Dạ Sắc Biên Duyên

Chương:7Quyển 7 -


Đọc truyện Dạ Sắc Biên Duyên – Chương 77Quyển 7 –

Katherine đi tới sau lưng Lilith, Lilith chế nhạo nói: “Cưng ơi, rong ruổi dưới ánh mặt trời là tâm nguyện cả đời của Huyết tộc đó.”

Feldt cười lạnh, hẳn là vừa rồi mình quá nóng vội, nên mới có thể không phát hiện ra Katherine.

“Ngươi thật là không thương huyết hệ của mình a.”

Trên mặt Katherine không có chút… áy náy nào, chỉ nhún vai nói: “Huyết hệ ấy mà, muốn nhiều có nhiều, muốn ít có ít, ta không cần phải để ý đến một Josephine.”

Thân thể không ngừng thoát lực, ngay cả ngồi cũng rất miễn cưỡng.

Lilith tiến lại gần, ngón tay chạm nhẹ lên vai Feldt, anh liền ngã xuống, nếu không phải một tay còn chống trên mặt đất, anh tin mình ngã còn khó xem hơn.

“Ngươi đã bắt được ta, dự định thế nào? Biến ta thành xương sườn của ngươi sao? Eva?” Feldt chế nhạo, trong lòng lại âm thầm cân nhắc không biết Oliver đã rời đi chưa, hy vọng sau khi trở về có thể xem trọng Rolin, một khi cậu nhóc biết tin mình bị bắt, có thể sẽ xúc động mà làm chuyện ngốc nghếch.

Mà không, Rolin rất ít khi xúc động.

Feldt tin cậu sẽ tỉnh táo để làm ra lựa chọn đúng đắn.

“Đang nghĩ gì thế? Tiến sĩ D phải không? Yên tâm, ta sẽ nhanh chóng đưa cậu ta tới làm bạn với ngươi.” Lilith nắm cổ áo Feldt, kéo lê anh trên sàn khoang máy hỗn độn.

Feldt ngẩng đầu nhìn trần nhà kim loại màu xám đang di động, cười ảm đạm.

“Ngươi còn cười được a?” Katherine dùng mũi chân đạp nhẹ cẳng chân anh.

Feldt không trả lời nàng, mặc kệ đối phương kéo lê mình, đơn giản ngả người về sau dựa lên cổ tay Lilith, cho đến khi họ ra tới cửa hầm, ở đó là một tàu ngầm nhỏ.

“A, a, thì ra ngươi đã sớm chuẩn bị từ bỏ ‘Con thuyền Noah’ này.”

Lilith cúi người, hôn mạnh lên má Feldt, “Bảo bối à, cái này không được tính là ‘Con thuyền Noah’ thực sự đâu. Ta muốn mang ngươi đến vương quốc của chúng ta, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi tự nguyện quay về vòng tay ta.”

“Ngươi đây không phải đã bắt được ta rồi sao?”

Nắp tàu ngầm được mở ra, Lilith một tay đẩy Feldt vào, đầu anh đập vào mặt đồng đo áp suất phát ra tiếng ‘cộp’.

Feldt hít sâu một hơi, anh đây rất hiếm khi chật vật như vậy a, nhất là trước mặt phụ nữ.

Katharine theo Lilith nhẹ nhàng nhảy vào khoang chính. Tàu ngầm chậm rãi rời đáy thuyền, tiến sâu vào lòng biển.

Oliver đứng trên boong thuyền, ngẩng đầu chờ Kevin, từ bầu trời đêm truyền đến tiếng trực thăng.

Oliver dò tín hiệu trong không khí, nhưng không cách nào thu được tín hiệu từ chỗ Feldt. Như vậy khoảng cách hẳn rất xa, hắn không thể câu thông với Feldt bằng năng lực của Huyết tộc, chỉ có thể nhắm mắt cảm ứng vị trí của Feldt.

Trên toàn chiếc thuyền, từ boong tàu đến khoang thuyền đã không còn một ai.

Trực thăng thả thang dây xuống, Oce nhìn Oliver, đối phương lắc đầu ý bảo họ lên trước.


Hít một hơi gió lạnh, Oliver chộp lấy thang dây, cơ hồ ngay khoảnh khắc ấy, một tiếng nổ vang dội truyền lên từ đáy thuyền.

Sóng nhiệt nóng rực bùng nổ đánh bay trực thăng ra xa mấy thước. Lúc này, Oliver có thể khẳng định rằng họ đã rơi vào bẫy của Lilith.

