Đọc truyện Đá Quý Không Nói Dối – Chương 1: Nghe nói tình yêu đã trở lại
Lô đá quý này là những viên kim cương
mới được chuyển về từ châu Phi, qua năm lần giám định mới đưa những viên đá đẳng cấp nhất đến tay cô kiểm tra. Cô là con gái của Ngôn Khởi
Thước, là nhà giám định đá quý mà ông yên tâm nhất, tin tưởng nhất.
Phần 1: Vợ chồng thật giả
Hương thơm của cốc cà phê đen, đặc, nóng đang lan tỏa trong không gian, hương bay lên đôi má và ẩm ướt nơi khóe môi cô.
Một tay Ngôn Thiên Hạ cẩn thận cầm đĩa, một tay nhẹ nhàng đẩy cửa phòng đọc sách, hương thơm tươi mới của cây xanh như xua tan hương vị thơm nóng
của cà phê nơi sống mũi. Cô bước vào trong, những bước chân nhẹ nhàng
lướt trên tấm thảm và dừng lại sau lưng một chàng trai.
Chàng
trai khoảng hai lăm hai sáu tuổi, gương mặt gầy, chiếc cằm thanh tú, tóc xõa lòa xòa trên hàng mi, đôi mắt đen thăm thẳm như đêm tối. Anh đang
ngồi trên chiếc ghế sofa bằng da thật, đôi mắt không rời màn hình máy
tính, tay phải đang bấm chuột tanh tách.
Ngôn Thiên Hạ nhẹ nhàng
đặt cốc cà phê vào tay trái anh ấy, cố gắng không gây ra tiếng động, sau đó chắp hai tay ra sau rồi lùi lại hai bước. Tất cả giống như cái hôm
cha đặt tay cô vào tay anh và nói: “Phải làm một người vợ hiền thảo”.
Chàng trai vẫn tiếp tục nhìn bản báo cáo, tay không ngừng sử dụng thanh cuốn
chuột, tay trái cầm cốc cà phê, tuyệt nhiên không hề nhìn cô lấy một
cái.
“Châu Cẩn Du….” Thiên Hạ nói không lớn nhưng đủ để Cẩn Du nghe thấy, “Chúng ta hủy bỏ hôn ước đi”.
Những ngón tay trái dài và trắng của anh luồn qua quai cốc cà phê, anh cầm
cốc đưa lên miệng như không có chuyện gì, thế nhưng cà phê đến môi rồi
lại ngập ngừng không uống, chỉ có bề mặt cốc đang lăn tăn gợn sóng không che giấu nổi các ngón tay đang run rẩy.
“Đính hôn hơn nửa năm rồi, em đã rất cố gắng làm người vợ sắp cưới của anh, chỉ là em sợ chúng ta thật sự không hợp nhau……”.
“Được!” Cuối cùng anh cũng đặt cốc cà phê xuống và trả lời một cách bình thản, mắt vẫn không ngước lên nhìn.
Thiên Hạ cũng không nghĩ rằng mọi việc lại thuận lợi đến thế, có thể Châu Cẩn Du cũng đã dự đoán trước được ngày này.
Cô xấu hổ mấp máy môi rồi quay người bước đi, rời khỏi căn phòng tràn đầy
mùi hương cây xanh và mùi đặc biệt trên quần áo của anh.
Giây
phút đóng cửa lại cô có cảm giác như xa cách. Có người sẽ tin sao? Ngày
lễ đính hôn, anh đã từng cầm chặt tay cô và nói: “Thiên Hạ, anh sẽ mang
lại hạnh phúc cả đời cho em!”
Choang! Tiếng cốc vỡ phát ra phía sau cánh cửa, đột nhiên như muốn bóp nghẹt các dây thần kinh của cô.
“Cô chủ, vừa rồi có chuyện gì thế?” Chú Tần nghe thấy tiếng động liền chạy lại hỏi, chú đã làm quản gia ở nhà họ Châu 40 năm.
“Không có gì, chú không phải lo đâu”. Thiên Hạ cười và nói với chú Tần, cô luôn kính trọng chú Tần như bậc cha chú của mình.
Cô trở về chiếc giường trong căn phòng cô độc đã gần nửa năm nay. Cả đêm,
cô nằm nghe tiếng nước xô bờ đá bên ngoài cửa sổ, giống như những âm
thanh riêng tư đang dồn về bên tai rồi dừng lại không biết từ bao giờ.
