Dạ Sắc Biên Duyên

Chương 70: Disaster


Đọc truyện Dạ Sắc Biên Duyên – Chương 70: Disaster

“Quên đi, em ngủ đi.” Feldt cũng không dây dưa, sảng khoái rời khỏi phòng thí nghiệm.

Sau 48 tiếng chịu dày vò, Rolin cuối cùng cũng được ngủ một giấc ngon lành.

Về việc nghiên cứu loại enzym này, cậu đã gần tiếp cận đích đến, chỉ là nhìn Albert luôn bận rộn không có thời gian nhàn rỗi bỗng làm Rolin nhớ đến khoảng thời gian mình và Feldt cùng nhau làm thí nghiệm.

Có lẽ mình nên đưa Feldt tới làm nghiên cứu sinh cho mình.

Lập tức, Rolin mỉm cười, đối phương là một ‘lão yêu quái’ sống lâu như vậy rồi, sao có thể cam tâm làm học sinh của mình.

Melanie thì thanh nhàn hơn, cô nàng thuần thục hoàn thành thao tác thử một liều thuốc, một bên chờ kết quả phản ứng, một bên đọc báo.

“Ah… Trên một chuyến bay từ New Zealand tới Washington phát hiện virus Valley Fever (Sốt Thung lũng), vừa hạ cánh đã bị cách ly toàn diện, toàn bộ phóng viên cũng không thể tới gần phỏng vấn và chụp ảnh.”

“Vậy tin này làm sao đăng được?” Rolin buồn cười hỏi.

“Tin từ chính phủ.” Melanie nhướng nhướng mày, thiết bị báo hiệu, cô liền bỏ báo xuống đi xem kết quả.

Chuông điện thoại reo lên, là Boss từ cục gọi tới.

“Rolin, sân bay Washington, có đồng sự trong ngành nhiệm vụ đặc biệt đang đợi cậu.”

Nghe ngữ khí của đối phương, xem ra tình thế có chút nghiêm trọng, thật sự là không có ngày thái bình a.

Rolin đi xuống lầu, liền nhận được điện thoại của Feldt, “Giờ là ban ngày, tôi không ra sân bay được. Tối nay chúng ta sẽ gặp nhau ở căn cứ quân sự Rominde.”

“Căn cứ quân sự?” Rolin nhíu mày, lúc này, một chiếc SUV chuyên dụng của FBI đã dừng lại trước mặt cậu.

“Mời lên xe, tiến sĩ D.”

Rolin ngồi lên xe, đối phương trực tiếp đưa một tập tài liệu tới trước mặt cậu, trên xe còn hai đặc vụ khác, thần sắc có chút ngưng trọng.

“Chúng ta đang đi đâu?” Rolin hồ nghi mở tập tài liệu ra, bên trên viết ‘CƠ MẬT’.”

“Sân bay Washington. Tiến sĩ, xin ngài nhớ kỹ, tất cả những gì ngài chứng kiến ở sân bay, tuyệt đối không được tiết lộ cho truyền thông hay bất luận người nào khác, kể cả trợ thủ nghiên cứu của ngài, đương nhiên nếu họ được đặc cách thì là chuyện khác.”

“Nghiêm trọng… như vậy…” Rolin lật ảnh chụp, “Cộng sự của tôi thì sao?”

“Xin hãy hỏi thượng cấp của ngài.”

Trên ảnh chụp là một khoang máy bay, toàn bộ hành khách đều ngã ngồi trên ghế, có người mở to mắt, có người biểu tình thống khổ, nhưng bọn họ đều đã chết.

“Đây là… bên trong máy bay đến từ New Zealand mà thời sự sáng nay đưa tin sao?”

“Đúng vậy.”

Rất rõ ràng, những người này không phải chết vì Valley Fever.

“Tôi nghĩ hẳn là các anh nên thông báo cho trung tâm bệnh truyền nhiễm. Lĩnh vực nghiên cứu của tôi là virus, không phải vi khuẩn hay bào tử… Valley Fever không nằm trong phạm vi lĩnh vực của tôi.”

