Đọc truyện Đá Quý Không Nói Dối – Chương 23: Đã là quá muộn (1)
Sảnh chờ của sân bay quốc tế Kennedy.
Ngôn Thiên Hạ ngồi chờ lên máy bay, còn hơn chục phút nữa.
“Thiên Hạ!” Đột nhiên có người gọi tên cô. Giữa đám người qua lại ở sảnh lớn, cô bỗng nhìn thấy Lục Ký Hy đang đi về phái cô.
“Anh đến làm gì?” Có lẽ bởi vì hai người đều quá đẹp, thể hiện tình cảm lại
có chút “kịch”, những vị khách qua lại đều lũ lượt quay lại nhìn, cho
rằng hai người đang đóng phim thần tượng.
Vẻ mặt của Lục Ký Hy có chút không thoải mái, “Em định đi New York sao?”
“Đúng, mười phút nữa lên máy bay. Xin hỏi anh có việc gì?” Ngữ khí của cô có vẻ hờ hững, lạnh nhạt.
Lục Ký Hy đành lòng hỏi: “Là vì những lời nói của anh hôm đó đã làm tổn thương em phải không? Vậy thì anh xin lỗi…”
Ngôn Thiên Hạ trong phút chốc không phản ứng kịp, mối thâm tình chân thật
của người đàn ông trước mắt giống như vai nam chính vì muốn níu kéo
người yêu mà không màng tới tất cả trong phim thần tượng.
“Thực sự…” anh ta nói tiếp, trong ánh mắt khẽ ánh lên tên sáng, “Anh thực sự thích em”.
“Vừa thích vừa lợi dụng?” Cô nói mỉa mai.
“Hóa ra em còn ngại…” Khóe mép anh kéo một nụ cười ảm đạm.
“Không, tôi không ngại”. Nghe Ngôn Thiên Hạ nói như vậy, trong mắt Lục Ký Hy
đang tràn đầy hy vọng, bỗng trong nháy mắt lại chuyển thành mây mù, bởi
vì nghe những lời Ngôn Thiên Hạ nói tiếp theo, “Bởi vì căn bản tôi không hề thích anh”.
“Vậy tại sao em nhận lời với anh, giúp anh lấy trộm sổ sách kế toán?”
“Tôi chẳng qua là vào máy tính của Lục Khai Nguyên hủy một vài tấm ảnh… một
số tấm ảnh mà tôi bị chụp lén”. Nhắc tới sự việc này, mặt cô hiện lên
một vẻ chán ghét vô cùng.
“Em bị chụp lén…” Thanh âm của Lục Ký
Hy nghẹn lại trong yết hầu, đột nhiên không biết nên nói tiếp câu gì.
Anh ta hoài nghi cô là người đàn bà của Lục Khai Nguyên. Thứ mà anh tin
tưởng, lại chính là thứ quá mềm yếu….
“Anh đi đi”, Ngôn Thiên Hạ quay mặt, nhìn đồng hồ, đã quá năm phút giờ lên máy bay.
Lục Ký Hy cụt hứng quay người đi, nhìn thấy Lâm Hề Nhị và Khưu Lạc đang đi
tới. Anh ta líu cả lưỡi lại, hỏi Lâm Hề Nhị: “Dì à, họ biết nhau sao?”
“Ấy, con cũng quen Lạc Lạc?” Lâm Hề Nhị cười nhạt, “Nó là con đẻ của dì, ở
New York suốt, lần này nó cùng dì về nước để xử lý chút chuyện”.
“Con ruột của dì…” Trong giây lát, Lục Ký Hy phát bực, mắng lớn: “Được đấy! Ba người hợp lại để tranh di sản của cha tôi!”
“Lục Ký Hy, nếu như không phải là tôi, người hy sinh duy nhất chính là anh,
anh tốt nhất là nên biết thế nào là đủ”. Dây thanh của Khưu Lạc trầm
xuống, lại ép tới mức người ta không thể thở nổi.
Lục Ký Hy căm giận nhìn trừng trừng hai mẹ con họ một cái, vung tay áo rồi đi.
