Đọc truyện Dã Miêu Bất Tòng – Chương 9
Trước khi quay chương trình một ngày, Thương Viễn cuối cùng cũng trở về nhà.
Hắn ôm Vu Dân đi tắm rửa sạch sẽ, rồi ôm trở về trên giường, chân Vu Dân đều không chạm đất, như con bạch tuộc quấn lấy hắn. Thương Viễn bị Vu Dân ôm chặt, cười cười nói: “Tiểu Dân, em ngủ trước đi, anh còn có chuyện chưa giải quyết xong.”
Đôi tay của Vu Dân vốn đang ngoan ngoãn ôm lấy hắn lập tức buông ra, trực tiếp quay lưng, quấn lấy chăn đem mình che kín.
Thương Viễn cúi người muốn hôn anh, Vu Dân né tránh một chút đột nhiên dừng lại: “Anh sẽ không nửa đêm lại quay về công ty đi?”
Thương Viễn đắp chăn kỹ càng lại cho Vu Dân, nói: “Bên kia anh gọi điện là được.”
Vu Dân di chuyển con ngươi nhìn hắn, nhấc đầu lên, qua loa hôn môi Thương Viễn một cái: “Lăn đi lão lưu manh.”
Thương Viễn ngây người trong thư phòng rất lâu, Vu Dân nhìn đèn trong thư phòng, không biết ngủ quên từ lúc nào.
Ngày hôm sau, Thương Viễn đem anh hôn tỉnh.
Mang theo mùi vị của kem đánh răng, còn có chút vị cà phê, Thương Viễn chà đạp đôi môi Vu Dân cả nửa ngày, anh rốt cuộc cũng bị hắn chà đạp làm cho tỉnh.
Vu Dân vừa mở mắt liền nhìn thấy khuôn mặt thần thanh khí sảng của Thương Viễn, còn có hai cái camera ở đằng sau.
“Sớm như vậy đã quay…” Vu Dân chưa tỉnh ngủ, lông mi run lên, anh vuốt mắt ngáp, thuận tiện để ý đến hai nhân viên quay phim đằng sau.
Khuôn mặt sạch sẽ mới tỉnh ngủ từ trong chăn lộ ra, Vu Dân không thích trang điểm khi lên ống kính, nên Thương Viễn cũng an tâm để camera theo vào mà quay gương mặt mộc của Vu Dân.
Thương Viễn đưa tay đỡ dưới vai Vu Dân, ôm anh dậy, hôn thêm mấy cái.
Vu Dân bị hôn một chút càng thấy mơ hồ, khó khăn lắm mới đẩy được hắn ra: “Mới sáng sớm đừng hôn, em còn chưa đánh răng…”
Một đầu lộn xộn mà rời giường, trên người Vu Dân mặc một bộ đồ ngủ kín mít.
Anh đi đến trước gương trong phòng rửa mặt mới phát hiện trên người mình có mặc đồ.
“Lão lưu manh!”
Thương Viễn nghe thấy động tĩnh đi vào, một tay Vu Dân kéo bộ đồ ngủ rộng thùng thình vừa đỏ vừa vàng, một tay chỉ vào Thương Viễn: “Này là cái khỉ gì, anh mặc cho em khi nào?”
Thương Viễn đi tới giúp anh bóp kem đánh răng lên bàn chải, rồi giúp anh chải đầu, không để ý đến Vu Dân đang lầm bầm, Vu Dân suýt chút nữa bóp chết hắn: “Sao anh không lựa cái nào đẹp mắt một chút!”
Vu Dân thích ngủ khỏa thân, nên Thương Viễn thừa dịp nửa đêm anh đang ngủ mà mặc đồ cho anh.
Vu Dân cho rằng chuyện này không có gì lớn, nhưng Thương Viễn thì ngược lại. Anh rửa mặt xong, một bên trừng Thương Viễn, một bên cởi áo ngủ đi ra ngoài, để lỏa toàn thân chỉ còn cái quần lót, đã vậy còn cong mông, lục tùng phèo mọi thứ lên để tìm đồ.