Luật sư riêng của Châu Cẩn Du đã giải quyết xong hợp đồng. Thiên Hạ đặt bút ký tên, khôi phục tự do cho bản thân mình.
Ngay chiều hôm đó, Thiên Hạ xách chiếc va ly du lịch ra đi trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, cô trở về nhà họ Ngôn.
“Con dễ dàng bỏ cuộc hôn nhân này sao?” giọng cha của Thiên Hạ vang đến mỗi
góc phòng, từng câu chắc như đá, “Lấy Châu Cẩn Du con oan ức lắm hay
sao?”
Thiên Hạ im lặng không nói gì cả, cô cũng không có ý cãi lời ba.
“Có thể hai đứa nó cãi nhau thôi”. Lâm Hề Nhị, vợ hai của Ngôn Khởi Thước
đứng bên nói đỡ lời. Ánh mắt bà đột nhiên nghiêm lại: “Nhưng mà Thiên Hạ à, con cũng phải nghĩ đến lợi ích nhà họ Ngôn chứ, con nghĩ xem cái tin con và Cẩn Du hủy hôn mà loan ra ngoài thì sẽ có ảnh hưởng lớn thế nào
đến việc làm ăn và thể diện nhà họ Ngôn ta!”
“Con và Cẩn Du đã
bàn với nhau rồi, sẽ giữ bí mật chuyện này trong vòng nửa năm, mọi người cứ yên tâm”. Hai hàng mi của cô khẽ cụp xuống, cô cười nhạt và nói
tiếp: “Con sẽ cố gắng trong vòng nửa năm tới sẽ lấy được chồng”.
“Được đấy, hóa ra con đã tính sẵn con đường sau này rồi”.
Đối diện với những lời chỉ trích của ba cô chẳng thể nói nhiều lời được, cô chỉ cười mệt mỏi và nói: “Con mệt rồi, con về phòng trước đây”.
“Khởi Thước, anh đừng tức giận… Thiên Hạ, con ăn cơm tối đã chứ?” bà Lâm Hề Nhị dịu dàng hỏi.
Thiên Hạ chẳng nói nhiều, cô nặng nề kéo va li lên tầng hai.
Ánh trăng tràn ngập vào phòng qua ô cửa sổ. Căn phòng vẫn giống như nửa năm trước. Thiên Hạ không bật đèn, cô quay lưng đóng cửa rồi thả cơ thể mệt mỏi xuống chiếc giường mềm mại.
Căn phòng đột nhiên bị một tia
sáng trắng chiếu qua rồi lại trở về vẻ đen tối trong nháy mắt. Bỗng
“đùng” một tiếng, dấu hiệu của những cơn mưa lớn mùa hè bắt đầu giáng
xuống. Tiếng sấm như khiến cho cả cơ thể giãy lên một hồi, Thiên Hạ nằm
chặt xuống giường, ngay từ nhỏ cô đã sợ sấm chớp.
Không phải là
không yêu sao? Tại sao cô lại nhớ rõ ràng đã từng có một ngày mưa, cô
với Châu Cẩn Du nói chuyện cả đêm qua vách tường. Cho dù sấm to thế nào, cho dù mưa lớn thế nào nhưng anh vẫn đứng bên ngoài cửa để nói chuyện
với cô, lúc đó Châu Cẩn Du nói chuyện mới dịu dàng làm sao.
Cô tự nhiên cười một cái, khóe mắt rớm lệ, trong lòng tự nghĩ: Ngôn Thiên Hạ à Ngôn Thiên Hạ, mày đã thành công khi đuổi luôn cả người cuối cùng quý
trọng mày. Tuy vậy, từ trước đến giờ cô chưa bao giờ thật lòng yêu anh.
Khi còn nhỏ Thiên Hạ thường vào trộm phòng đọc sách của cha, lục khắp các
hòm, giá để tìm những viên đá xinh đẹp ra để chơi bắn bi hoặc gài chúng
lên người. Cô không nhớ là đã làm vỡ của ba biết bao nhiêu chiếc vòng cổ – là của mẹ, người đã sinh ra cô.
Lúc đó ba cô thường bước qua và đau đớn nhìn những viên đá vỡ, còn mẹ cô xoa đầu cô và nói: “không sao”.