“Ngài đi rồi sẽ biết.”

Nói thật thì, Rolin ghét nhất là loại tác phong thần thần bí bí này.


Đi vào sân bay, Rolin gặp mấy vị chuyên gia khác về virus học, họ gật đầu chào nhau, rồi liền bị yêu cầu thay trang phục phòng hộ, ngồi xe hậu cần đi tới chiếc máy bay kia.

Rolin nhíu mày, cậu cảm nhận được hơi thở tử vong.

Vài học giả lục tục tiến vào khoang máy bay, thi thể các hành khách vẫn được đặt tại chỗ cũ, rất hiển nhiên, Chính phủ liên bang không dám tùy tiện di chuyển thi thể.

Rolin tinh tế tìm manh mối, mở đèn pin xem xét màu da, đồng tử, đảo qua buồng lái của phi cơ. Trong hoàn cảnh hoàn toàn yên tĩnh như vậy, cậu dần dần tập trung lực chú ý.

Một cô bé mở trừng mắt ngồi cứng ngắc trên ghế, trong tay là bình thuốc xịt hen suyễn, cô bé muốn nâng tay xịt thuốc, nhưng không có sức.

Ngay lúc ấy, Rolin có một dự cảm, cậu lấy bình xịt từ tay cô bé ra, trong bình trống rỗng.

Bỏ bình xịt vào túi, niêm phong, giao cho nhân viên phụ trách.

Xuống máy bay, lại là một màn tiêu độc. Nhưng vẫn may mắn hơn nhiều so với lần trước, ít ra vẫn có đồ phòng hộ.

Một vài chuyên gia quay lại trung tâm phòng dịch bệnh, người phụ trách vẫn chưa đến, họ liền thảo luận nhiệt tình trong phòng hội nghị, ý kiến của mỗi người đều không giống nhau. Rolin chỉ dùng tay xoa nắn cằm, giống như đang nghe họ bàn tán, lại giống như đang suy tư.

Cuối cùng, một người mặc tây trang màu đen mang theo một tập tài liệu đi đến, phía sau còn có hai bảo vệ đi theo.

Phòng hội nghị im lặng.

Rolin mặc dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn nam tử mới tới, cậu muốn nghe thử đối phương sẽ giải thích như thế nào về sự kiện lần này.

“Xin chào mọi người. Tôi là Thane Gable, người sẽ phụ trách vụ án này.” Hắn dùng ánh mắt quét hết toàn bộ học giả ở đây, “Hiện tại chính phủ cần sự trợ giúp của các vị. Tất cả mọi người cũng nhìn thấy, chiếc máy bay kia bị căn bệnh không rõ gặm nhấm. Sau quá trình thu thập manh mối đầu tiên, trung tâm dịch bệnh đã có thể xác định đó là một loại virus tuy nhiên lại không rõ cách truyền bệnh của nó.”

Toàn bộ nhà khoa học đều nhìn chằm chằm Thane, nhưng Rolin biết, hắn ta cũng chỉ nắm được bấy nhiêu tin tức.

“Các người đã kiểm nghiệm bình xịt kia chưa?” Trong một mảnh yên lặng, thanh âm Rolin có vẻ đặc việt vang dội.

Thane chuyển tầm mắt về phía cậu, “Chúng tôi đã kiểm nghiệm rồi. Giống với suy đoán của ngài, virus là được mang lên máy bay qua bình xịt của cô bé kia.”

Rolin nhướn mày, “Có người cố ý đem virus lên máy bay, mục đích của hắn chắc không chỉ là khủng bố đi? Khoang thương nhân có một chỗ ngồi trống, nhưng rất rõ ràng là nơi đó từng có người ngồi qua, bởi vì tai nghe bị mở ra.”

“Đúng vậy, tiến sĩ.” Đáy mắt Thane có thêm phần hứng thú.

