Đọc truyện Dã Phượng – Chương 6
Lí Tùy Tâm ngồi ở bàn ăn, nhìn Bình Thường đem bữa sáng đến trước mặt nàng, ánh nắng sớm bên ngoài cửa sổ chiếu vào trong nhà vừa vặn rọi lên lưng hắn, tựa như khảm trên người hắn một lớp kim quang, khiến hắn càng thêm chói mắt.
Gương mặt toát lên nét cương nghị, bờ vai dày rộng, cánh tay thon dài, lưng thẳng người rắn chắc, động tác không nhanh không chậm, lưu loát hữu lực……
Không biết bắt đầu từ khi nào, ánh mắt nàng không thể dời khỏi người hắn.
“Đến đây, ăn nào!” Bình Thường đặt dao nĩa lên.
“Anh đút tôi.” Nàng ngẩng mặt lên, làm nũng yêu cầu.
“Cái gì?” Hắn ngẩn ra, thầm nghĩ, lại tới nữa.
“Tay tôi vẫn còn đau a! Lần trước bị nắm thiếu chút nữa vặn gãy, đến bây giờ cũng chưa tốt……” Nàng vươn tay phải, chỗ cổ tay bị Tôn Nam Vinh nắm vẫn còn vết đỏ.
“Làm sao có thể nghiêm trọng như vậy? Đã ba ngày ……” Hắn cau mày.
“Chính là a –đau chết được, đến bây giờ vẫn chưa thể cầm dao……” Nàng xoa xoa cổ tay, đôi mắt to nhìn thẳng dõi theo hắn.
“Dùng thìa cũng được mà.” Hắn chìa chiếc thìa.
“Tôi cũng không thể dùng thìa.” Nàng vẫn nhìn hắn.
Bình Thường cau mày, biết rõ ý nàng chính là ép hắn không thể không đút nàng.
Cũng không biết có phải do sợ hãi tại bữa tiệc rượu kia, thái độ nàng đối với hắn đột nhiên biến đổi một trăm tám mươi độ, từ tư thái nữ vương, biến thành một tiểu nữ nhân, động chút lại làm nũng, quả thực khiến hắn không sao hiểu nổi.
Không những đút cơm, càng khủng bố hơn là, quần áo nàng còn càng mặc càng ít ỏi, trước mặt đại nam nhân như hắn, có khi chỉ là chiếc váy ngủ bằng sa mỏng, rách nát tựa hồ không mặc……
Không hề có lời nói ác ý, không châm chọc khiêu khích, trước đây luôn tỏ vẻ khắc nghiệt, hai ngày qua khuôn mặt lại nhẹ nhàng tươi cười, thân thiết quá đáng.
Thành thật mà nói, hắn thấy hoài nghi nàng có phải đang bị bệnh, nếu không, làm sao có thể trở nên kỳ quái quỷ dị như thế?
“Anh rốt cuộc có đút tôi hay không? Tôi đói bụng!” Nàng sẵng giọng.
Hắn thở dài một hơi, đành phải ngồi xuống bên cạnh nàng, vô cũng nhẫn nại giúp nàng cắt thịt xông khói cùng trứng ốp la, đút từng chút cho nàng.
“Ăn rất ngon!” Nàng hai tay chống cằm, lông mi dày rậm chớp chớp, phóng điện với hắn.
Sắc mặt Bình Thường càng khó coi.
Xem ra vấn đề còn nghiêm trọng hơn so với hắn nghĩ, bởi vì miệng lưỡi đặc biệt điêu ngoa của Lí Tùy Tâm đối tài năng nấu nướng hắn luôn không lưu tình gắt gao chê bai, không ngờ bây giờ lại ca ngợi hắn.
“Tiểu thư……” Hắn yên lặng nhìn nàng, muốn nói lại thôi.
“Ừ?” Lí Tùy Tâm chờ mong nhìn hắn, đoán hắn muốn nói gì.
Cũng nên có phản ứng đi? Nàng thầm nghĩ.
