Đọc truyện Dã Miêu Tuần Dưỡng Pháp – Chương 43
“Phỉ tiên sinh, Boss chúng ta muốn mời ngươi qua?” Quản lí tìm được Phỉ Ngâm Mặc, phi thường lễ độ đưa ra lời đề nghị.
“Boss? !” Phỉ Ngâm Mặc cùng Quý Lạc song song sửng sốt một chút, liếc mắt nhìn nhau. Boss đứng đằng sau bức màn Noble phi thường thần bí, chỉ có số ít mấy ngưu lang có cấp bậc từng gặp qua y, những người khác, ngay cả *** trưởng hay quản lí, cũng không cần gặp qua.
“. . . . . Không có việc gì đâu.” Quý Lạc cầm lấy tay áo Phỉ Ngâm Mặc.
“Không sao.” Phỉ Ngâm Mặc vỗ vỗ mu bàn tay đối phương, làm yên lòng thiếu niên. “Dẫn đường.”
Quản lí ở phía trước chỉ lối.
Con đường này đặc biệt yên tĩnh, cả đường đều là dùng thứ đá cẩm thạch lát thành, thỉnh thoảng lộ ra thứ ánh sáng óng ánh, tạo loại cảm giác u nhã, tĩnh mịch.
“Tới rồi!” Quản lí hơi khom người, tay phải làm động tác ‘Mời’.
Phỉ Ngâm Mặc gõ gõ cửa.
“Mời vào.” Một đạo thanh âm du dương như nước suối từ phía sau cửa vọng ra.
Phỉ Ngâm Mặc đẩy cửa đi vào.
Tất cả đều bố trí thập phần giản lược trang nhã, chỉ có hai sắc trắng và đen vô cùng đơn giản. Màu trắng của đá cẩm thạch, màu trắng của bàn làm việc, màu đen của bản ghi chép, của sô pha. Sang trọng mà không rườm rà.
Dường như chủ nhân ở phía sau bàn làm việc mới khiến người ta ấn tượng.
Một đôi mắt hình trăng lưỡi liềm, nét cười nhợt nhạt, tốt đẹp chính là khí chất, mang theo vẻ gọn gàng phong độ của người trí thức.
—– Đoan.Mộc.Trữ.
Cùng ảnh chụp mà An Ấp cung cấp cho hắn giống nhau như đúc.
Rất khó tưởng tượng một thiếu niên thoạt nhìn giản đơn nhã nhặn như vậy sẽ là Boss đứng sau Noble tráng lệ kia. Tựa như sắc thái của căn phòng này, sắc trắng cùng đen phân biệt rõ ràng, nhưng có loại hài hòa mà hoàn mỹ kỳ dị.
“Phỉ tiên sinh, mời ngồi.” Đôi mắt của thiếu niên khẽ giương.
Rõ ràng, tuổi tác so với Tiểu Ôn cùng Quý Lạc dường như không khác biệt nhiều lắm nhưng cho cảm giác hoàn toàn bất đồng. Không có cảm giác dối trá, không làm ra vẻ, cũng không thẳng thắn như Quý Lạc. Nhưng hành vi cử chỉ vừa vặn đúng mực.
Phỉ Ngâm Mặc ngồi đối mặt với Đoan Mộc Trữ ở sô pha màu đen.
Theo tâm lý học, nhìn thẳng vào đối thủ, là phương thức khiến cho đối thủ có áp lực tâm lý lớn nhất. Hắn thật ra có điểm muốn nhìn một chút, một người thiếu niên mười sáu tuổi như vậy, có thể đạt được loại trình độ nào?
“Ta đại khái biết, Phỉ tiên sinh từ chỗ nào mà đến.” Đoan Mộc Trữ ưu nhã mở miệng, nhãn thần ôn hòa.
“Ồ? Vậy là ngươi có đối sách.”
“Kỳ thực, ta rất ngạc nhiên.” Đoan Mộc Trữ không có tiếp lời hắn, trái lại nhẹ nhàng cười, “Không riêng gì những khách nhân đối Phỉ tiên sinh ái mộ. Ngay cả hai tiểu ngưu lang của chúng ta ở đây cũng sẽ vì Phỉ tiên sinh mà hờn ghen tranh đoạt. Không chỉ thế còn đem quản lí của ta đùa cho rối loạn, dữ liệu máy tính đều để lộ ra ngoài.”
Phỉ Ngâm Mặc tự minh bạch Đoan Mộc Trữ ám chỉ chính là lần Quý Lạc vì hắn đánh nhau trước kia.
“Đương nhiên, chỉ là ngưu lang còn chưa tính. Hôm nay liền cả khách nhân tại Noble cũng để Phỉ tiên sinh đánh đập tàn nhẫn.”
