Dã Miêu Bất Tòng

Chương 44


Đọc truyện Dã Miêu Bất Tòng – Chương 44

Vu Dân thật sự là người tuy sốt nhưng vẫn rất có tinh thần, đặc biệt là sau khi nói chuyện hòa hảo cùng Thương Viễn, anh cảm giác toàn thân rất hăng hái. Thương Viễn không cho anh ghi hình mà bắt anh nghỉ ngơi, Vu Dân không chịu nghe theo, la hét đòi hút thuốc, ho khan không khỏe thì hút thuốc cái gì, rốt cuộc bị Thương Viễn trừng mắt nhìn, Vu Dân bất mãn ngậm miệng. Cuối cùng, Thương Viễn nhìn thấy kịch bản đã sửa do đạo diễn đưa tới, hắn mới đồng ý, chỉ cần nhiệm vụ không nặng, có thể ghi hình một chút.

Vu Dân biết Thương Viễn đáp ứng, vô cùng hưng phấn hôn bẹp một cái trên mặt hắn, còn lấy lưỡi liếm qua liếm lại mấy lần, liếm xong lại đột nhiên chạy đi lấy khăn, lau mặt cho Thương Viễn.

“Đừng bị lây bệnh.” Vu Dân vội vã cuống cuồng lên.

Được lau mặt sạch sẽ, Thương Viễn cảm thấy rất tiếc nuối mà gãi gãi nửa bên mặt của mình cả buổi.

Trong núi có một trại ngựa, nhiệm vụ ngày hôm sau được ghi hình ở nơi đó.

Sáng sớm, nhiệt độ trên người Vu Dân giảm xuống một chút, Thương Viễn mặc dầy cho anh đến mấy lớp mới để anh ra ngoài.

Vu Dân để Thương Viễn mặc quần áo cho mình, không ngừng cọ cái trán của hắn.

Thương Viễn kéo dây kéo áo khoác của anh lên, anh cúi đầu mỉm cười với hắn.


Trại ngựa thật lớn, Vu Dân không có tìm hiểu kỹ về ngựa, nhưng bởi vì phải đóng một vài bộ phim nên anh cũng luyện cưỡi ngựa một ít. Ba cặp vợ chồng đi tìm người huấn luyện để nhận ngựa, người ta dắt cho Vu Dân một chú ngựa có lông bờm đỏ thẫm, nhìn rất nhanh nhẹn.

Vu Dân vỗ đầu ngựa, đuôi nó vung lên một chút, Vu Dân nhấc chân giẫm lên bàn đạp, xoay người một cách xinh đẹp mà ngồi lên lưng ngựa.

Tầm mắt Vu Dân nhìn Thương Viễn trở thành từ trên cao nhìn xuống.

Thương Viễn vừa mỉm cười vừa nhìn chăm chú động tác của Vu Dân. Kiến thức cưỡi ngựa của Vu Dân căn bản có đủ, anh điều khiển ngựa bước đi mấy thước. Rồi quay đầu lại, đi tới chỗ Thương Viễn.

Vu Dân cầm roi ngựa trong tay, lập tức ở trên ngựa hơi cúi người, đầu roi đặt dưới cằm Thương Viễn, trượt lên trượt xuống hầu kết của hắn, vẽ một vòng xung quanh đó, da thuộc thô ráp trêu đùa trên cổ rồi mới trở lại cằm. Đôi mắt Thương Viễn hơi nheo lại, ý cười càng sâu hơn.

Tay Vu Dân kéo dây cương, bắt đâu đi vòng quanh Thương Viễn, móng ngựa không nhanh không chậm bước thành một vòng tròn.

Vu Dân đổi tay cầm roi, trong lòng bàn tay biến ra một bông hoa, anh cong thắt lưng, đưa tay ra với Thương Viễn, trông giống như một quý ông phong lưu.

Động tác trên tay kèm theo một câu tiếng anh trôi chảy: “This sweet gentleman, may I?” (Quý ngài đáng yêu này, cho phép tôi?)