Có lẽ do hành động che chở cho nàng của hắn trong buổi tiệc đã khiến nàng thấy xúc động, nên sau khi trở về, trong đầu nàng càng thêm quyết tâm muốn nắm được trái tim hắn. Vì thế ba ngày qua, nàng đã triển khai tất cả các chiêu thức cũng như sức quyến rũ của mình, nàng thầm nghĩ nếu là nam nhân bình thường ắt sớm luân hãm.
“Cô……”
“Như thế nào?” Nàng thản nhiên mỉm cười.
“Cô có muốn đi kiểm tra một chút……” Hắn nghiêm túc nói.
“Không cần, tay của tôi rất tốt……” Nàng nói rất nhanh, trong lòng đối với sự quan tâm của hắn còn rất cảm động.
“Tôi là muốn chỉ đầu cô, tiểu thư.” Hắn nói hết câu.
“Cái gì?” Lúc này đổi lại là nàng ngây dại.
“Đầu của cô có phải là bị thương?” Hắn vẻ mặt lo lắng.
“Đầu tôi?”
“Đúng vậy! Cô ba ngày qua này trở nên không bình thường, một chút cũng không giống cô, tôi nghĩ, cô có lẽ đi thầy thuốc kiểm tra một chút sẽ tốt hơn.” Hắn nghiêm mặt nói.
Mặt nàng tái xanh, dụ hoặc nửa ngày, đối với hắn đều bị trở thành “bất bình thường”?
Quả là khúc gỗ chết tiệt!
“Đầu của tôi thật sự rất tốt!” Nàng tức giận nói.
“Nhưng tôi cảm thấy cô không bình thường, ngày đó, có thể hay không cũng thương đến đầu……” Hắn lo lắng nói.
“Anh mới không bình thường! Người bình thường gặp được tình huống này, cơ bản không ai phản ứng giống anh, anh với xác chết không khác gì nhau, anh rốt cuộc có thần kinh hay không a?” Nàng thở phì phì trừng mắt hắn, rốt cuộc không nhịn được tức giận, cao giọng mắng to.
Tuy nói sớm đã có chuẩn bị tâm lý, muốn dụ hoặc Bình Thường là công việc có độ khó cao, song nàng không thể tưởng tượng được hắn quả thật cứng như đá thạnh ngàn năm, đá vô tri, đá bất động, chỉ tổ tự làm chính mình bị thương……
Đáng giận!
Nhọc công nàng còn thay hắn giải quyết chuyện làm Tôn Nam Vinh bị thương, Tôn gia nguyên bản muốn làm đơn kiện, sự tình xôn xao dư luận, song nàng vốn quen biết không ít quý nhân tai to mặt lớn, ra mặt thay nàng chủ trì công đạo, mới áp chế toàn bộ sự kiện, nếu không, hắn còn nghĩ rằng hắn động thủ đánh người mà không có việc gì sao?
“Ừm, bây giờ nhìn thấy cô tức giận tôi liền yên tâm.” Hắn ăn mắng lại còn nở nụ cười.
“Cái gì?” Nàng ngẩn ra, lửa giận muốn thiêu đốt toàn thân.
“Hơi động một chút liền tức giận, đối với tôi hô to gọi nhỏ, thế này mới giống cô.” Hắn đã an tâm hơn.
“Anh……” Nàng thiếu chút nữa liền đem cái bàn đập vào mặt hắn, nhưng một giây trước khi bùng nổ, sự quật ngạo háo thắng bên trong lại mạnh mẽ ngăn trở nàng.
Không, không thể phát giận, làm như vậy khác nào kiếm củi ba năm thiêu một giờ, nàng biết rất rõ ràng hắn không phải ngu ngốc, có lẽ, hắn không phải không hiểu, mà đang âm thầm phân cao thấp cùng nàng, nàng nếu nhanh như vậy liền lộ tẩy, không phải là bại dưới tay hắn?
Nàng không thể dễ dàng nhận thua vậy được, chờ coi, Bình Thường, trò hay còn phía sau!