Thuyền phát ra tiếng rền rỉ, chìm nhanh theo xoáy nước, dần dần biến mất trong nước biển đen ngòm, chỉ còn vài mảnh vỡ boong tàu nổi lềnh phềnh trên mặt biển.

Đi vào cabin, Kevin và Debbie mặc đồ phòng hộ, đưa vài ống nghiệm cho bọn họ, “Nhỏ chút máu vào đây, nếu dung dịch đổi thành màu tím, các người bị nhiễm virus.”

Oce làm theo, trong ống nghiệm chỉ có màu đỏ máu.

“Chúng ta bị ả lừa!” Các Huyết tộc khác tức giận.

Oliver không nói gì, hắn sớm có dự cảm rằng đó không phải là virus Leen, bởi vì trong cơ thể hắn đã sớm sinh ra kháng thể, coi như toàn bộ người mang theo bên mình đều ngã xuống, hắn vẫn vô sự, vì vậy việc Lilith thả virus Leen sẽ trở nên vô dụng.

Nhưng hắn biết, Feldt nhất định đã xảy ra chuyện. Hắn phải giải thích thế nào với Rolin đây?

Mà tiến sĩ D đang ở Washington cũng rất phiền não.

Việc nghiên cứu về thuốc kháng tia nắng gặp phải bình cảnh, hay có thể nói rằng từ khi Feldt không xuất hiện hai ngày trước, Rolin liền mất đi động lực nghiên cứu.

Cậu biết tên kia nhất định là đi tìm Lilith, hơn nữa còn là lần hành động quy mô lớn, nếu không sao có thể khiến anh ta và Oliver cùng lúc phái huyết hệ đến theo dõi mình?

Có người đến ngoài cửa phòng thí nghiệm, Rolin mừng thầm trong bụng, nhưng lại lập tức chìm xuống, hiện tại là ban ngày, khẳng định không phải Feldt quay về. Sau đó, cậu bật cười, cảm thấy mình thật giống đứa ngốc, khiến ngay cả Melanie đang đi ra mở cửa phải ghé mắt nhìn.

“A? Là Kevin.” Melanie mở cửa ra.

Kevin vẫn luôn đi theo bên người Oliver, hắn xuất hiện ở phòng thí nghiệm có nghĩa Oliver cũng tới. Nhưng vì sao Feldt còn chưa về?

“Cái kia, tiến sĩ, tôi có thể ngồi không?”

“Tự nhiên.” Rolin xốc lại tâm tình, cậu có một dự cảm, nhất định đã xảy ra chuyện.

“Ha ha.” Kevin gãi đầu, “Tôi trực tiếp nói cho anh luôn vậy, đêm qua trong lúc bọn họ vây bắt Lilith ở Barcelona thì gặp mai phục, lúc đó ông chủ của tôi không liên lạc được với Hassing tiên sinh, bước đầu phỏng đoán rằng anh ta đã bị Lilith mang đi!”

Melanie ngây dại, Abert dừng động tác đang lấy ống nghiệm lại, đờ người, hai giây sau, cửa phòng ngủ mở ra, Mike thò cái đầu nhỏ ra dò xét, “Feldt như thế nào rồi!”

Rolin nhìn Kevin, tim đập điên cuồng, Feldt xảy ra chuyện! Anh ta đã xảy ra chuyện!

Đứng bật dậy, Rolin đi tới trước cửa sổ, vén bức rèm dày lên, nhìn qua căn phòng gác mái quán cà phê, thở gấp.

“Oliver đâu?”

“Ông chủ đang ở khách sạn, hắn nói sẽ đến gặp anh, dĩ nhiên không phải vào ban ngày…”

“Tôi biết rồi.”


Sau khi Kevin rời đi, Rolin vỗ mạnh lên bệ cửa sổ, thở thật dài.

Feldt căn bản không để ý đến thứ gọi là chính nghĩa hay tà ác Cho dù Lilith thật sự quậy giới Huyết tộc đến long trời lở đất, anh ta vẫn có thể tự lo cho mình, sẽ vẫn vui vẻ mà tồn tại, chẳng sợ cô độc.

Nếu không phải vì mình, anh ta việc gì phải trực tiếp đối đầu với Lilith đây?

Rolin híp mắt, anh đã vì em mà buông bỏ tự do, nếu vậy, em sẽ giúp anh nắm lấy tự do.