“Tất cả mọi người đều bị nhiễm bệnh, hắn không có khả năng tự mình rời khỏi khoang máy bay. Hoặc là các anh kiểm tra thi thể của hắn, hoặc là hắn ta còn sống.” Rolin cũng nhìn Thane, nhưng trên mặt không có một tia cảm xúc.

“Đúng vậy, chúng ta có một người sống sót.”

“Được rồi” Rolin đứng lên, “Tôi có thể quay về phòng thí nghiệm của tôi chưa? Bản thân tôi cũng có một nghiên cứu rất quan trọng, hơn nữa tôi đoán rằng virus kia là từ phòng nghiên cứu của tiến sĩ Leen truyền ra. Lĩnh vực của anh ta tôi cũng không am hiểu, tôi nghĩ tôi nên đi về.”

Rolin đẩy ghế, đi ra khỏi phòng họp.

Thane nói nhỏ với hai vệ sĩ phía sau, rồi đuổi theo Rolin đang đi trong hành lang.

“Rolin Dandes?” Thane vừa đi vừa mở tập tài liệu trong tay.

“Đúng.” Rolin vẫn nhìn về phía trước đáp.

Thane giữ lấy tay cậu, “Tôi cũng thuộc tổ nhiệm vụ đặc biệt của FBI.”


“A ha” Rolin xoay người, gỡ bỏ bàn tay đối phương đang đặt trên người mình, “Vậy cộng sự của anh đâu?”

“Cô ấy chính là người sống sót duy nhất.”

Rolin dừng bước, quay đầu, hai giây sau cười nói, “Đó là đương nhiên. Nếu cô ấy là Huyết tộc, hệ miễn dịch sẽ giúp cô ấy không bị virus gặm nhấm… Với điều kiện ánh nắng chưa giết chết cô ta.”

Thane nhìn Rolin, trong mắt có một tầng hơi nước, “Không… Nàng bị nhiễm bệnh…”

“Cái gì…?” Rolin hoài nghi điều mình vừa nghe được.

“Cô ấy bị nhiễm bệnh.” Hai tay Thane đặt lên vai Rolin, “Anh là chuyên gia nghiên cứu Huyết tộc, xin hãy giúp tôi… giúp chúng tôi.”

Rolin đứng tại chỗ.

Chuyện này sao có thể? Huyết tộc bị nhiễm bệnh?

Trong đầu bỗng hiện lên một cái tên – Lilith.

Có lẽ, đây cũng là một bước diệt trừ phe đối lập của người đàn bà kia.

Thane dẫn Rolin tới căn cứ quân sự Rominde, nhìn cửa căn cứ, Rolin chợt nhớ tới lời Feldt, lúc này mới hiểu ra tên kia đã sớm biết rằng Huyết tộc bị nhiễm bệnh – đương nhiên, tên đó cũng là Huyết tộc, hiển nhiên phải nhận được tin tức sớm hơn mình.

Xe chạy sâu vào trong căn cứ, nụ cười giả tạo của Thane cuối cùng cũng biến mất, chiếm lấy là biểu tình trầm trọng.

“Tôi rất may mắn, vì không lên chuyến máy bay kia.”

“Cộng sự của anh cũng rất may mắn.”

“Anh nói sao?” Thane nhìn Rolin.

“Ít ra cô ấy không mất đi anh.”

Thane ngẩn người, thấp giọng nói một tiếng “Cám ơn.”

Hai người xuống xe, lại thay đồ phòng hộ, đi tới một nơi tràn lan máy móc tinh vi.

Rolin thấy một cô gái ở đó, trên người cắm hơn mười ống truyền và máy cảm ứng, âm thanh của đủ loại thiết bị khiến người ta phải giật mình.

Cậu lẳng lặng quan sát sắc mặt tái nhợt của Josephin.

Tuy là sắc mặt của Huyết tộc đều trắng hơn người bình thường, nhưng chắc là không giống với trạng thái bệnh tật như vậy.