“Thì ra, ở trong mắt anh, tôi là người hay giận hờn……” Nàng đùa cợt hừ hừ nói.
“Đúng vậy, nhất là đối với tôi.” Hắn cười một cái, đứng dậy đi đến bên người nàng, giúp nàng rót một ly cà phê nóng vừa pha.
Nàng nhìn cà phê, đột nhiên trong lòng nảy ra một kế, đưa tay nhận lấy, nhưng lại cố ý làm trượt, toàn bộ cà phê nóng đổ ra, tràn lên tay cùng với ngực nàng.
“A! Nóng quá!” Nàng kêu sợ hãi một tiếng.
“Ai nha! Có nóng không?” Hắn vội la lên, rất nhanh dời ly cà phê đi.
“Đau quá…… Đau chết……” Nàng vung vẩy tay, kéo kéo chiếc váy ngủ, cố làm ra vẻ muốn khóc thét.
“Tôi xem xem, nóng ở đâu?” Hắn nắm tay nàng, cẩn thận kiểm tra.
“Nóng ở đây……” Nàng chỉ vào mu bàn tay sưng đỏ, tiếp theo, lại chỉa chỉa ngực chính mình, dịu dàng nói:“Còn có chỗ này nữa.”
Hắn nhìn xem tay nàng cùng ngực, cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp liền lôi kéo nàng về phía phòng tắm.“Không được rồi, phải nhúng nước lạnh.”
Vào phòng tắm, hắn vội cầm lấy vòi hoa sen, trực tiếp phun vào tay nàng, nàng mỉm cười, thanh âm mềm mại khẽ nhắc nhở. “Bình Thường, ngực tôi cũng nóng nha!”
“Ừ, mau cởi quần áo.” Hắn không nói hai lời, phun nước vào ngực nàng, trong đầu chỉ nghĩ đến điền đầu tiên cần làm khi bị bỏng hướng dẫn trên TV: Dội nước, cách ly vết thương(*), ngâm nước lạnh, vệ sinh, băng bó.
(*) Đây là chữ 脱(thoát) cũng có thể hiểu là cởi quần áo hơm ta?
Nghe hắn nói vậy, nàng có chút kinh hỉ, cười thầm, ngay trước mặt hắn cởi hết quần manh áo rách ra, toàn thân nàng chỉ còn sót lại chiếc quần lót, ngay cả áo ngực cũng không mặc, dáng người diễm lệ nhất thời lộ không sót gì.
Bình Thường ngẩn ra, có chút há hốc mồm.
Vị trí bị phỏng ngay tại bộ ngực sữa đầy đặn, một mảng hồng cùng da thịt trắng nõn tượng phản, chiếc áo ngủ mỏng dính sát càng hiện rõ những đường cong quyến rũ, bên trên đỉnh núi màu hồng phơn phớt, tựa như đào tiên thơm ngon, hấp dẫn người ta mơ màng thèm nhỏ dãi. (Máu mũi phun ướt màu hình ~~)
“Nơi này…… Cũng đau……” Nàng kề lại gần, kéo tay hắn, dán sát vào khe ngực mình.
Trong lòng hắn chợt thấy rùng mình, giật tay lại, giao vòi hoa sen cho nàng, xoay người tránh ra,“Cô tự xử lý trước, tôi đi lấy hòm thuốc.”
“Tôi không tự xử lý được.” Nàng giữ chặt tay hắn nhẹ giọng kêu.
“Chỉ cần cứ xả nước vào đó, cho đến khi hồng ấn mất đi.” Hắn hướng mặt về phía cửa, đưa lưng lại với nàng dặn dò.
“Không được, tôi muốn anh giúp tôi.” Nàng từ phía sau dứt khoát ôm lấy thắt lưng hắn, bướng bỉnh nói.
“Tiểu thư, cô làm cái gì vậy?” Hắn nhăn mày, không để ý đến đường cong linh lung của nàng dán sau lưng hắn.