Vu Dân một bên tìm đồ còn một bên nhìn hai nhân viên quay phim, khiến cả hai người đó cảm thấy rợn hết cả sống lưng. Thương Viễn đi ra, muốn mặc áo tắm cho Vu Dân, quay đầu lại thì thấy quay phim còn ở đó, nên hắn trực tiếp ném áo tắm lên hai cái máy quay.
Vu Dân cười nhạo hành động của hắn: “Bọn họ dám phát hình ảnh 18+ không?”
Thương Viễn vỗ một cái lên cái mông cong cong của Vu Dân: “Không phát.”
Cũng đã soạn đồ một ít trước khi ngủ ngày hôm qua, bên trong hành lý là bốn bộ trang phục tình nhân do Vu Dân chọn. Quần áo là Thương Viễn đặt, đưa tới hai hàng giá áo, cái hôm Thương Viễn kéo Vu Dân ra ngoài chọn đồ, đôi mắt Vu Dân đều sáng lên.
Lật tới lật lui mới chọn xong, Vu Dân còn châm một điếu thuốc hút vài hơi, biểu thị mình rất ư là thỏa mãn: “Tàm tạm rồi.”
Sáng sớm nay, bất mãn của Vu Dân đối với việc Thương Viễn không cho anh ngủ khỏa thân đều phát tiết lên việc tìm đồ, kịch bản hoàn toàn bị anh vứt xuống sau đầu, náo loạn chạy tới chạy lui trong phòng, Thương Viễn cũng bị làm khổ theo.
Vu Dân nhìn Thương Viễn cùng đống đồ anh mới lật tung lên, lời nói vô thức bắt đầu tăng theo.
“Lão lưu manh, thuốc lá, thuốc lá!”
“Ở đó có đồ ăn vặt hay không, không thôi em cần hút thuốc chống đói!”
“Còn có mì gói mua ngày hôm qua!”
“Tất của em đây!”
Vu Dân tới tới lui lui, rõ ràng lúc mới rời giường dồi dào tinh lực, cuối cùng anh cũng mệt nhoài nằm lỳ trên giường, nhìn thấy Thương Viễn cầm laptop bỏ vào trong hành lý.
“Ra ngoài chơi anh còn muốn công tác?”
Thương Viễn không nói lời nào, đi đến bên giường gãi gãi Vu Dân. Hai nhân viên quay phim mới vừa rồi phải cùng chạy đi chạy lại trong phòng cũng mệt đừ người nên ra phòng khách ăn hoa quả. Động tác của Thương Viễn vui vẻ, Vu Dân đẩy tay hắn ra, cũng không cười, đầu ngón chân đá một cái để khép vali lại. Lúc ra khỏi nhà, Vu Dân như trước không thèm nói chuyện với Thương Viễn.
Nhân viên quay phim sẽ không đi theo khi lên máy bay.
Bữa sáng trên phi cơ, Vu Dân cùng Thương Viễn đều chọn mì măng trộn bơ. Vu Dân ăn xong liền nhìn Thương Viễn, hắn thuận theo ánh mắt của anh nhìn ngược trở lại, Vu Dân xem như không có chuyện gì xảy ra, chuyển tầm mắt, gác chéo một chân.
Đến nơi mất khoảng ba giờ, Thương Viễn kéo tay Vu Dân ôm vào trong lòng, nửa dựa vào ghế mà ngủ.
Khoang hạng nhất rất yên tĩnh, ngoại trừ thỉnh thoảng có âm thanh nhắc nhở khí lưu, ngoài ra hầu như không còn tiếng động nào khác.
Đằng sau có người sột soạt lật từng trang báo.
Trừ bảy năm trước chạy ra nước ngoài kết hôn, sau đó anh cùng Thương Viễn chưa hề ngồi chung máy bay lần nào nữa.
Vu Dân nhìn bàn tay đeo chiếc nhẫn vừa trao đổi không lâu, tiến tới gõ nhẹ trên ngón tay Thương Viễn một cái.
Nhẫn va vào nhau, phát ra một tiếng đinh.