“Tôi muốn xem báo cáo xét nghiệm máu của cô ấy.” Rolin nói với một vị bác sĩ, đối phương gật đầu mang tài liệu qua.

“Chúng tôi đã sử dụng rất nhiều thuốc kháng virus cho cô ấy, nhưng toàn bộ không có hiệu quả.”

Rolin lật xem số liệu, nhíu mày nói, “Sức miễn dịch của Huyết tộc vốn xây dựng dựa vào virus X, các anh cho cô ấy sử dụng thuốc chống virus, một mặt là muốn ức chế virus Leen (Trong giới khoa học, bình thường sẽ dùng tên của người nghiên cứu hoặc tên mầm bệnh để đặt tên cho virus), mặt khác, có khả năng các anh cũng ức chế tác dụng tích cực của virus X lên cơ thể cô ấy. Tất nhiên, cho đến bây giờ thì tôi chưa từng thấy qua dược vật nào có thể sinh ra ảnh hưởng đối với virus X.”

“Chúng ta… nên làm gì bây giờ?”


“Tôi cần mẫu mầm bệnh của Leen, hảo hảo nghiên cứu nó… rốt cuộc nó có ma lực nào để đột phá hệ thống miễn dịch gần như hoàn mỹ của virus X.” Rolin buông tài liệu xuống, gọi nhân viên nghiên cứu.

“Thế nhưng anh chỉ đang tốn thời gian của mình để nghiên cứu virus… còn tôi chỉ mong anh có thể tìm ra phương pháp để cô ấy tốt hơn. Tôi hoàn toàn không có chút hứng thú với cấu tạo và trình tự DNA của mầm bệnh kia!” Thane hiển nhiên đã có chút mất kiên nhẫn.

“Tôi thì có.” Rolin xoay người, sức mạnh trong đáy mắt khiến Thane ngốc lăng, “Anh nếu muốn tiêu diệt kẻ địch, đầu tiên, việc quan trọng nhất là phải hiểu rõ nó.”

Cả một buổi chiều, Rolin chỉ nghiên cứu làm thế nào chế tạo ra vắc xin kháng virus Leen, mà Thane cũng rất phối hợp đem toàn bộ tài liệu nghiên cứu của tiến sĩ Leen đến.

Mấy tiếng sau, Rolin vẫn ngồi im quan sát virus, không hề nhúc nhích.

“Cám ơn.” Thane có chút cảm động.

“Anh không cần cám ơn tôi.”

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, Rolin kinh ngạc so sánh virus Leen và virus X, thì ra hai loại virus này có phần lớn chuỗi gien giống nhau, chính vì như vậy, khi virus Leen tiến vào cơ thể Huyết tộc, trong một thời gian ngắn, hệ thống miễn dịch trong cơ thể Huyết tộc khó có thể phân biệt chúng, lúc ấy, virus Leen sẽ thừa cơ hội khuếch trương, trước khi virus X kịp công kích thì sẽ nuốt sạch chúng, rồi chiếm lấy cơ thể Huyết tộc… Một khi hệ thống miễn dịch tiêu tan, virus Leen liền có thể hoành hành mà không kiêng nể gì, khi ấy các loại bệnh như cảm mạo, lao phổi liền có thể dễ dàng xâm nhập.

“Một loại virus cực kì thú vị.” Giọng nói ngân nga vang lên, Rolin xoay mạnh đầu lại, thấy Feldt đang mặc đồ phòng hộ đứng phía sau mình.

“Anh… đến đây…?” Ngón tay Rolin run nhẹ, nhưng bị đồ phòng hộ che mất nên không nhìn ra.

“Tôi sống lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên có cơ hội mặc loại đồ như thế này, thật sự thú vị.” Feldt gõ gõ vào mặt nạ bảo hộ.

“Anh gặp Josephine chưa?”

Feldt gật đầu, ngồi xuống cạnh Rolin, “Tôi tới giúp em… tiến sĩ D của tôi.”

Sau nhiều giờ tập trung cao độ, lại được nghe thanh âm của Feldt, Rolin thật sự cảm thấy như được buông lỏng.

