Đọc truyện Đá Quý Không Nói Dối – Chương 17: Cho dù em nhìn thế nào tôi cũng coi như không thấy
Ông khẽ thì thầm bên tai bà một câu.
Một giọt lệ từ khóe mắt Lâm Hề Nhị tràn ra, men theo những nếp nhăn chảy xuống dưới.
Phần 1: Điều kiện của bà ấy
Cùng với tiếng còi inh tai vang lên là tiếng kêu của chiếc máy bay chở khách từ Trung Quốc đã đáp xuống sân bay quốc tế Kennedy.
Thiên Hạ và Khưu Lạc kéo hành lý từ khoang hạng nhất bước đến khu kiểm tra an toàn đông nghẹt người.
Đột nhiên điện thoại Khưu Lạc reo vang, hai người tạm dừng bước, anh đặt hành lý xuống và ra ngoài mấy bước để nghe điện thoại.
Ánh mặt trời mỏng manh của ngày đông len qua lớp kính màu xanh chiếu xuống
dưới. Thiên Hạ khẽ nheo mắt và vẫn đứng yên ở đó đợi Khưu Lạc. Đột
nhiên, có một cô gái bước qua và đụng phải cô, hai người vội vã ngước
đầu lên và nhìn nhau.
Hai người cùng mắt đen tóc đen, tự nhiên có cảm giác thân thiết lạ thường.
Đối phương dùng tiếng Anh xin lỗi cô trước.
Cô gái này nhìn chỉ tầm mười bảy, mười tám tuổi, rất tương xứng với chàng
trai đi bên cạnh, đúng là một đôi nam thanh nữ tú chuẩn mực, chỉ có điều gout thẩm mĩ của cô đã sút kém rồi. Sau khi gặp Khưu Lạc trong tiềm
thức cô đã cảm thấy rằng những thứ càng đẹp thì cái gai đằng sau nó càng sắc nhọn.
Hai người đang định đi thì cô gái đột nhiên kêu lên
“Á” một tiếng, hoá ra tóc cô ấy mắc vào chiếc ghim hình con thiên nga
bằng thủy tinh màu trắng cài trên ngực của Thiên Hạ.
“Á…” đôi mắt xinh đẹp của cô gái dường như ngấn lệ, khiến ai nhìn thấy cũng thương.
“Sao em lại không cẩn thận thế…” Chàng trai nhẹ nhàng trách móc, anh ấy nói
tiếng Trung, sau đó dùng tiếng Anh xin lỗi Thiên Hạ: “Phiền cô có thể gỡ cái ghim ra được không?”
Lần đầu tiên chàng trai này nhìn thẳng
cô và cũng lần đầu tiên cô nhìn rõ chàng trai này. Mái tóc ngắn gọn gang lòa xòa trước trán, ánh mắt màu hổ phách thanh tú và trong sáng, đôi
môi khẽ cong lên một mức độ vừa phải khiến càng đẹp hơn.
“Ok”.
Thiên Hạ gỡ chiếc ghim hình con thiên nga bằng thủy tinh trên áo khoác
xuống, chàng trai đưa tay đón lấy. Chàng trai ấy có đôi tay thật đẹp,
các khớp thẳng, mười ngón tay dài, mái tóc vàng khẽ buông nhẹ trên tay
anh, lát sau anh đã gỡ xong và trả lại cho Thiên Hạ chiếc ghim.
Cô gái nũng nịu nép sát vào cánh tay chàng trai, nhìn hai người đúng là một đôi tình nhân yêu nhau say đắm.
Thiên Hạ nhìn theo bóng họ mà cười, trong mắt cô có cảm giác ghen tị mà ngay bản thân cô cũng không cảm thấy được.
“Nhìn gì thế?” Khưu Lạc nghe xong điện thoại và quay vào.
“Không có gì, chúng ta đi thôi”. Thiên Hạ và Khưu Lạc đi ra phía ngoài sân
bay, xe đã đợi sẵn ở bên đường. Hai người lên xe và phi thẳng đến khách
sạn Hilton, Khưu Lạc đã đặt sẵn hai phòng penthouse(*) ở đó.
Do
chênh lệch về thời gian nên cả hai đã ở lại khách sạn một ngày. Thiên Hạ tranh thủ lên mạng tìm thông tin liên quan đến nhà tài phiệt Hoa kiều
mà bà Lâm Hề Nhị đã cưới. Ba giờ chiều hôm sau Thiên Hạ quyết định đến
nhà họ Lục tìm bà Lâm Hề Nhị, tất nhiên phải lôi một người khác nữa đi
cùng.
Ding dong. Cô ấn chuông hai lần, lát sau có tiếng bước chân chậm rãi bước ra, Khưu Lạc mở cửa nhưng người lại chặn ở cửa, tỏ rõ
thái độ không hoan nghênh cô bước vào.
“Em chuẩn bị đi gặp dì Lâm Hề Nhị, anh có đi cùng em không?” Thiên Hạ nói thẳng.
“Ha”. hưu Lạc cười lạnh lùng: “Em quên là anh đến đây làm gì à? Tại sao anh lại phải đi cùng em?”
“Em không biết đường”.
“Em có thể đi taxi”.
“Khu nhà giàu ở trên núi, vẫn phải tìm đường, chẳng bằng đi xe của mình cho nhanh”.