Sau này khi lớn lên cô mới biết những viên đá trong phòng đó đều là những
viên đá hiệu “Cảnh Thụy” có từ trăm năm trước và quý giá nhất của nhà họ Ngôn.
Những năm gần đây, “Cảnh Thụy” xuất hiện ngày càng ít
trong mắt mọi người, mà phần lớn là chuyển hướng kinh doanh những lô đá
phát sáng. Có người nói bâng quơ, nhà họ Ngôn sắp đổ rồi, thế nhưng buổi lễ đính hôn long trọng và hoành tráng của cô và Châu Cẩn Du đã xóa tan
sự nghi hoặc của tất cả mọi người.
Những ngày yên bình không sóng gió cũng qua trong một tháng, ánh nắng gay gắt của những ngày hè nóng
bức cuối cùng cũng tắt dần, những cơn gió heo may se lạnh của mùa thu
cũng đã tới. Cành cây rung lên không ngừng trước gió, những quả nặng rà
sát mặt đất như muốn tự sát, muốn quét mặt đất một lượt.
Ngôn
Thiên Hạ mệt mỏi buông viên đá quý trong tay, lô đá quý này là những
viên kim cương mới được chuyển về từ châu Phi, qua năm lần giám định mới đưa những viên đá đẳng cấp nhất đến tay cô kiểm tra. Cô là con gái của
Ngôn Khởi Thước, là nhà giám định đá quý mà ông yên tâm nhất, tin tưởng
nhất.
Cô ngả người nghỉ ngơi một chút ở văn phòng, tự cho đôi mắt thư giãn một hồi. Khi mở mắt ra, thứ ánh sáng như muốn xuyên thủng cái
lạnh băng giá của mùa đông chiếu vào mắt cô. Đó là chiếc nhẫn kim cương
cô đeo trên ngón trỏ, cô vẫn còn đeo nó, cô quên trả lại cho Cẩn Du rồi.
Cô dùng tay phải cẩn thận lau chùi viên kim cương sắc nhọn, đó là viên đá
quý cô yêu nhất khi còn nhỏ, màu trắng trong suốt, ánh sáng đang phát ra óng ánh. Tương ứng với nó phải là tiếng chuông nhà thờ, là chiếc áo
cưới trắng muốt, là hôn lễ hoành tráng. Cho đến ba năm trước cô mới bắt
đầu thích Hạc Huyết Hồng, đó là một viên đá quý màu đỏ như giọt máu.
Đột nhiên chuông điện thoại di động đổ một hồi dài, là chú Tần gọi, Thiên
Hạ ngạc nhiên một hồi, cô nghe điện thoại bằng giọng nói nhã nhặn: “Có
chuyện gì thế, chú Tần?”
“Cô chủ….”
“Gọi cháu là cô Ngôn được rồi”, cô khẽ cười.
“Cô Ngôn à, tôi gọi lén cho cô đấy. Tình hình sức khỏe của bà chủ có vẻ không ổn rồi…”
Những gì chú Tần nói làm cô thất thần một hồi. Bà Châu, người mà cô đã từng
gọi là “mẹ”, người đã từng chải đầu cho cô, tự tay đan áo len cho cô,
khi cô ốm còn đút cháo cho cô, người coi cô như con gái ruột của mình,
làm sao có thể không ổn chứ?
Bà Châu thường nghỉ ngơi ở một thị
trấn nhỏ ở miền Nam nước Pháp, nơi sơn thủy hữu tình, nửa năm trước đây
bà bị liệt thân dưới, hầu như tháng nào Thiên Hạ cũng đi thăm bà.
“Tháng trước, cậu Du một mình đi thăm bà, không thấy cô đến bà rất đau buồn.
Tuần này ngày nào bà cũng dặn cô phải đi thăm bà. Sức khỏe của bà gần
đây không tốt, cứ mơ mơ hồ hồ, tình cảm luôn bị kích động. E rằng bà ấy… không còn chống cự được bao lâu nữa…”.
Thiên Hạ cảm thấy vô cùng đau xót. Tuy cô không yêu Châu Cẩn Du, thế nhưng cô luôn kính trọng mẹ
anh, người vô cùng yêu quý cô, bà khiến cô nhớ lại tình mẹ ấm áp.
“Được rồi, cháu biết rồi”. Thiên Hạ chào chú Tần và gác máy.