“Được rồi, em đang cùng lúc nuôi cấy virus X và virus Leen, anh có thể thay em quan sát thời gian hai loại virus tiêu diệt lẫn nhau không?”

“Không thành vấn đề.” Thanh âm Feldt làm thần kinh đang căng thẳng của Rolin thả lỏng, cơn buồn ngủ nháy mắt ùa tới.

Cậu cứ vậy dựa vào thành ghế ngủ say.

Mấy tiếng sau, Feldt lay tỉnh Rolin.

“Kết quả thế nào?”

“Mẫu thử A đã hoàn toàn bị virus chiếm cứ.”

Rolin hít một hơi, Thane đi vào phòng nghiên cứu, mấp máy môi, vẫn đem lời nói nghẹn ở cổ nói ra.

“Tôi không hiểu khoa học, nhưng… tình hình của Josephine ngày càng không ổn, cô ấy thậm chí xuất hiện triệu chứng ung thư máu. Đoán chừng, cô ấy không thể sống qua một tuần.”

Rolin nuốt một ngụm nước bọt, quay đầu nhìn Feldt.

Đối phương mỉm cười, “Nếu em muốn tìm hắn hỗ trợ thì cứ đi đi. Chuyện em cho là đúng, không cần phải do dự.”

Rolin đứng dậy, đi đến phòng liên lạc, nhấn số của Oliver.

“Xin chào, tiến sĩ D.” Tuy biết đối phương sẽ rất lãnh đạm, nhưng trong lòng Rolin vẫn không nhịn được mà lạnh cả người.

Cậu biết quan hệ của mình và Oliver đã không thể quay lại như lúc ở ngoại ô thành phố Luân Đôn.

“Xin chào, Larsson tiên sinh. Tôi đang nghiên cứu một loại virus, cần sự giúp đỡ của ngài.”

“Tôi tin rằng với năng lực của tiến sĩ D thì rất nhanh sẽ công hãm nan đề ấy.” Oliver dường như có xu thế muốn cúp điện thoại.

“Loại virus này có thể truyền nhiễm cho Huyết tộc.” Rolin nhanh chóng nói ra tính nghiêm trọng của vấn đề trước khi hắn ta cúp máy.

“Cái gì?”


“Trong căn cứ quân sự Rominde, tiểu thư Josephine đang ở trong tình trạng cách ly… hệ thống miễn dịch của cô ấy đã hoàn toàn bị phá hỏng, hiện tại cô ấy còn yếu hơn so với người bình thường, bệnh đường hô hấp, các khối u, còn cả ung thư máu đang tra tấn cô ấy. Nếu trong vòng một tuần không thể nghiên cứu và chế tạo được thuốc kháng virus hữu hiệu, cô ấy sẽ trở thành Huyết tộc duy nhất chết vì bệnh tật.”

“Tôi không thuộc Tòa án Nhật Quang.”

“Tôi biết, nếu ngài nguyện ý ra tay trợ giúp, tôi hiện tại sẽ xin Chính phủ liên bang để ngài gia nhập nghiên cứu.”

“Tốt, đêm nay gặp.”

Điện thoại cắt, Rolin nuốt một ngụm nước bọt.

Ban đêm, khi Rolin giúp nhóm nhân viên nghiên cứu đang bị virus Leen gây sức ép đến chết đi sống lại, Oliver lặng yên tới.

Mặc dù mặc đồ phòng hộ, nhưng loại khí chất ấy vẫn hấp dẫn không ít người chú ý.

“Năng lực của tôi có thể giúp gì cho cậu?” Giọng nói của Oliver thanh tỉnh lại đầu óc đang mơ màng của Rolin vì phải liên tục phân tích cấu tạo của virus.

“Hi, tiến sĩ D, thật vinh hạnh có cơ hội được hợp tác với anh a!” Giọng Kevin vang lên từ phía sau Oliver.