“Vậy em tự đi đi”. Khưu Lạc lấy chìa khóa xe trong túi ra và đưa cho cô,
Thiên Hạ đưa tay đỡ lấy. Khi thấy cô cầm chìa khóa rồi anh lùi vào và
sập cửa lại, tiếng sập cửa khiến Thiên Hạ giật mình, cô nắm chặt chìa
khóa trong tay đến nỗi hằn cả hình trong lòng bàn tay.
Tràn ngập
trong đầu cô là hình ảnh nụ cười lạnh lùng của anh, Thiên Hạ vừa lái xe
vừa không tập trung, không biết đã lạc trên núi từ bao giờ. Khu nhà giàu này tại sao lại không thấy đỉnh núi ở đâu chứ? Trước mắt càng lúc càng
nhiều ngã rẽ, cô nhìn lại biển báo mới thấy hình như mình đã lượn qua
chỗ này mấy vòng. Thời gian ban ngày của mùa đông rất ngắn, mới hơn sáu
mà trời đã tối. Tuy nhiên sự việc nghiêm trọng hơn đã xảy ra – xe hết
xăng!
Cô táp xe vào lề đường, đợi có người đi qua thì nhờ họ kéo
xe hoặc xin ít xăng. Nhưng đợi hơn nửa tiếng ngay cả bóng của bánh xe
cũng không thấy đâu. Tuyết rơi đầy trời, trời lạnh như cắt, đất đóng
băng lại, cô kéo chặt chiếc áo khoác. Cô ngước mắt nhìn lên phía trên
đỉnh núi, từng dãy biệt thự đã sáng đèn, có lẽ cách cũng không xa lắm,
chắc đi bộ tầm một tiếng là đến nơi.
Thiên Hạ bắt đầu đi bộ trên
con đường dày đặc tuyết, cô kéo chiếc mũ áo khoác lên để tránh gió lùa
vào má, gió lượn bên ngoài như từng lưỡi dao sắc nhọn, phất qua phất lại trên má cô. Mùa đông trên núi lạnh cắt da cắt thịt.
Tuyết rơi
ngày một dày, bước chân cô ngày một nặng thêm, Thiên Hạ lúc này giống
như người tuyết khó nhọc bước đi trên đường. Hai chân cô đã tê liệt
không còn cảm giác nữa rồi, giống như đang mang chân giả, cứ nhấc lên
rồi lại hạ xuống. Tóc mai bay lất phất trong gió, mắt không mở được.
Sự chênh lệch về thời gian hình như vẫn chưa được điều chỉnh, tại sao đột
nhiên lại buồn ngủ thế này? Tại sao ngay cả tiếng gió cũng không nghe
thấy nữa…
Nửa tiếng sau, một chiếc xe thể thao Spyker màu đen đang men theo đường tuyết lên đỉnh núi.
Chiếc đèn cao và sáng trên đỉnh xe đang chiếu rọi trên tuyết trắng, bên đường đột nhiên có một bóng người che khuất tầm nhìn, lái xe giảm tốc độ và
quay sang nói với một chàng trai đang nhắm hờ mắt nghỉ ngơi: “Thưa anh,
có người nằm trên đường, hình như bị vùi trong tuyết”.
“Có liên quan gì đến tôi không?” “Anh cứ việc lái xe đi”. Giọng nói pha ý cười nhạo.
“Vâng…” Người lái xe có vẻ không nhẫn tâm nhưng không dám cãi lời chủ nhân nên
chầm chậm lái xe vòng qua. Khi xe vòng qua người Thiên Hạ, chàng trai
trên xe mở to mắt nhìn cô một cái….
“Đợi chút đã!”, anh vội vàng hét lên khiến lái xe vội vàng khựng lại.
Anh bước ra ngoài xe và men theo con đường đầy tuyết tiến lên phía trước,
tuyết rơi đầy trên tấm áo anh. Tuy là mùa đông nhưng chưa bao giờ anh
phải cảm nhận cái lạnh thực sự cả. Trong nhà, trong xe, trong công ty,
tất cả mọi nơi đều có điều hòa, bốn mùa đều như mùa xuân. Khi anh chỉ
mặc một cái áo sơ mi mỏng và bộ complet bước ra ngoài trời thì quả thật
đã nếm trải được cái lạnh của mùa đông như thế nào rồi.
Người này nằm vùi trong tuyết bao lâu rồi? Không phải chết rồi chứ?
Anh sải từng bước lớn đến và ngồi xổm xuống bên cạnh cô. Anh dùng ngón trỏ khẽ đẩy vai cô, cô lật phía mặt lại.
Anh cười vừa ý.
Đã sớm biết anh không bao giờ nhìn nhầm người, chắc là chỉ do vội vàng mà thôi.
“Là một cô gái xinh đẹp…” Vẻ sắc lẹm trong mắt anh phát ra khiến người khác cũng phải gai người lại.
Khi Thiên Hạ tỉnh dậy cô khẽ ho lên hai tiếng cho thoải mái. Chăn ấm áp,
không khí trong phòng cũng ấm áp, cô cảm thấy mình hình như đang phát
sốt, miệng lưỡi khô và đắng. Mở mắt ra, cô liền thấy bức phù điêu treo
trên trần nhà, cô giật mình chớp chớp mắt, cô lập tức tung chăn, cúi
đầu, thấy lạnh…
Quần áo của cô đâu?
Thiên Hạ nhìn bốn
phía, cô phát hiện trên giá ở đầu giường đặt mấy tấm ảnh, cô cầm lên
xem, đột nhiên cảm thấy huyết khí như dồn hết lên đỉnh đầu! Chụp tuy rất đẹp… nhưng đều là hình nude của cô… khi cô hôn mê đã bị người ta chụp
trộm!