Dạ Mị

Chương 7: Nói chuyện


Đọc truyện Dạ Mị – Chương 7: Nói chuyện

Hôm nay Alice đặc biệt đến đưa cô đi học nha~. Tuy rằng không hiểu vì sao nhưng cũng tốt, có người lái xe thay đỡ mệt. Thực ra không có ai biết cô vốn rất lười, rất lười, rất lười, rất lười, rất…(Dĩnh:*ôm đầu gào thét*tôi biết cô lười rồi, tôi biết cô lười rồi, đừng có nói nữa*sau đó vô cùng đau khổ mà ngất*).

Alice khen nhà cô rất đẹp, đó là điều tất nhiên rồi còn không biết ai là người ở đây sao. Anna cô tài hoa xinh đẹp như vậy thì nhà cô ở chẳng lẽ lại khó coi. Được rồi, cô thừa nhận mình có chút tự luyến nhưng mà cô có thể vỗ ngực cam đoan thề cô là một người rất khiêm tốn. Ngoại trừ việc mỗi ngày cô đều ngồi trước gương khen mình đẹp một chút, lúc cầm sách thầm khen mình thông minh một chút, lúc làm bài tập khen mình chăm chỉ một chút, lúc nấu cơm…(Dĩnh: thôi thôi, tôi biết rõ con người cô rồi, cô làm ơn đừng có tra tấn lỗ tai của tôi cùng các độc giả nữa

Anna:*đá bay tác giả**khen mình đá người cũng thực đẹp mắt*(@[email protected]!!!)) thì quả thực cô làm người cũng rất khách khí nha~.

Lớp tiếp theo là lớp âm nhạc cổ điển, cô khá thích lớp này ngoại trừ việc chỗ ngồi bên cạnh cô có một tảng băng di động. Đã vậy tên Eric khốn kiếp còn cười bi ai thay cho cô, đúng là cái đồ bỏ đá xuống giếng.

Thầy giáo mở bài Nocturnes, Op.9 của Chopin cho cả lớp nghe, bản nhạc không lời dìu dịu khiến con người ta không tự chủ mà say mê.

Nội tâm của người nào đó nghĩ: ông bạn già à, ông xem bây giờ mấy bản nhạc của ông nổi tiếng rồi đó. Đáng tiếc lá sau này dòng nhạc trẻ lên ngôi, cũng chẳng còn mấy ai nghe mấy bản nhạc jazz này nữa.


Edward trong đầu đọc được vô số ý nghĩ của mọi người bất chợt đọc được ý nghĩ của người nào đó thì vô cùng kinh ngạc, theo bản năng thốt lên: “Sau này xảy ra chuyện gì?”

Cô mờ mịt nhìn Edward khiến cậu bất giác không được tự nhiên. Cô hỏi lại: “Cậu muốn nói đến chuyện gì vậy?”

“Không…không có gì.” 

Người đâu mà kì quặc, cô bĩu môi quay đầu đi nên không nhìn thấy ánh mắt kì lạ của Edward đang nhìn cô.

Đến giờ giải lao, cô như thường lệ ngồi ăn cùng đám Jessi, cả nhóm bàn tán sôi nổi như chợ vỡ. Ăn trưa xong, cô bỏ đám Jessi lại mà lẩn ra sau trường ngồi.

Ngồi dựa vào một thân cây cô bỏ quyển Đồi gió hú ra đọc nghĩ chiều nay sẽ trốn học. Cô đọc được một lúc thì liền lăn ra ngủ.


Edward đi ra sau trường lại nhìn thấy một vật thể lạ, dĩ nhiên đó là Anna. Khuôn mặt cô ngủ trông rất bình yên cũng rất ngây thơ lại có phần an tĩnh hơn lúc tỉnh.

Chẳng qua là người bên cạnh không có bình ổn như vậy. Khuôn mặt của cậu có chút kinh hãi nhưng nhiều hơn lại chính là hứng thú.

Những hình ảnh cứ lướt qua trong đầu cậu, đó là hình ảnh của hai đứa trẻ. Hai đứa đang chơi với nhau, một trai một gái rất vui vẻ. Đứa bé trai gọi là Chopin, còn đứa bé gái là Helen nhưng Edward biết đó chính là Anna.

Cái gì có thể khác chứ khí chất thì không thể nhầm lẫn được. Cái khí chất yêu mị lại có vẻ ngây thơ này chỉ có mình Anna mới có được. Từng hình ảnh cứ lướt qua cho đến hình ảnh cuối cùng.

Đó là một bà lão già yếu đang ngồi trên trường kỉ dĩ nhiên cũng chính là Anna. Đứa bé trai tên là Chopin đã chết giờ chỉ còn lại Helen. Nhưng mà cuối cùng bà lão cũng ra đi thanh thản trên chiếc trường kỉ.

Edward nhếch môi cười rời đi, cô gái này thật đúng là đủ thú vị, những suy nghĩ kì lạ, giấc mơ cũng rất kì là. Cậu bắt đầu cảm thấy hứng thú với cô gái này rồi đó.

Khi Anna tỉnh dậy cô chỉ lắc đầu cười khổ, chẳng lẽ tại vì hôm nay nghe nhạc của lão nên mới mơ đến lão ấy. Cô lấy xe chạy về nhà mà vẫn không biết giấc mơ của mình đã bị người ta xem được.

Mọi người không cần thắc mắc, quả thật đúng là con gái ta quen biết Chopin. Tất cả là một đoạn chuyện xưa a,…..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.