Vu Dân ngồi trên lưng ngựa cao, tất cả cử động và ánh mắt đều lấp lánh ánh nắng, anh đang cười, không riêng gì miệng, đôi mắt lẫn động tác trên tay đều phảng phất nụ cười.

May I?

Vó ngựa đứng yên tại chỗ, gõ một cái lên đất.

Thương Viễn để tay lên, không đợi Vu Dân dùng sức, hắn chống lưng ngựa, mượn một chỗ còn trống trên bàn đạp, vững vàng ngồi xuống phía sau Vu Dân.

Gần như lên ngựa trong chớp mắt, Thương Viễn bắt lấy dây cương trên tay Vu Dân, kéo anh dựa vào trong lòng mình.

Vu Dân quay đầu lại, ôm lấy cằm Thương Viễn, hôn môi hắn.

Ngựa tốt như có linh tính, thông minh đứng tại chỗ ăn cỏ, đạp móng vài cái, thỉnh thoảng phát ra tiếng phì phì trong mũi.

“Này…Còn không cưỡi ngựa… A” Vu Dân vốn chỉ muốn hôn một chút rồi tách ra, nhưng Thương Viễn không muốn buông tha cho Vu Dân, ngậm lấy đầu lưỡi anh, không ngừng biến nó thành một nụ hôn sâu.


Vu Dân quất nhẹ một roi lên đùi hắn.

Thương Viễn bị đau nhếch miệng, chuyên tâm vòng tay qua eo Vu Dân.

Hai người ở trại ngựa chơi đùa cho tới trưa, buổi trưa quay về không ghi hình. Cậu quay phim đau lòng sờ lên ống kính máy quay, cảm giác nó và chính mình chắc chắn sắp bị mù hết hai con mắt.

Thời tiết thay đổi, buổi chiều bắt đầu trời mưa, tổ tiết mục tạm thời quyết định ngừng quay. Đây cũng không phải là một chương trình thử thách, nên không cần phải mạo hiểm phiêu lưu trong núi.

Vào xế chiều, cả tổ tiết mục rời khỏi núi non trùng điệp.

Vu Dân ở trên xe ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại mới biết kế tiếp còn phải ghi hình nhiệm vụ.

Chương trình trên núi không biết làm sao quay tiếp, nhưng tiếp theo sẽ phải ghi hình tại thành phố của bọn họ.

Vu Dân nằm trên người Thương Viễn đờ đẫn phun hồn*.

* – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

Anh ôm lấy cổ Thương Viễn, ngồi thẳng lên hỏi hắn: “Quay về thì anh có ghi hình tiếp không?”

“Đương nhiên ghi hình cùng em.”


“Không cần anh ở cùng.” Vu Dân nhăn mũi, tiếp tục nằm xuống phun hồn.

Giữa giờ ghi hình có mấy tiếng nghỉ ngơi, Vu Dân sẵn tiện về nhà lấy xe.

Chủ đề của chương trình lần này là trình diễn thời trang.

Tổ tiết mục trực tiếp đưa tất cả đến sân khấu, bọn họ cần dùng cả ngày trời để chuẩn bị, sau đó trình diễn trên sàn catwalk chữ T vào buổi tối.

Việc này cũng không có gì, nhưng khó ở chỗ bọn họ phải đổi vai.

Nam mặc đồ nữ, nữ mặc đồ nam, nguyên một ngày, ngoại trừ phải làm quen quần áo bọn họ sắp trình diễn và trang điểm, còn có chuyên gia thể hình đến dạy bọn họ dáng đi.

Thương Viễn bốc trúng chủ đề là Gothic, nét mặt của Ngô Khản và Lý Sách Văn nhìn rất phức tạp, có lẽ ngẫu nhiên bốc phải chủ đề rất thú vị.

“Đệt, sườn xám!” Vu Dân bóp cổ nhân viên công tác, tức giận kề vào tai người đó nói nhỏ, “Mới vừa rồi tôi nói cậu đem tờ giấy sườn xám quăng cho Ngô Khản đâu?”

“Anh ta không cầm tờ đó…” Vẻ mặt nhân viên công tác bị siết đến mức thảm thương.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.