Đoan Mộc Trữ ấn công tắc điều khiển từ xa, trên vách tường buông xuống là một màn hình. Tuy rằng không có thanh âm, thế nhưng bức tranh được in thu nhỏ lại rất rõ nét hiện ra, một màn Phỉ Ngâm Mặc lộ ra nụ cười ác ma, dùng bình rượu đập lên tay khách nhân.
“Mị lực của ngươi thực sự rất lớn. Hiện tại nhìn thấy người thật, loại cảm giác này càng cường liệt.” Đoan Mộc Tữ cười khanh khách nhìn Phỉ Ngâm Mặc, không hờn không giận nói.
Người ta đều cho rằng im lặng là vàng, nhiều lời nhiều sai.
Chỉ với vài giây ngắn ngủi, Phỉ Ngâm Mặc rất rõ ràng cảm thụ được, Đoan Mộc Trữ người này xác thực không đơn giản.
Quý Lạc vì hắn đánh nhau, hắn ăn cắp tư liệu từ quản lí, ngày hôm nay đối đãi khách nhân hung bạo, phải nói, mỗi một phần đều là hắn thiếu nợ Đoan Mộc Trữ. Nhưng lại bị Đoan Mộc Trữ bắt được.
Đối phương mỗi một câu đều mơ hồ có cảm giác ẩn náu mai phục, tùy thời có thể ràng buộc hắn, vậy mà ngữ khí của Đoan Mộc Trữ chỉ giống như cuộc nói chuyện phiếm thông thường.
Hiện giờ Đoan Mộc Trữ không nói gì, bởi vì, đang chờ hắn xuất bài.
“Ngươi rất thông minh.” Phỉ Ngâm Mặc một chân vểnh một chân gác, tạo thành tư thế đầy tiêu sái, “Tin tưởng không chỉ có Noble, cho dù là sửa chữa tư liệu máy tính, đối với ngươi mà nói, cũng dễ như trở bàn tay.” Vừa khinh vừa trọng, hắn hiển nhiên ám chỉ chính là tài liệu về Thương Thiếu Hoa buôn lậu thuốc phiện.
Đoan Mộc Trữ khóe môi cong thành vòng cung.
“Nếu như ta nói, đó không phải do ta làm. Ngươi tin không?”
Đôi mắt hình trăng lưỡi liềm vững vàng nhìn đôi mắt hẹp dài yêu nghiệt của Phỉ Ngâm Mặc, bằng phẳng mà thản nhiên.
“. . . . . ngươi muốn chứng minh thế nào?”
Đoan Mộc Trữ đích thật là một thiếu niên rất kỳ lạ.
Phỉ Ngâm Mặc từ trước đến nay tính tình bất hảo, tôn sùng bạo lực. Thế nhưng đối Đoan Mộc Trữ, tính cách này của hắn dường như bị không chế.
Như là vi khuẩn môi trường ở dưới 0 độ C, hoàn toàn vô pháp hoạt động.
Tất cả bước đi cùng tiết tấu đều nằm trong kiểm soát của đối phương. Mà chính hắn, sau khi kết thúc đối thoại, mới ý thức được điểm ấy . . . . .
“Trông thế nào, thế nào hả?” Phỉ Ngâm Mặc vừa ra tới, Quý Lạc vội vã ra đón.
“Có chút giảo hoạt.”
“Ta hỏi chính là —— Boss nhìn ra sao a? Đẹp trai hay rất xấu.” Quý Lạc liếm liếm tiểu răng nanh, con mắt phát sáng, “Boss thực sự là thần bí a, chẳng lẽ không biết, càng thần bí càng sẽ khiến người khác có ham muốn rình coi sao?”
“Ngươi quan tâm đến hắn nhiều hơn ta?” Hừ lạnh một tiếng, con mắt hẹp dài thâm thúy nheo lại, không vui.
“Hắc hắc, hiếu kỳ thôi!” Quý Lạc vẫn đang hưng phấn nói, chẳng tí ti ý thức được nam nhân đang . . . . . có điểm ghen, “Ngươi nghĩ xem a, hắn không phải tuổi còn trẻ à? Vì cái gì muốn mở Noble! Dưỡng một đám tiểu ngưu lang, khẳng định mỗi ngày đều nghĩ chọn ai rồi chọn ai, cảm thấy chán ghét, sẽ kêu người mới đến!”
“Hiện tại ngẫm lại, loại sinh hoạt này hình như thực sự rất sảng khoái! Boss không hổ là Boss a~”
Quý Lạc càng nói càng hăng, khiến cho chính cậu giống như ở phía sau Noble, có một đám tiểu ngưu lang hậu cung của Boss.
“Quý.Lạc.” Nam nhân lạnh lùng nhíu mày,”—– đêm nay cút ra ngoài phòng khách ngủ cho ta!”