Đọc truyện Dã Miêu Tuần Dưỡng Pháp – Chương 32
Phỉ Ngâm Mặc đi tới phòng quản lí.
Một tháng qua, hắn nhận được không ít phần kính trọng từ quản lí. Tuy rằng suốt ngày đều bị một đống Gay vây quanh khiến hắn có chút khó chịu. Bất quá có tiểu mèo hoang làm bạn nên không tệ lắm, ít nhiều cũng có tác dụng điều hòa.
Chỉ là vài ngày nay, hắn nhìn mấy tên khách nhân vây quanh Kino càng lúc càng thấy khó chịu.
Đến lúc nào đó sẽ dùng tội danh *** ô với người chưa thành niên toàn bộ bắt lại! Để xem sau này còn dám đối tiểu mèo hoang nhà hắn động thủ động cước không, hừ.
“Bắt đầu chưa?” Phỉ Ngâm Mặc nhìn bốn phía xung quanh, cổ áo hắn gắn một máy quay nhỏ, sau tai có microphone bé xíu, có khả năng thu hết hình ảnh cùng âm thanh truyền tới An Ấp bên kia.
“Mở máy vi tính của y lên, theo trình tự tiến hành.” Mặc dù An Ấp còn bị Cách Lạp Tư nhốt trong phòng song cũng không ảnh hưởng gì tới một gián điệp như hắn. Dù sao, đây là chỗ của lão bản hắn.
“OK!” Phỉ Ngâm Mặc mở máy vi tính, đem USB cắm vào, chương trình thoáng cái khởi động phá mở mật mã mà người dùng cài đặt.
Tư liệu bên trong máy tính đang sao chép . . . . .
Tốc độ 10% . . . . . 20% . . . . . từ từ tăng nhanh.
“Quản lí, quản lí!” Thanh âm Tiểu Ôn từ cửa truyền đến.
Màn hình màu đen, khung tốc độ tím sắc hiện 65%. Phỉ Ngâm Mặc vội vã điều khiển màn hình, vừa mới làm xong thì Tiểu Ôn đẩy cửa đi vào.
“A, chỉ có ngươi ở đây?” Đường nhìn của Tiểu Ôn quét một vòng quanh phòng, có điểm kinh ngạc.
Phỉ Ngâm Mặc lạnh lùng vuốt tóc, tiểu ngưu lang trước mặt trông hơi quen mắt, là hài tử hay đứng cạnh hắn.
“Phỉ ca ở chỗ này để làm chi?” Tiểu Ôn nhẹ nhàng hỏi, đôi mắt như mắt nai ngập nước ngước nhìn.
“Chờ người.” Phỉ Ngâm Mặc lạnh nhạt.
“Úc, ra vậy.” Tiểu Ôn hiểu rõ cười cười nhưng không ly khai, “Phỉ ca, trước đây ngươi làm ở đâu? Vì sao muốn tới Noble a?”
“Không liên quan tới ngươi.”
“Ha hả.” Tiểu Ôn dường như không bị đả kích, như trước ôn nhu mỉm cười, “Phỉ ca hình như thừa nhận Kino ca rồi?”
“Hừm.” Phỉ Ngâm Mặc không nhịn được liếc mắt nhìn Tiểu Ôn. Không lâu sau quản lí sẽ trở về, nếu như tại đây bị Tiểu Ôn cuốn lấy . . . . . USB, còn có sự tình máy tính sẽ bị lộ . . . . .
“Ngươi cảm thấy con người Kino ra sao?” Phỉ Ngâm Mặc đột nhiên tà tà cười.
Tiểu Ôn nhìn thấy liền sửng sốt, thiếu chút nữa ngây dại, khuôn mặt lập tức hồng lên.
“Kino ca ca . . . . . cũng không tệ lắm.” Tiểu Ôn cúi đầu, ngón chân nhợt nhạt di di nền nhà, “Bất quá, có lúc ca ấy cũng ở sau lưng nói ngươi bạo lực, tự đại, bình thường không để người khác vào trong mắt . . . . .”
