Đọc truyện Dã Miêu Bất Tòng – Chương 27
Lần duy nhất Vu Dân bị bệnh đến mức nghiêm trọng là sau khi kết hôn được hai năm.
Cơ thể Vu Dân khá khỏe mạnh, mắc bệnh vặt thì nhiều chứ bệnh nặng thì ít, có thể chịu đựng cảm mạo mà vẫn tới tổ kịch nhảy nhót như thường. Kết quả sau một đêm đi quay, từ một cơn cảm mạo biến thành viêm phổi.
Thời điểm Thương Viễn đi vào phòng bệnh, Vu Dân mới được truyền xong hai bình dịch, đang ngủ say.
Là A Lâm gọi điện cho Thương Viễn, khi Thương Viễn đến, không nghĩ tới lại có thể nhìn thấy ba mẹ Vu Dân.
Ba Vu Dân kẹp một điếu thuốc trong tay nhưng không đốt, đứng ở trước ti vi xem tin tức. Nhìn thấy Thương Viễn đi vào cũng không để ý đến hắn, đi ra xa đến cửa sổ.
Thương Viễn có hơi lúng túng, mẹ Vu Dân chiếm chỗ bên giường bệnh, hắn cũng không tiện cướp đi, chỉ đem đôi mắt quấn trên người Vu Dân, anh bệnh trông gầy đi thật nhiều, sắc mặt trắng bệch.
Mẹ Vu Dân nhìn thoáng qua Thương Viễn, rồi tiếp tục quay mặt đi.
Cả người Vu Dân từ nhỏ đến lớn đều chỉ toàn là gân, ngày đó anh quỳ ở cửa hơn nửa buổi, đứng lên bị đau chân đến mấy ngày. Bà không nhìn nổi dáng vẻ ủy khuất nhưng vẫn tỏ ra cười nói của Vu Dân, bảo với bà rằng “Mẹ, con không sao.”
Bà tránh ra một ít, ngữ khí có hơi cứng ngắc: “Cậu qua đây ngồi đi.”
Thương Viễn như được đại xá, lập tức ngồi vào bên giường, đau lòng sờ đầu Vu Dân.
“Đừng đụng nó.” Mẹ Vu Dân bỗng hơi gắt lên không giải thích được.
Ba người trầm mặc trong phòng bệnh như vậy rất lâu, Vu Dân tỉnh lại một lần, mơ màng nắm tay mẹ mình, mẹ Vu Dân thở dài, động viên anh.
Tay Vu Dân vươn đến chỗ Thương Viễn.
Ba Vu Dân vẫn luôn im lặng nãy giờ ở đằng sau, đột nhiên nôn nóng mà cáu Thương Viễn một câu: “Không nhìn thấy à, tay cậu đâu, không biết đưa ra!”
Thương Viễn thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng có thể cầm tay Vu Dân.
Buổi chiều, cha mẹ Vu Dân về trước, Vu Dân chỉ nói một câu gặp lại sau, rồi nắm tay Thương Viễn càng chặt hơn.
Vu Dân bởi vì đau ốm mà trở nên yếu ớt, đặc biệt khiến người đau lòng. Rõ ràng mấy ngày trước còn có thể tinh thần sung mãn để nổi nóng với hắn, hiện tại lại chỉ nhìn hắn cười, Thương Viễn hỏi anh: “Như thế nào mà vào đây rồi?”
“Nhớ anh đó.” Vu Dân còn có tâm trạng đùa giỡn hắn.
“Em mau khỏe lại đi, khỏe lên rồi nổi giận với anh, rồi mắng anh thật nhiều vào.”
“Được.” Thanh âm Vu Dân như không có khí lực, chỉ trả lời một chữ rồi cười bù một cái.
“Anh gọi điện thoại cho mẹ anh rồi, bảo bà ngày mai đến thăm em.”
“Xa như vậy, đừng tới đây.”
“Vậy thì để anh nói với mẹ, nghe lời em.”
Thương Viễn liếc mắt nhìn đồng hồ, cúi người hôn lên mắt Vu Dân, đôi mắt đang nhắm lại của Vu Dân liền mở ra.
“Tiểu Dân, anh về công ty một chuyến, trước bữa tối sẽ quay lại.”
“Bây giờ?” Vu Dân uể oải hỏi.
“Muốn đi kiếm tiền, kiếm tiền mới có tiền ăn cơm, khám bệnh.” Mười ngón tay của Thương Viễn và Vu Dân liên kết, hắn kiên trì giải thích.
Vu Dân nhìn vào ánh mắt của Thương Viễn, nếu như bình thường anh đã sớm mắng một câu “Lăn đi làm việc của anh, chớ làm phiền em.” Thế nhưng bệnh tật quấn người như lúc này, bàn tay nắm lấy Thương Viễn không buông, từng chữ lại mang theo tí làm nũng.
Ánh mắt trở nên mềm mại, nhiệt khí trong lời nói có chút đốt người.
“Ở lại cùng em đi.”
Chưa từng nghe thấy Vu Dân nói vậy, Thương Viễn cảm thấy viền mắt mình tỏa nhiệt, không khỏi đáp lại: “Được, cùng em, cùng em.”
Thương Viễn cũng nằm xuống giường bệnh, hắn ôm lấy anh, ánh nắng ban chiều đều bị che ngoài rèm cửa, ngoài cửa ngẫu nhiên có tiếng bước chân bác sĩ, y tá đi qua đi lại, nhưng được người ôm vào trong lòng, Vu Dân rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Anh bị y tá đánh thức.
“Giường 12, Vu Dân đúng không?” Y tá lấy bút viết vài chữ lên bình, chuẩn bị cho Vu Dân truyền thuốc.
Kim tiêm bốc lên một chút chất lỏng trong suốt, trong phòng bệnh chỉ có anh cùng y tá.
“Mới vừa rồi, người trong phòng bệnh này đâu?”
“Lúc tôi vào đổi thuốc thì thấy anh ta đi ra ngoài, anh tìm anh ta?”
Vu Dân lắc đầu, kim tiêm đâm vào bên trong mu bàn tay, y tá chậc một tiếng: “Mạch máu của anh thật khó tìm.”
Kim tiêm lại bị rút ra, mang theo một chút đau the thé. Y tá tìm một chỗ khác, lại đâm vào, rốt cuộc cũng tìm ra được.