Ngôn Thiên Hạ đi tới trước mặt Khưu Lạc: “Cuối cùng là anh đã giúp Lục Ký
Hy? Anh chẳng phải mới bắt đầu đã nói là đứng về phía Lục Khai Nguyên
sao? Tại sao lại thay đổi?”
Ánh mắt Khưu Lạc khẽ chuyển, anh mỉm cười: “Anh chẳng qua là muốn em biết được, em không có khả năng như thế nào”.
Ánh mắt Ngôn Thiên Hạ hơi sầm xuống, sau đó lại cười: “Trình độ nói dối của anh kém đi rồi”. Cô kéo va ly hành lý du lịch đi trước tới cửa kiểm
tra,
Lâm Hề Nhị đến bên Khưu Lạc, hạ giọng nhắc nhở: “Con chơi hơi quá đáng rồi đó”.
Khưu Lạc vẫn cười, làm ra vẻ đầu hàng với Lâm Hề Nhị, “Thứ con chơi là chính bản thân con…” nói xong liền giúp Lâm Hề Nhị kéo túi hành lý, cùng bà
bước vào trong cửa.
Ba người trở về Trung Quốc trong tiết trời xuân ấm áp trăm hoa đua nở.
Những ngọn gió mát hiền hòa của ngày xuân dịu dàng ve vuốt mặt đất, bồn hoa
trong bệnh viện khoe sắc thắm hồng, thu hút rất nhiều bệnh nhân nhờ
người nhà đưa tới đây. Nhưng vừa về tới tòa nhà lớn, quạt thông gió lạnh buốt và mùi thuốc khử trùng khiến cho người ta cảm thấy ảm đạm như cách xa thế giới. Trong tòa nhà lớn sừng sững tràn ngập một thứ không khí
nặng nề, đây chính là nơi luân hồi của sinh tử.
Lâm Hề Nhị và
Ngôn Thiên Hạ tiến vào phòng bệnh chăm sóc đặc biệt. Trước đó hai người
đều từng nghĩ qua, Ngôn Khởi Thước nhất định bệnh càng trầm trọng hơn,
nhưng mà đợi được tới lúc thực sự gặp ông, lại cùng ngây người đứng ở
chỗ cũ.
Ngôn Khởi Thước nằm trên giường bệnh ngủ yên, trên miệng còn chụp chiếc ống thở oxy, thoi thóp thở.
Người đàn ông trung hậu đó đã từng có khuôn mặt hồng hào, hơi phát tướng, bây giờ đỉnh đầu đã trọc lốc, làn da xuất hiện những vệt màu trắng, xám
không khỏe mạnh, toàn cơ thể gầy trơ như củi, hai gò má hõm sâu xuống.
Lâm Hề Nhị thở hắt ra, nói: “Ta suýt nữa thì… không nhận ra ông ấy nữa”.
Thiên Hạ nói chậm rãi: “Một người đàn ông năm mươi tuổi, bị một đám người
đánh đập, nằm viện hai tháng trời, nhớ một người phụ nữ chẳng kể ngày
đêm, tinh thần bị tổn thương. Tật cũ bệnh mới trong phút chốc ập tới,
trái tim nhanh chóng bị lão hóa. Chỉ sợ ông ấy không trụ được bao lâu
nữa”.
“Cô cần tôi bên ông ấy trong những ngày cuối cùng phải
không?” Lâm Hề Nhị hạ giọng, “được thôi, coi như ta trả ông ấy ân tình
suốt mười năm”.
“Không. Vẫn còn tia hy vọng cuối cùng, bác sĩ chủ trị nói phẫu thuật tim còn có có tỉ lệ thành công 25%, con hy vọng dì
giúp cha con ổn định tinh thần, đưa ông ấy vào phòng phẫu thuật”.
Lâm Hề Nhị gật đầu, bước nhanh tới bên đầu giường của ông ấy, khẽ ngồi
xuống bên cạnh giường, dùng những âm thanh đã từng dịu dàng với ông,
gọi: “Khởi Thước, Khởi Thước, mau tỉnh đi”.