Melanie và Abert có chút kinh ngạc nhìn Rolin quay lại bàn nghiên cứu bắt đầu quan sát hồng cầu trong máu Huyết tộc, vẻ mặt chuyên chú giống như tách biệt khỏi thế giới xung quanh.

Bởi vì trái tim bị ức chế, Feldt chẳng những toàn thân vô lực, mà còn rất dễ mệt.

Anh biết đã bị Lilith bắt thì bản thân không có quyền lựa chọn, vì thế bèn thả lỏng, mệt mỏi ập đến, anh trực tiếp nhắm mắt ngủ.

Tàu ngầm không biết đã đi bao lâu.

Khi mở mắt ra, gió biển thỏi vào, hương gió mang theo vị mặn của biển làm anh tỉnh táo lại.

Katherine đã ra ngoài, Lilith đang ngồi chồm hổm trước mặt anh, lấy tay nâng cằm anh lên, cười đen tối, “Nhìn không ra ngươi lại cảm thấy an toàn khi ở cạnh ta vậy nha.”

Feldt thử cử động cơ thể, nhưng khí lực không đủ. Lilith cầm lấy cánh tay anh, dễ dàng kéo anh dậy.

Ra khỏi tàu ngầm, trước mắt mà một mảnh nước biển mênh mông.

Ở phía xa xa, là một tòa đảo nhỏ.

Đảo được bao phủ bởi thảm thực vật dày, có thể tưởng tượng vào ban ngày chắc chắn sẽ có mùi vị rừng nhiệt đới, các loài chim hót vang, nhưng lại không tìm thấy dấu vết của con người.

Tàu ngầm tiếp tục lướt trên mặt nước, đi tới cạnh đảo. Bốn phía của hòn đảo đều là dốc đứng, không có khả năng thả neo.

Lớp đá trên dốc đứng bỗng bắt đầu di chuyển, Feldt biết phòng nghiên cứu của Lilith e là nằm trong lòng đảo này.

Bên trong là một vùng sáng sủa rộng rãi, tuy không thể cử động nhưng năng lực cảm giác của Feldt không mất đi, anh biết bên trong có cả Huyết tộc lẫn con người, tổng thể có khoảng hai trăm người.

“Đi nào, ta mang ngươi đi thăm quan vương quốc của ta.” Lilith kéo tay Feldt, trên thực tế, nếu không dựa vào sức nàng chống đỡ, thì ngay cả đứng Feldt cũng không có sức.

Feldt tự nhận anh rất hiếm khi tốn tâm tư vào việc kiếm tiền, mặc dù khi cuộc cách mạng công nghiệp ở Anh bắt đầu, anh biết gia tộc Larsson cũng tham gia vào thương nghiệp, còn Feldt lúc đó vẫn một mình du lịch ở các nước khác nhau. Trăm năm trôi qua, gia tộc Larsson đã sớm phát triển thành gia tộc tài phiệt, ngay cả một vài huyết hệ của anh cũng trở thành kẻ tư bản có tiền có thế, vậy nên Lilith hiển nhiên là không nói chơi.

Cứ tưởng rằng vốn hiểu biết của gia tộc Larsson về Huyết tộc đã rất rộng rồi, vì hắn không ngừng ra sức nghiên cứu về Huyết tộc, thật không ngờ Lilith còn chấp nhất hơn.

Cách đó không xa truyền đến tiếng hét thảm, Lilith lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Lại thất bại a.”


Feldt hoảng sợ trong lòng, nhưng trên mặt lại rất bình tĩnh.

Một nam tử trung niên đeo mắt kính, mặc áo khoác dài trắng chạy chậm tới trước mặt nàng, “Bây giờ đã duy trì được mười phút.”

“Dài hơn so với lần trước một chút.” Lilith gõ nhẹ lên bả vai nam tử, không cần nghĩ cũng biết khí lực của Huyết tộc rất lớn, trên mặt nam tử lộ ra vẻ mặt nhịn đau, “Nhưng thứ ta muốn không chỉ bảy phút, hay mười phút – mà là vĩnh viễn.”

Feldt hơi ngẩng mặt, nhìn lên trần nhà kim loại, “Người đúng là người đàn bà tham lam.”

“Chúng là là sinh vật vĩnh hằng, đương nhiên phải để ánh nắng vĩnh viễn soi chiếu chúng ta.” Lilith đi vượt qua nam tử, chỉ thấy hắn ôm vai ngồi xổm xuống, “Ngươi nói ta tham lam, ngươi thì sao? Ngươi không muốn cảm thụ ánh nắng sao?”