Lời còn chưa dứt, thắt lưng đã bị Phỉ Ngâm Mặc ôm lấy.
Tiểu Ôn nhất thời thấy trời đất ngả nghiêng, giây tiếp theo bị Phỉ Ngâm Mặc đặt ở trên bàn, nín thở chống đỡ.
“Xem ra, ngươi cũng khá ôn nhu.” Phỉ Ngâm Mặc nắm lấy cằm Tiểu Ôn, mặt khác một tay cấp tốc đem USB rút ra. Đôi mắt hẹp dài liễm diễm thâm tình chăm chú nhìn đối phương.
“Phỉ ca, ta, ta thực sự rất thích ngươi.” Tiểu Ôn nhu thuận tựa ở trong lòng nam nhân, con mắt ngập nước đặc biệt khả ái.
Phỉ Ngâm Mặc “Ân” một tiếng, đang chuẩn bị buông ra.
“Chỉ một lần cũng được, Phỉ ca . . . . .” Tiểu Ôn đột nhiên ôm lấy cổ Phỉ Ngâm Mặc, đem dấu môi son của mình khắc lên.
“Được rồi, chúng ta ra ngoài thôi.” Phỉ Ngâm Mặc có lệ nói.
“Không được. Ta . . . . . ta muốn Phỉ ca làm với ta tại đây.” Đôi mắt long lanh bày tỏ thương yêu.
Phỉ Ngâm Mặc thấy có chút phiền toái.
Tuy rằng tiểu ngưu lang này cùng tiểu mèo hoang Kino đều thuộc loại liều mình quấn lấy, thế nhưng hắn chỉ ưa thích kiểu *** loạn tùy hứng không hề che giấu của Kino còn Tiểu Ôn trước mặt này, không biết vì sao khiến hắn có cảm giác dối trá.
“Buông tay!” Ngữ khí có chút lãnh.
“Ta, ta như thế làm ngươi chán ghét sao?” Tiểu Ôn rõ ràng sửng sốt, cắn môi ủy khuất càng thêm vẻ điềm đạm đáng yêu, “Ta, ta thực lòng thích Phỉ ca mà.”
“Ta phải ra ngoài. Ngươi muốn ở trong này bao lâu thì ở.” Phỉ Ngâm Mặc không hề động tâm.
“Ngươi! Đứng lại!” Tiểu Ôn bị đối phương hoàn toàn lơ đi liền cực kỳ kinh ngạc, cuối cùng sắc bén nói, “Ta nhìn thấy ngươi đem thứ gì đó rút ra từ máy vi tính của quản lí! Nếu như ngươi không nghe lời ta, ta lập tức đi nói cho quản lí, nói cho Boss.”
“Như vậy mới đúng nha! Ta thích ngươi nhiều thế, sẽ không gây khó dễ cho ngươi.” Tiểu Ôn ha ha cười, lướt qua người nam nhân, nhẹ nhàng tựa trong lòng Phỉ Ngâm Mặc, ngón tay dài nhỏ khẽ miết vẽ trên ngực hắn.
“Lẽ nào Kino kia tốt hơn ta sao? Hắn vừa *** đãng vừa ngang ngược, một điểm gia giáo cũng không có, ha hả.”
Tiẻu Ôn kiễng đầu ngón chân, nhướn lên mập mờ ma sát hôn môi Phỉ Ngâm Mặc, cùng lúc đó ngón tay tháo cởi một nút rồi một nút cúc áo sơ mi của đối phương . . . . .
Phỉ Ngâm Mặc nhíu mày, tự hỏi khả năng đem tiểu ngưu lang này diệt khẩu tại chỗ cao bao nhiêu?
Vẫn là giết chết đối phương, sau đó dùng tiểu mìn phá sập hiện trường cũng tương đối tốt đi?