“Tôi mới muốn hỏi anh làm sao vậy? Làm sao vội vã đào tẩu giống gặp quỷ?”Nàng oán giận nói.
“Tiểu thư, phi lễ chớ thị a!” Hắn nói xong khẽ ngọ nguậy, thầm muốn nhanh đi ra khỏi phòng tắm.
“Là thời đại nào rồi, đầu óc anh còn cổ hủ như vậy?” Nàng ôm chặt lấy hắn, không cho hắn đi.
“Cô nói tôi cổ hủ? Tiểu thư, cô là chủ nhân của tôi, tôi là người hầu của cô, tất nhiên phải biết bổn phận……” Hắn dùng sức gỡ bàn tay như vòi bạch tuộc của nàng đang quấn lấy người mình ra, bước nhanh ra khỏi phòng tắm.
“Cái gì bổn phận với không bổn phận? Tôi tuy là chủ nhân của anh, nhưng tôi dù sao vẫn là phụ nữ, anh chẳng lẽ đối tôi một chút cảm giác cũng không có?” Nàng đuổi tới, toàn thân trần trụi, tay chống nạng, lớn tiếng chất vấn.
Hắn chậm rãi quay đầu, ánh mắt dừng trên mặt nàng, nghiêm mặt nói:“Tôi đương nhiên là có cảm giác……”
“Phải không?” Nàng vui vẻ.
“Tôi có cảm giác, cô tốt nhất đi thay quần áo, bằng không nhất định cảm lạnh.” Hắn nghiêm trang nói, sau đó, quay đầu bước trở về phòng hắn.
Nàng ngây người ước chừng vài giây, nỗi thất vọng cùng ngọn lửa phẫn nộ truyền tới đại não.
“Anh là đồ đầu heo –” Nàng cầm dép lê, ném mạnh vào cửa phòng.
Còn có điều gì làm người ta chán nản hơn khi mi lực cỡ này vẫn còn thất bại? Quả thực là đàn gảy tai trâu!
Lí Tùy Tâm chính vì thế tâm tình cả một ngày không tốt, buồn bực ngồi trong phòng xem những đoạn phim quay cảnh Bình Thường bị nàng sai khiến để phát tiết cơn giận. Những thứ đó nàng đã vụng chộm lưu lại để ngày sau chúng trở thành bằng chứng chứng minh bản thân mình đã chinh phục được Bình Thường.
Nhưng lúc này định nghĩa“Chinh phục” của nàng đã thay đổi, nhìn hắn duy trì dáng vẻ “người hầu”, nàng cũng không cao hứng nổi.
Thứ nàng muốn không phải sự phục tùng, mà là trái tim của hắn.
Chẳng qua, hiện tại nàng bắt đầu hoài nghi hắn không có tim.
Có lẽ nào…… Máu phượng hoàng không chỉ tẩy đi hắn linh hồn trí nhớ, ngay cả thất tình lục dục hắn cũng thanh trừ?
Hay là hắn trời sinh sẽ không hiểu được tình yêu là gì?
Hoặc…… Hắn chỉ có hứng thú đối với đàn ông? Có Khả năng không? Ngày trước ở Vân Tiên Động Thiên, nàng thường xuyên thấy hắn đi tìm Tòng Dung……
Nàng trừng mắt, một mình ở trong phòng miên man suy nghĩ cả buổi sáng. Mãi đến khi Bình Thường gõ cửa, nàng vẫn còn tức giận đến độ không thèm đáp lại.
“Tiểu thư, ăn cơm trưa.” Bình Thường ở ngoài cửa hô.
Còn ăn? Ăn không khí cũng no rồi. Trong lòng nàng nói thầm, tay chẳng buồn nhúc nhích, lười biếng không đáp lại.
“Tiểu thư?” Bình Thường lại gõ cửa một lần nữa.
Nàng vẫn giận dỗi, ngồi ở bên giường không nói lời nào.
“Tiểu thư?” Hắn đẩy cửa ra, lại không đi vào, đứng ở cạnh cửa nhìn nàng.“Cô có khỏe không? Chỗ bị phỏng đã bôi thuốc chưa?”