Feldt không nói gì. Đối với anh mà nói, không cần một ngày, chỉ cần một giây được cùng Rolin đứng dưới ánh mặt trời thôi, đã rất xa xỉ.

Đi tới trước một cánh cửa điện tử, Lilith đẩy Feldt vào.

Đó là một căn phòng rất lớn, trang trí khá xa hoa, không có chút mùi vị như phòng thí nghiệm nào.

Feldt cười ngã người lên chiếc giường lớn, Lilith quỳ một gối bên cạnh anh, một chân khác đặt trên bụng anh, ngón tay chậm rãi cởi từng cúc áo anh.

“Nhìn thấy nhiều người như vậy, cũng gặp qua nhiều thứ rác rưởi như vậy, vẫn chỉ có ngươi là hoàn mỹ nhất.” Tay nàng vuốt ve chơi đùa xương quai xanh của anh, hơi thở mờ ám quẩn quanh hai người.

Khi môi nàng hạ xuống, Feldt cũng đưa lưỡi mình quấn lên, một nụ hôn kịch liệt làm Lilith thở hồng hộc.

“Chậc, muốn t*ng trùng của ta đến vậy sao? Nếu ngươi là Eva, vậy thì con của chúng ta là Cain và Abel, huynh đệ tàn sát lẫn nhau cũng chả phải chuyện tốt đẹp gì.” Feldt chế nhạo, vẻ mặt không có chút… động tình nào.

Bàn tay Lilith trượt xuống, vuốt ve hạ thân mềm nhũn của hắn, “Đừng nói với ta rằng chỉ có tiến sĩ D mới có thể làm cho lòng ngươi nhộn nhạo.”

“Đúng đó, đúng đó.” Feldt tỏ vẻ đau khổ, “Vừa thấy cậu ấy là ta muốn bắn, chỉ ước gì được cùng cậu ấy triền miên trên giường mỗi ngày.”

Lilith biết đối phương đang cố tình chọc giận mình, ả chỉ vỗ nhẹ lên má anh, “Ta sẽ dẫn hắn đến ‘triền miên’ với ngươi sớm thôi, chỉ sợ ngươi sẽ hối hận khi nhìn thấy hắn.”

Feldt cau mày.

“Mang hắn đi dưới sự giám sát của Oliver quả thật không dễ dàng, thân mến à, ngươi có… ý kiến nào hay không?”

“Ngươi chộp ta tới đây không phải muốn ta làm vật thí nghiệm của ngươi chứ? Ngươi muốn ta uống thuốc của đám ngu ở đây, sau đó nhìn xem bao lâu thì ta chết cháy?”

“Ngươi lầm rồi, ta sẽ không để ngươi uống thuốc của đám ngu đó đâu. Chỉ có thuốc do tiến sĩ D chế tạo ngươi mới cam tâm tình nguyện nuốt xuống, cũng chỉ có thể dùng tên ngươi mới có thể khiến tiến sĩ D liều mình chế tạo ra thuốc kháng tia nắng đến cứu ngươi.” Lilith bước xuống giường, chỉnh sửa lại quần áo rồi bỏ đi.

Trong phòng thí nghiệm ở Washington, lần thất bại thứ N của Rolin về thuốc kháng tia nắng. Nhìn qua đồng hồ báo thức, đã tám giờ rưỡi tối. Melanie và Abert vẫn đang tiến hành phân tích, tính toán và nghiên cứu, Rolin hướng bọn họ phất tay nói: “Trễ quá rồi, mọi người về nghỉ ngơi đi.”

Hai người đứng đó không động đậy. Rolin biết, họ muốn giúp mình.

“Tôi nhờ hai người đi ăn cơm, rồi nhân tiện giúp tôi mang chút điểm tâm về được không!” Cậu nói lớn, quả nhiên thấy Melanie lôi Abert xông ra ngoài.

“Chúng tôi sẽ mang sandwich cá ngừ về -”

Rolin day day huyệt thái dương, cậu ghét nhất là cá ngừ.

Hai người kia đi chưa được năm phút, chuông cửa vang lên. Qua màn hình, Rolin nhìn thấy Oliver.

“Không ngờ là anh.” Rolin cười mời đối phương vào.


Oliver đi qua cậu, thấy kính hiển vi trên bàn, liền ngồi xuống quan sát, “Cậu đang tiếp tục nghiên cứu thuốc kháng tia nắng?”