Cho dù cô đã hủy hôn ước với Châu Cẩn Du rồi, thế nhưng nếu như tách riêng
đi thăm bà Châu khác gì nói cho bà biết “vợ chồng bất hòa”. Cô cười chua chát rồi bấm số điện thoại của Châu Cẩn Du. Cách đây không lâu mỗi buổi tối, cô gọi điện thoại vào số của anh và hỏi: “Tối nay anh có về nhà ăn cơm không?” Cảm giác ấy bây giờ sao vẫn còn thân thuộc thế.
“Xin chào!” Giọng nói đầy tính công việc của Cẩn Du vang lên bên tai, từ
trước đến giờ anh không có thói quen nhìn màn hình hiển thị và thời
gian.
“Cẩn Du, là em… em muốn đi thăm bác. Cuối tuần này anh có
đi Pháp không? Em đi cùng anh nhé!” Thiên Hạ thấy có chút ngượng ngập
khi thay đổi cách xưng hô, cô không gọi mẹ nữa mà gọi bác. Cô cười gượng gạo.
“Không cần thiết”. Quả nhiên, Cẩn Du từ chối, đến lúc này rồi mà còn cứng rắn như thế.
“Em rất nhớ bác ấy, hơn nữa cũng đã hẹn bác ấy rồi”.
“…… Vậy thì tùy em”. Cẩn Du không chào tạm biệt mà cúp máy luôn. Điều này
không phù hợp với tác phong đứng đắn hàng ngày của anh chút nào. Thiên
Hạ cũng gác máy, cô tháo chiếc nhẫn trên ngón trỏ ra rồi nghĩ, cuối tuần tiện thì trả luôn nhẫn đính hôn cho anh ấy.
Châu Cẩn Du không nhìn cô lấy một cái cho dù chỗ hai người ngồi trên trực thăng chỉ cách nhau một không gian nhỏ hẹp.
Trời bên ngoài tối om, theo dự đoán thì máy bay sẽ hạ cánh xuống thành phố Akers lúc ba giờ chiều.
Thiên Hạ nhìn chiếc nhẫn trên tay rồi quay sang nhìn gương mặt tuấn tú của
Cẩn Du, cô nói: “Quên trả nhẫn đính hôn cho anh, bây giờ trả lại e không tiện lắm. Trên đường về em sẽ trả anh”.
Châu Cẩn Du gật đầu,
gương mặt không chút biểu cảm, anh quay mặt sang nhìn cô, đôi mắt màu hổ phách điềm tĩnh nói: “Mẹ anh sức khỏe gần đây không tốt, cảm ơn em đã
đến thăm”.
“Bác luôn quan tâm tới em, đi thăm là lẽ đương nhiên…”.
“Còn nữa”, Thiên Hạ bị Cẩn Du ngắt lời: “Sau khi về nước chúng ta không nên gặp nhau nữa”.
Dường như có ai đó đang bóp nghẹt cổ họng, cô lặng người.
“Được, nếu như anh muốn thế…” Thiên Hạ cười một cách ngượng ngùng. Cô chẳng có gì để oán trách cả, tất cả mọi chuyện này không phải do mình cô tự
chuốc lấy hay sao?
Cả hai người chẳng nói gì trên suốt quãng
đường đi. Đúng ba giờ chiều bọn họ xuống máy bay. Cả hai cùng đáp xe về
thị trấn nơi bà Châu đang an dưỡng.
Xe dừng lại bên cạnh một vườn hoa.
Xuống xe, những bông cúc phù dung tàn úa và lá rụng, từng phiến từng phiến
phủ đầy mặt đất làm ngợp mắt người. Những bông hoa màu tím nhạt vừa đi
qua mùa hoa đang cố gắng tỏa những hương thơm cuối cùng trong không khí. Dưới bầu trời xanh, những ngôi nhà kiểu Tây được bao bọc bởi màu hoa
tím càng hiện rõ vẻ ưu tư, tĩnh mịch.
Giữa hai ngôi nhà có một
lối đi nhỏ, bà Châu đang ngồi trên xe lăn và mỉm cười với hai người,
phía sau là quản gia và người hầu đứng thành một hàng ngay ngắn. Thiên
Hạ cười rạng rỡ, cô đang định bước nhanh về phía trước thì đột nhiên lại dừng lại, bởi vì đột nhiên cô cảm thấy, cô và Châu Cẩn Du đứng bên nhau một cách quá gượng gạo, chẳng khác gì hai người hoàn toàn xa lạ.