Nàng ngửa đầu nhìn trần nhà, không để ý tới hắn.
“Tiểu thư……”
“Ầm ỹ đã chết, tránh ra.” Nàng quay đầu trừng hắn.
“Miệng vết thương của cô…..”
“Cứ để nó thối ra đi.” Nàng hờn dỗi trêu ngươi.
“Cô vẫn còn giận sao?” Hắn thở dài một hơi. Tác phong Lí Tùy Tâm thâm sâu khó dò, nhưng có khi vẫn là rất trẻ con.
Hừ, nhìn ra được nàng đang tức giận, coi như còn có thể cứu chữa. Nàng ở trong lòng hừ lạnh.
“Tôi thật sự không hiểu cô tức giận cái gì……” Đại tiểu thư này tính tình quà là khó nắm bắt.
Vừa nghe đến hắn nói như vậy, cơn giận vừa mới xuôi xuống của nàng lại bùng cháy.
“Anh là đồ khốn, đừng đến gây chuyện với tôi, đi ra ngoài!” Nàng tức giận đến nhảy dựng lên, giống người đàn bà chanh chua chống hông quát to.
Hắn thoáng ngạc nhiên, không hiểu nổi bản thân đã nói gì chọc nàng càng thêm tức giận, vuốt mũi đang muốn thối lui, lại chợt thấy da thịt nơi cổ áo lộ ra vết phỏng đỏ ửng lên, lòng lại mềm nhũn, đứng yên tại chỗ, đần mặt nhìn nàng.
“Tuy rằng tôi không rõ ràng lắm làm sao chọc giận cô, thôi nhưng cứ như vậy đi, cô muốn tôi làm như thế nào mới có thể nguôi giận?” Hai tay hắn đút vào túi quần bò, thành ý mười phần hỏi.
“Tôi nói gì anh đều làm?” Nàng lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái.
“Đương nhiên, cô là chủ nhân của tôi.”
“Tốt, vậy bây giờ anh lại đây hôn tôi.” Nàng khiêu khích nâng cằm lên.
“Cái gì?” Hắn ngây dại.
“Tôi muốn anh hôn tôi, bây giờ, lập tức.” Nàng lập lại một lần nữa.
“Này……”
“Như thế nào? Anh không dám, đúng hay không?” Nàng châm biếm nhìn hắn.
“Việc này không ra thể thống gì ……” Hắn nhíu mày nói, đối yêu cầu kỳ lạ của nàng vừa không thể hiểu được vừa sợ hãi. quan hệ hắn cùng nàng rõ ràng là chủ tớ, làm sao có thể có động tác phi lễ!
“Tôi không thể hiểu làm sao khai thông được bộ não của anh, anh chẳng lẽ không nghĩ tới trước kia chúng ta có thể là một đôi tình nhân sao? Tôi nói chúng ta là chủ tớ, anh sẽ tin? Vậy nếu tôi nói chúng ta là anh em anh cũng không hoài nghi sao? Ngu ngốc!” Nàng tức giận chửi ầm lên.
Hắn bị nàng mắng một trận cảm thấy mơ hồ, đồng thời cũng có chút kinh hãi.
Ý nàng là gì? Chẳng lẽ mối quan hệ của hai người họ không phải chủ tớ?
“Anh không giống giống người khác chút nào, không có ai bảo hôn tôi mà không có can đảm, anh cũng là đàn ông sao?” Nàng lửa giận cuồng thiêu, vớ lấy gối bên cạnh giường, lia lịa ném về phía hắn.
“Ách…… Tiểu thư……” Hắn đỡ lấy một chiếc gối, chắn một cái khác, còn chưa nắm bắt được ý nàng muốn nói gì, lơ ngơ ra, liền ăn một gối vào mặt.
Đau…… Hắn ôm chóp mũi, trừng mắt nhìn nàng nổi cơn điên, tâm tình sóng yên biển lặng chợt bị khoáy động.