Ngôn Khởi Thước không có chút phản ứng, bà khẽ cúi người xuống, tiếp tục gọi: “Khởi Thước, em là Hề Nhị đây, em quay về thăm anh đây”.
Người nằm trên giường
dường như nghe thấy, màn hình điện tâm đồ đột nhiên tăng cao, ông chầm
chậm mở đôi mắt đùng đục màu xám, quay đầu lại một cách cực kỳ chậm rãi, từ từ nhìn thẳng Lâm Hề Nhị. Thực sự nhìn thấy bà ấy, ông khẽ hé miệng, giống như là gọi, nhưng khẽ tới mức cơ hồ không thể nghe thấy, sau đó
chậm rãi nhấc cánh tay phải gầy trơ xương lên. Lâm Hề Nhị nhẹ nhàng đón
lấy tay ông, dịu dàng cười một cái,
Ngôn Thiên Hạ lặng lẽ rời
khỏi phòng bệnh, nhìn thấy Châu Cẩn Du đang đứng gọi điện thoại bên cạnh cửa sổ, dường như đang cùng ai tranh chấp chuyện gì đó rất quan trọng.
Liếc thấy Ngôn Thiên Hạ, anh lập tức ngắt điện thoại, quay lại khẽ mỉm
cười với cô, “Về rất đúng hẹn”.
Hai người bước tới ban công của bệnh viện.
Bầu trời xanh trên đầu giống như một tấm thủy tinh mỏng manh. Hai người
đứng bên lan can, đứng trên sân thượng của tòa nhà mười một tầng cúi
nhìn xuống thành phố như nước chảy dưới chân.
Ngôn Thiên Hạ bắt
đầu thầm nghĩ lý do, nghĩ xem hễ Châu Cẩn Du nhắc tới chuyện hôn nhân,
cô nên trả lời như thế nào, dùng bệnh tình của ba mình để trì hoãn, hay
là trực tiếp từ chối tại đây? Là hiểu tình, hiểu lý hay là trực tiếp làm ra vẻ đáng ghét?
Hai tay anh đang bám vào lan can, ống tay áo
hơi xắn lên một chút, lộ ra một đoạn cánh tay rắn chắc. Mặt chiếc đồng
hồ Thụy Sĩ màu đen đeo trên cổ tay trái phản xạ những tia sáng mặt trời.
Anh đứng lặng lẽ như vậy trong gió, mới cất tiếng hỏi: “Ngôn Thiên Hạ, anh
quyết định không lấy em nữa”. Anh nheo mắt lại nhìn ra phía xa, khẽ cười một cái.
Câu nói này khiến toàn bộ những lời trong lòng Thiên Hạ đã thầm chuẩn bị trở thành vô dụng hết, cô ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn
vào mắt anh.
“Xin lỗi, anh không muốn lấy em nữa” Anh cười với vẻ lịch thiệp thường thấy, có một mùi thơm thoang thoảng lan tới đỉnh mũi
cô, cô cũng cười.
Ráng chiều chiếu chênh chếch qua đỉnh đầu, tất cả đều trở nên tươi đẹp hơn.
“Có việc gì cứ đến tìm anh, sau này sẽ gặp lại”. Anh nhấc cánh tay khỏi lan can, cười với cô, sau đó quay người rời bước, người và bóng đều thanh
thoát và đẹp như nhau.
Đến cơ hội nói một câu anh cũng không cho cô nói.
Đây mới là Châu Cẩn Du mà cô biết.
Sẽ lật ngược lại tình thế, cao ngạo rời đi trong hôn lễ của anh mà cô đã sắp đặt.
Sẽ đối đãi tình cảm một cách chân thành, đã quyết định rồi, thì hãy yêu hết lòng.
Sẽ vứt bỏ tình cảm một cách lý trí, giữ lại sự cao ngạo của mình và bầu trời rộng rãi.
Ngôn Thiên Hạ tán thưởng và khâm phục người đàn ông này từ tận đáy lòng.
“Sau này gặp lại”.