Cô dằn lòng, khoác tay Châu Cẩn Du, rồi cười thật tươi với anh. Giây phút
trước còn như hai người xa lạ mà lúc này đã như một đôi vợ chồng mới
cưới, cả hai cùng bước về phía trước.
“Mẹ”. Thiên Hạ quỳ xuống
một bên xe lăn, và nâng cánh tay lạnh lẽo của bà Châu lên áp vào má
mình: “Làm sao mẹ lại ra ngoài đợi chúng con chứ? Vào thu rồi, trời lạnh lắm, gió to nữa. Chúng ta vào nhà nhé!”
Ánh mắt bà Châu dần dần sáng lên, bà nhìn Thiên Hạ âu yếm, rồi hỏi một cách chậm rãi: “Tháng trước, sao con không đến thăm mẹ?”
“Con xin lỗi, tháng trước con bị cảm nặng, con sợ truyền bệnh cho mẹ”. Nói
xong, cô quay sang nhìn Cẩn Du trách móc: “Cẩn Du, sao anh không giải
thích rõ ràng với mẹ?”
Châu Cẩn Du cười: “Là con quên mất. Mẹ,
chúng ta vào nhà đi”. Anh đẩy xe lăn cho bà Châu, Thiên Hạ theo sau, tất cả cùng bước vào trong phòng.
Châu Cẩn Du đỡ bà lên giường, đắp chăn cho bà, cẩn thận tỉ mỉ, đôi mắt tràn đầy sự ấm áp.
Ba người cùng nói chuyện nhà một cách rôm rả. Khi ăn tối, Thiên Hạ và Cẩn Du cùng ngồi bên giường đút cơm cho bà.
“Thiên Hạ à, Cẩn Du có đối tốt với con không? Nếu như nó bắt nạt con, con nhất định phải nói với mẹ nhé!”
“Không đâu mẹ ạ! Cẩn Du luôn đối tốt với con”. Thiên Hạ vừa nói vừa bón canh cho bà, cô kể lại một số chuyện cũ cho bà nghe.
“Ngày nào anh ấy cũng đến đưa đón con”. Cho dù sự thật là cô đã từ chối anh, luôn tự mình ra khỏi nhà thật sớm.
“Cuối tuần còn đi phố với con, giúp con xách đồ nữa”. Cho dù sự thật là khi
anh không thấy cô ở nhà, vội vàng đi tìm và khó khăn lắm mới tìm được cô tự mình ra ngoài mua đồ ăn.
“Con sợ sấm chớp nên anh ấy nói chuyện cả đêm với con”. Cho dù sự thật là cô chưa bao giờ để anh bước vào phòng.
“Con sợ cô đơn nên anh ấy đã tặng con một con búp bê bằng nhung rất to”. Cho dù sự thật là ngày thứ hai nó đã bị cô ném ra trước cửa phòng anh.
“Anh ấy là một người đàn ông tốt khó tìm”. Còn cô, cô là một người con gái xấu xa hiếm có.
Bà Châu nghe xong vô cùng vui vẻ, bà hỏi tiếp: “Vậy hai đứa định bao giờ kết hôn? Ta còn có thể chứng kiến không?”
Thiên Hạ và Cẩn Du quay sang nhìn nhau, sau đó anh vòng tay qua vai ôm cô vào lòng, má cô áp chặt vào lồng ngực anh: “Chúng con định mùa xuân sang
năm sẽ chính thức tổ chức ạ!”
“Thật vậy không, Thiên Hạ?” Bà Châu quá xúc động, bà vội cầm lấy tay Thiên Hạ và hỏi dồn.
Thiên Hạ gật đầu, cô nói theo nhịp tim đang đập chậm rãi và ổn định của anh: “Vâng ạ, chúng con sẽ kết hôn nhanh thôi…”.
Tối hôm đó bà Châu ngủ rất nhanh và ngon giấc. Sáng hôm sau nghe tổng quản
nói, hôm qua là hôm bà ngủ ngon nhất say nhất trong hai tháng trở lại
đây.
Bà nói, bà muốn đi thăm thành phố, nhìn ngắm mùa thu tuyệt
vời ở Provence(*). Thật không thể nhìn ra bệnh bà nặng đến mức nào, bởi
vì khi bà cười, nụ cười còn rất tươi và ấm.