Nữ nhân này thật không thể nói lý!
“Biến đi!Anh đúng là đồ chậm tiêu! Biến……” Nàng quăng gối xong vẫn chưa nguôi cơn tức, tay lại chụp lấy chiếc lược trên bàn trang điểm.
Nhưng nàng còn chưa kịp ném, hắn đã bước một bước dài vọt tới trước mặt nàng, nắm lấy tay nàng, quát khẽ: “Đủ, cô đừng náo loạn!”
“Anh dám quản tôi? Buông tay, anh là tên khốn!” Nàng dùng sức tránh xoay, giơ tay lên kia muốn tát hắn.
Hắn thoáng bối rối, gắt gao nắm lấy tay nàng, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, cắn răng nói:“Cô im lặng một chút được không?”
Hai tay nàng bị khống chế, cơn tức càng dâng cao, há mồm thất thanh hét lớn: “ Xú gia hỏa Vô lễ, còn không buông? Mau buông tay –”
Hai hàng lông mày hắn nhăn lại, cơ hồ đấu tranh tư tưởng dữ dội, rồi cúi đầu, trực tiếp ngăn chặn miệng của nàng.
Toàn bộ thế giới…… Như trong phút chốc im lặng……
Nàng bởi quá mức kinh ngạc, trừng lớn hai mắt, cả người ngây ra như phỗng.
Bình Thường…… Thật sự hôn nàng……
Tên đầu gỗ này…… Chủ động hôn nàng……
Lửa giận ở nháy mắt bị dập tắt, trái tim nàng chợt đập mạnh, bình bịch, bình bịch vang vọng toàn bộ lồng ngực. Nàng khiếp sợ rung động, còn chưa kịp phản ứng, nụ hôn ngắn gọn đã chấm dứt.
Mau đến nỗi khiến người ta nghĩ nụ hôn vừa rồi chỉ là ảo giác.
Bình Thường ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt nàng ngây ngốc, có điểm xấu hổ, lại thoáng nghi hoặc lo lắng “Tôi không làm sai chứ? Cô không phải muốn tôi làm như vậy?”
“Tôi……” Đại não nàng trống rỗng, không thốt nên được nửa lời.
“Tôi chỉ vì muốn cô bình tĩnh một chút, bởi cô vừa rồi rất “nguy hiểm” như bị bệnh tâm thần.” Hắn sợ nàng lại tức giận, rất nhanh giải thích.
Chỉ là…… để nàng im lặng? Thì ra đây chính là nụ hôn trấn an nữ nhân bệnh tâm thần?
Nhưng thần trí nàng rất nhanh trở về vị trí cũ, nỗi buồn nháy mắt tan biến thành hư ảo.
Tức chết đi được, người này, phải dạy dỗ lại……
“Muốn trấn an một nữ nhân bệnh tâm thần, loại trình độ hôn này căn bản chưa đủ……” Nàng áp chế tức giận, nheo mắt lại, quyết định cho hắn một trừng phạt nho nhỏ.
“Cái gì?” Hắn sửng sốt, còn chưa hiểu ý tứ của nàng, tay nàng đã quấn lấy cổ hắn.
“Khi làm một nữ nhân tức giận nổi điên,anh phải hôn như vậy mới được……” Nàng nói xong nhón mũi chân, dán sát vào người hắn, trực tiếp trao một nụ hôn nồng nhiệt như lửa.
