìn thấy thỏ rừng, nhìn chẳng hề đáng yêu, ngược lại hung ác độc địa, Triệu Trăn lấy tay ra dấu chỉ đạo cậu làm sao xạ kích, nhưng Trương Hoàn không bắn trúng mục tiêu, thỏ chạy thoát, lúc sau lại thử súng, độ chuẩn xác tăng không ít, thỏ bị bắn trúng, chó săn nhào tới tha con mồi lại.

Trương Hoàn bởi vì săn được một con thỏ cao hứng vô cùng, Triệu Trăn cũng hợp thời khen cậu, nói cậu không tồi.

Lúc sau lại gặp thỏ, Triệu Trăn không cho Trương Hoàn bắn, nói bỏ qua động vật nhỏ đi.

Lại đi một đoạn, Trương Hoàn đang nỗ lực bôn ba đằng trước, đột nhiên bị Triệu Trăn kéo lại, Triệu Trăn bảo cậu đừng lên tiếng, hai người núp sau thân cây, Triệu Trăn chỉ ngón tay cho cậu nhìn, Trương Hoàn nhìn thấy một con nai giữa những thân cây, không biết giống gì, nhưng Trương Hoàn không khỏi hưng phấn, Triệu Trăn ý bảo cậu ở tại chỗ, ông đi qua đánh bọc sườn, con nai lúc đầu không chút cảm giác nguy hiểm tồn tài, nhưng sau đó Trương Hoàn lại làm ra một tiếng động nhỏ, con nai mẫn cảm đa nghi nhìn chung quanh một phen, đạp chân chạy mất, Trương Hoàn thấy Triệu Trăn đuổi theo, cho nên cậu cũng đuổi theo.

Con nai chạy trốn quá nhanh, hai người không đuổi tới, vì vậy đành tiếp tục tiến về phía trước, Trương Hoàn hổ thẹn nói, “Đều tại tôi, làm con nai hoảng sợ chạy mất.”

Triệu Trăn vỗ vỗ vai cậu, nói, “Còn có cơ hội, cậu lần đầu tới săn thú, đã coi như rất khá.”

Sau đó quả thật còn có cơ hội, lại một lần nữa gặp được một con nai, lần này Trương Hoàn cẩn thận hơn, hai người bọc đánh, hai đùi nai đều bị Triệu Trăn bắn trúng, không thể chạy.


Có một con nai làm chiến lợi phẩm, Trương Hoàn còn muốn tiến sâu hơn vào khu săn thú, Triệu Trăn lại nói, “Lần đầu cậu tới, không nên đi quá xa, vẫn là về trước đi! Nếu không trời sẽ tối.”

Hai người một chó mang theo con mồi quay về, nơi bọn họ đi đều là khu vực săn bắn an toàn, chung quy sẽ không xuất hiện động vật lớn hung mãnh, Triệu Trăn nói nếu đi sâu vào trong núi, sẽ có sói, còn có gấu, lợn rừng vài động vật tương đối nguy hiểm.

Trương Hoàn đi tới trước nói, “Chúng ta khi nào thì vào bên trong?”

Triệu Trăn cười nói, “Ai, vậy phải chờ mới được. Mùa này không phải mùa săn thú, sang năm mới được.”

Trương Hoàn lập tức nói, “Vậy sang năm quay lại.”

Hai người quay lại doanh địa săn bắn, trời đã hầu như tối rồi, những người khác đều về, Chu Sam nhìn hai người, nói, “Về rồi về rồi, không biết tung tích hai người, may mà đã về, nếu không chúng tôi còn phải đi tìm các người.”

Đổng Kiều Sinh trêu ghẹo hai người, nói, “Còn tưởng hai người đặc biệt rời khỏi chúng tôi đi đánh dã chiên, bất quá, như vậy mang theo chó không phải vướng bận sao?” Nói xong ha ha cười rộ lên, không hề cố kị.

Trương Hoàn bị nói quẫn bách khó xử, Triệu Trăn lại cười mắng bạn bè, “Đam mê của ông không nên tuỳ tiện kéo lên đầu người khác.”

Sau đó Trương Hoàn lặng lẽ cùng Chu Sam xử lý con mồi, buổi tối liền trực tiếp ăn chiến lợi phẩm của bọn họ, Triệu Trăn thấy Trương Hoàn không ở bên cạnh, mới nói với Đổng Kiều Sinh, “Mặt cậu ấy rất mỏng, lão ca, ông nói như vậy, sợ rằng cậu ấy một tháng không cho tôi lại gần.”

Nửa đùa giỡn, khiến Đổng Kiều Sinh nói, “Vậy không dám nói nữa. Bất quá, Triệu Trăn ông thế mà bị người ta dạy thật dễ bảo, chúng tôi đúng là không quen.”

Triệu Trăn bất mãn nói, “Cái gì gọi là dạy thật dễ bảo, cậu ấy còn nhỏ, cần phải săn sóc chút.”

Nói xong, vẻ mặt ôn nhu nhìn qua chỗ Trương Hoàn, không thấy người, liền đứng lên nói, “Hắc, đứa nhỏ này, chớp mắt không thấy đâu.”

Nhanh chạy đi tìm người, phát hiện Trương Hoàn ở bên ngoài xem Chu Sam xử lý thỏ, bên cạnh nhân viên công tác bãi săn đang xử lý con nai bọn họ mang về, Trương Hoàn lập tức bưng một chậu máu nai tới.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.