“Ke…Vin…” Rolin nghĩ nghĩ, nhớ lại tên cậu thanh niên này.

Rất nhanh, tầm mắt Oliver liền bị Feldt đang tiến hành phân tích quang phổ gần đó hấp dẫn, hắn nhìn bóng dáng đối phương, nhẹ giọng nói, “Xem ra cậu cũng không phải rất cần tôi hỗ trợ.”

Ngay thời điểm hắn xoay người, Rolin nhanh chóng bắt lấy tay hắn.

“Không, tôi cần anh.”

Bả vai Kevin run rẩy, “Lão Đại, không phải anh rất cao hứng lúc nhận được điện thoại của tiến sĩ sao? Đừng nhìn biểu tình vô cảm của anh, chính mắt tôi thấy đầu ngón tay anh phát run a.”

“Thật sao?” Rolin nhìn Kevin.

“Câm miệng.” Oliver thấp giọng nói.

Kevin hậm hực chuyển hướng nụ cười của mình qua Feldt, chạy tới xem anh ta đang phân tích những gì.

“Tôi nói tôi cần anh, là thật. Tôi không có cách nào để cứu Josephine trong vòng một tuần…” Rolin nhìn thẳng vào mắt Oliver, phải để hắn ta biết quyết tâm của mình.

“Đúng vậy.” Oliver rũ mi mắt, mặc dù cách lớp mặt nạ phòng hộ, nhưng cũng cực độ mỹ cảm. “Tiến sĩ D cần tôi, nhưng Rolin thì không.”

Rolin buông tay, xoay người sang chỗ khác, trở lại trước bàn thí nghiệm, “Tôi lựa chọn hướng ngài xin giúp đỡ, ngài cũng có thể chọn không giúp tôi.”

Thật lâu sau, Oliver đi đến, kéo một chiếc ghế bên cạnh Rolin, bắt đầu đọc kết quả nghiên cứu.

“Có từng suy nghĩ xét theo góc độ xác suất học để nghiên cứu vấn đề này chưa?”

Rolin ngẩng đầu, nhìn Oliver, nhất thời không kịp phản ứng với ý của hắn.

“Nga -” Feldt kéo dài âm điệu, “Số lượng virus X trong cơ thể Huyết tộc là nhất định, bởi vì dinh dưỡng trong cơ thể chỉ có thể nuôi bấy nhiêu virus X.”

Rolin mở lớn hai mắt, giống như hiểu ra điều gì, “Bởi vì virus Leen và virus X rất giống nhau, ban đầu khi virus Leen tiến vào không bị hệ thống miễn dịch phát hiện, mà tốc độ sinh sôi của virus Leen lại vượt xa virus X, cho nên mặc dù virus X có thể bài xích virus Leen, thế nhưng chưa kịp bắt đầu phản ứng thì đã bị hoàn toàn công phá.”

“Chính là ý này.” Oliver buông tài liệu xuống.

“Hai người các anh… thật sự là thiên tài, sao tôi lại không nghĩ đến.” Rolin mở tay, một bộ dáng không nói nên lời.

“Thật vinh hạnh có thể đi trước thiên tài.” Feldt chân thành cười.

Kevin một bên nhắc nhở, “Đừng cao hứng quá sớm, mọi chân lý đều phải trải qua kiểm nghiệm thực tiễn.”

Sốt Thung lũng: Sốt do nấm Coccidioidomycosis gây ra còn được gọi là Sốt Thung lũng (Do tỷ lệ người mắc bệnh này ở thung lũng San Joaquin rất cao), loại nấm này sống trong đất và lan truyền vào không khí (Vì bão gió phát sinh trong các hoạt động xây dựng và nông nghiệp). Khi hít phải các bào tử nấm, người bệnh có thể bị nhiễm trùng phổi. Bệnh đặc biệt nguy hiểm với phụ nữ mang thai và những người có hệ miễn dịch yếu. Trường hợp nhẹ, bệnh có thể tự khỏi, những trường hợp còn lại cần dùng thuốc chống nấm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.