Hắn hoảng sợ muốn tránh né, nhưng đã quá muộn, đầu lưỡi mềm mại của nàng đã nhanh chóng tiến công vào trong miệng hắn, cuồng dã mút lấy môi hắn, cuộn tròn trong miệng hắn, khiêu khích, giống nữ yêu xâm nhập, chẳng những muốn hút hết hơi thở hắn, mà còn cả tâm hồn của hắn……
Trên người nàng thoang thoảng một mùi hương ngọt ngào làm hắn mê loạn, hai cánh môi cọ sát giao triền dây dưa như ngọn lửa mạnh mẽ thiêu rụi đinh lực của hắn. Hắn cảm thấy toàn thân nóng lên, cảm thấy khó thở, cảm thấy trong cơ thể một con mãnh thú đáng sợ đang ở thức tỉnh……
Lí Tùy Tâm vốn chỉ muốn trừng phạt hắn, nhưng như một loại ngôn ngữ không lời quấn lấy nhau, nàng đắm say hôn lên cánh môi đầy đặn vụng về của hắn. Hoàn toàn khác với những người đàn ông khác nàng đã từng biết, đôi môi Bình Thường vừa không hoa lệ, kĩ thuật hôn cũng không hề có kỹ xảo, nhưng, bờ môi hắn làm cho người ta một loại cảm giác chắc chắn an toàn, dày rộng mà ấm áp, tươi mát không thuộc về nhân gian.
Nàng nhắm mắt lại, tận lực hút lấy, không muốn buông ra, cũng không nguyện ý ngừng lại.
Bình Thường bị nàng hôn tâm thần câu loạn, cơ hồ không thể chống đỡ được, trong trí nhớ có hạn của hắn, hắn tựa hồ chưa bao giờ có cử chỉ thân mật mãnh liệt với bất cứ người phụ nữ nào như vậy, cũng chưa từng bị người nào làm dao động thế.
Nụ hôn này…… Rất nguy hiểm……Đột nhiên, hắn chợt ý thức được nụ hôn càng lúc càng mê đắm hơn, tất cả cảnh vật xung quanh như dần mờ đi, liền dùng chút lý trí còn xót lại, từ trong bờ vực mê loạn mạnh mẽ đẩy nàng ra, giải thoát bản thân khỏi nụ hôn đoạt hồn đó.
Nàng kinh ngạc nhìn hắn, thở gấp không ngớt.
Hơi thở hắn cũng hỗn loạn, ngực phập phồng.
Hai người, nhất thời đều không mở miệng được, lâm vào không khí nặng nề ngượng ngùng khó mở lời.
Sau một lát, Lí Tùy Tâm mới phá tan im lặng, cố ý trêu chọc nói:“Như thế nào? Trải qua sự dạy dỗ của tôi, bây giờ anh đã biết thế nào là hôn phụ nữ chưa?”
“Biết thì đã biết, nhưng…… Tôi không thích như vậy.” Hắn nhếch mày, nỗi chộn rộn bồi hồi nơi đáy lòng kia làm hắn cảm thấy bất an, tay nắm chặt thành quyền.
“Cái gì?” Lòng của nàng như bị những lời đó giáng một đòn nặng nề.
“Đàn ông cùng phụ nữ chưa kết hôn mà lại hôn nhau như vậy, là hành động vi phạm lễ nghĩa. Nhất là phụ nữ, tốt hơn vẫn nên tự ái tự trọng, do vậy về sau tiểu thư đừng nên bảo tôi làm chuyện này nữa……” Hắn nhịn không được khuyên bảo.
Sắc mặt nàng biến đổi, quả thực không thể lý giải đầu óc hắn chỉ dùng để làm cái gì, nàng đã biểu đạt đến mức này, hắn còn không hiểu?
“Tuy nhiên, mặc kệ, chỉ cần cô có thể nguôi giận là tốt rồi……” Hắn nói tựa như hắn bất đắc dĩ lắm mới nhận nụ hôn này, giống như…… Hắn phải hy sinh biết bao nhiêu.
“Đi ra ngoài! Đi ra ngoài!” Nàng giận tím mặt, dùng sức đẩy hắn ra khỏi phòng.
“Tiểu thư, cô làm sao…..” Hắn đứng ở ngoài cửa, ngây ngốc ngạc nhiên nhìn nàng.
Nàng không đợi hắn nói xong, trực tiếp đóng sập lại cánh cửa nặng nề.
Tôi mà lại để ý anh, tôi chính là heo!
Nàng nổi trận lôi đình rừa xả chính bản thân mình.