Rolin dựa vào bàn nghiên cứu nhìn vị khách vừa đến, “Đúng vậy a, chỉ khi tôi đi trước Lilith, tôi mới có thể đổi Feldt về không phải sao?”

“Một khi nàng lấy được thứ mình muốn, nàng sẽ không để cậu sống.”

“Tôi từng chia sẻ thành quả của mình với Feldt.” Rolin đặt bàn tay lên vai Oliver, “Nhưng nếu lỡ cả tôi và Feldt đều rơi vào tay Lilith, tôi hy vọng còn có người biết nghiên cứu của tôi, hơn nữa phải có năng lực bảo vệ tốt nó.”

“Tôi không cần biết, tôi cũng sẽ không để cậu rơi vào tay nàng.” Oliver vẫn quan sát kính hiển vi, đầu cũng không ngẩng.

“Oliver, đó không chỉ là một thành quả nghiên cứu khoa học, mà nó có thể thay đổi vận mệnh của Huyết tộc.” Rolin đứng sau hắn, bình tĩnh nói, “Bảo vệ nó cũng như bảo vệ tôi.”

Oliver trầm mặc ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng ngửa ra sau, mãi cho đến khi dán lên người Rolin.

“Ngày mai hãy đưa tôi đến Barcelona, tôi muốn nhìn qua nơi anh ấy mất tích.”

“Cậu có nghĩ đến không, nếu người cậu yêu là tôi thì tốt biết bao. Tôi sẽ để cậu ở nơi an toàn nhất, ngăn cản mọi nguy hiểm trên thế giới này, không ai biết đến thiên phú của cậu, cũng không một ai có thể làm hại cậu.”

Rolin cười khẽ, “Cám ơn anh.”

“Tôi sẽ đi cùng cậu.”

Tối hôm sau, Rolin mang theo hành lý đơn giản cùng Oliver lên máy bay đến Barcelona.

Chuyến đi này cũng không bình yên, máy bay xóc nảy vì bị ảnh hưởng của khí hậu.

“Thời gian bay còn rất dài, ngủ một chút đi.” Oliver giũ chăn, đắp lên người Rolin.

“Được…” Mấy ngày liền, nếu không phải nghiên cứu thì là lo lắng cho Feldt, đã lâu rồi cậu chưa được ngủ.

Bỗng máy bay rung lắc dữ dội cùng với tiếng nổ mạnh, sóng nhiệt còn chưa kịp ập đến mặt cậu, người bên cạnh đã ôm lấy cậu, bảo hộ cậu trong lòng.

Vì bị chấn động quá mạnh, nên mặc dù trong khoảnh khắc chỉ mành treo chuông, Oliver dùng hết sức đạp rơi cửa sổ dẫn cậu chạy trốn, nhưng loại cảm giác nội tạng bị chấn động này khiến hô hấp của Rolin như ngừng lại giữa không trung.

Bọn họ rơi xuống biển sâu đen ngòm, chìm vào lòng nước biển lạnh như băng.

Máy bay trên trời nổ tung cơ hồ soi sáng cả một vùng biển, Oliver giữ cậu, dốc sức bơi lên, rốt cục trước khi ngạt thở, cậu được đẩy lên khỏi mặt nước.

Rolin há to miệng hô hấp, Oliver cũng lập tức trồi lên.

Đầu óc vẫn tạm thời trống rỗng, cả đời này Rolin đã ngồi qua vô số chuyến bay, đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được nỗi sợ khi gặp tử thần. Nếu ngồi bên cạnh cậu không phải người hành động siêu tốc là Oliver, thì cậu đã bị nổ banh chành, rồi chìm vào lòng đại dương mênh mông.

“Đây… là trò quỷ của Lilith sao?” Rolin quơ quào trên mặt nước biển, mảnh vụn xác máy bay vừa rơi xuống, ở vùng biển xa xa bắn lên bọt nước không nhỏ.

“Nhưng Lilith sẽ không muốn cậu chết.” Oliver bơi về phía mảnh vụn xác máy bay, họ không có khả năng phiêu nổi mãi trong vùng biển bao la này, phải tìm một vật để bám vào.

Thế nhưng tuy diện tích khi mảnh vụn xác máy bay rơi khá rộng, nhưng vẫn cách chỗ họ khá xa.

Sau khi bơi theo Oliver chừng bảy tám trăm mét, tay chân Rolin bủn rủn, sắp chìm.

Oliver quay lại, nâng cổ cậu lên, “Giữ hơi thở, Rolin!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.