Bạn đang đọc Dạ Khúc – Chương 9: Cáu
Ban mai trải tinh khôi khắp chiếc ban công lớn trông xuống hoa viên chính của hoàng cung. Gia Tú và Duy Thức ngồi ăn sáng giữa hương thơm của muôn vàn loài hoa, giữa tấu khúc thanh khiết rớt ra từ chiếc máy hát. Nhưng khí chất tao nhã của khung cảnh trước mắt, cùng sự bình tuyệt đối trong từng hạt khí lại khiến lòng nàng khập khiễng. Nàng không quen chia sẻ sự bình lặng cùng Duy Thức
– Anh đã từng yêu chưa? – Gia Tú nhìn thẳng vào Duy Thức, tay hờ hững khẩy khẩy chiếc nĩa vào đĩa mì ống.
– Tôi được yêu.
– Như thế nào? – Giọng Gia Tú cất cao trong ngạc nhiên, mắt lấp lánh ánh tò mò.
Duy Thức chăm chú cắt miếng thịt bò, không trả lời, cũng chẳng ngẩng mặt lên nhìn Gia Tú. Thừa biết anh không muốn tiếp tục dông dài, nhưng nàng vẫn bướng bỉnh:
– Vì sao anh muốn cưới ta?
– Với người có điều kiện như tôi, nàng là đối tượng lý tưởng nhất.
– Tình yêu là chuyện mù mờ, hôn nhân là chuyện rõ ràng.
– Từ ngày mai tôi sẽ không cùng ăn sáng với nàng nữa. –Duy Thức chán chường buông dao nĩa xuống.
– Anh yên tâm, ta cũng khó nuốt lắm khi ngồi đối diện anh. Cùng nhau chịu đựng mà. – Gia Tú khẽ nghiêng đầu, thích thú trước hành động cáu kỉnh của Duy Thức.
– Ăn để sống. Đối diện ai thì tôi vẫn nuốt được. Nhưng tôi không thích chào hỏi buổi sáng bằng những đúc kết tình yêu sến và thừa thãi. Những người như chúng ta nên dành đầu óc và thời gian lo nghĩ chuyện khác thì hơn.
Chẳng đếm xỉa đến thần sắc của Gia Tú, Duy Thức nâng tách cà phê lên nhấp một ngụm, rồi đứng dậy rời đi.
***
Cả ngày hôm ấy, cứ một thời khắc nào không phải xử lý công việc là tâm trí Duy Thức lại xoắn lấy câu hỏi: tình yêu, tại sao con người cứ thích xếp đặt cuộc sống của mình xoay quanh nó?
Duy Thức không tin tưởng vào quyền năng hay phép màu nhiệm của tình yêu. Tình yêu khóa chặt trí khôn. Sự sùng bái thái quá dành cho tình yêu dễ khiến con người thành ngu muội, thành thằng hề giữa đời. Mọi lý lẽ ca ngợi, thần thánh hóa tình yêu luôn chỉ làm anh cười khẩy. Lời nói dù láng mượt, bổng bay và chặt đến đâu cũng không thể thuyết phục bằng chuyện thật. Anh biết trên đời có ít nhất hai người sống bên nhau, đối với nhau rất tốt dù chẳng được cột lại bởi tình yêu: cha mẹ anh.
Những ngày tuổi trẻ, cha mẹ anh mỗi người đều có riêng một tình yêu nồng cháy, nhưng đến cuối cùng họ vẫn cưới nhau vì môn đăng hộ đối. Họ âu yếm khoác tay nhau trong các bữa tiệc, cùng du lịch, cùng tiến lên các nấc thang xã hội. Họ khép chặt vào, bổ sung hoàn hảo cho nhau như biểu tượng âm dương trong ngũ hành. Chỉ có thể vì họ đã cùng nhau đứng tên cho quá nhiều thứ, nắm giữ các bí mật chằng chịt của nhau, nên hai con người chẳng bắt đầu bằng yêu đương ấy mới gắn kết lâu dài đến vậy. Nếu một mối quan hệ nảy mầm trên tình yêu và chỉ hút tình yêu làm dinh dưỡng sống, đến một ngày quỹ tình cảm cạn kiệt, thì còn gì?
Tình yêu chỉ là viên ngọc quý khi người ta son trẻ, khi trái tim còn nghiện những nhung nhớ, bồi hồi, khắc khoải, ngóng đợi, vân vân và vân vân. Thời gian trôi qua, tình yêu sẽ tự động…
“Rầm!” – Duy Thức đứng bật dậy, tay đấm mạnh xuống bàn làm việc, cáu tiết với chính mình vì đã vứt quá nhiều thời gian của ngày hôm nay vào chuyện truy tìm những triết lý tình yêu vô bổ.
– Chuyện gì khiến anh tức giận đập bàn đập ghế như vậy? – Gia Tú đã ở trong phòng làm việc của anh từ lúc nào, đang dựa mình thoải mái trên chiếc ghế nhung giữa phòng.
– Nàng đến đây vì việc gì?
– Mời anh đi ăn tối. Ta đang bắt đầu làm thân với chồng tương lai của mình. Ta không muốn trong vài năm nữa, lúc nào hai chúng ta cũng cấm cẳn. Dù không có tình cảm, cũng nên sống bên nhau trong êm ái. – Gia Tú vừa nói, vừa thích thú búng búng những cánh đỏ chót của đám hoa hồng trong chiếc bình lớn đặt cạnh bàn tiếp khách.
Gia Tù bày tỏ thiện chí bằng cách không nói tiếng nào từ món khai vị đến món cuối cùng. Bữa tối diễn ra suôn sẻ. Nhưng tính kiên trì của nàng chỉ kéo dài được đến khi món tráng miệng dọn ra.
– Chia tay thì dễ, ly hôn mới khó. Chia tay có khi không cần đến một lời nói hay một cái gật đầu. Nhưng ly hôn với Nữ Hoàng thì lắm sự nhiêu khê, phải…
– Nếu nàng hối hận vì đã chủ động hôn nhân này, nên lên tiếng từ hôn. Tôi sẽ không làm mất mặt Nữ Hoàng với vai chú rể bỏ chạy. – Duy Thức từ tốn cắt lời Gia Tú – Những hệ lụy sau đó, tôi không gánh vác nổi.
– Anh chịu được chuyện dù mình tài giỏi, đóng góp to lớn đến đâu, vẫn luôn đi sau ta ba bước? Ai cũng chỉ gọi anh là…
– Phu quân Nữ Hoàng – Duy Thức điềm nhiên kết thúc câu nói của Gia Tú.
– Còn việc con không mang họ anh?
– Con gái sau này gả đi, cháu ngoại cũng mang họ người khác. Còn con trai, biết đâu lại đồng tính.
– Anh có…
– Tương lai êm ái của chúng ta thật sự là một mục tiêu khó khăn. – Duy Thức gắt – Đôi lúc tôi tự hỏi cô gái đáng yêu ngày xưa đã bắt mất hồn của Bách nay đâu rồi? Hay Bách chưa từng được biết đến con người khó chiều, khó chịu của nàng? Nếu anh ta biết…
Duy Thức lửng lơ câu nói, ánh mắt chuyển nhanh từ bực mình sang đắc thắng. Anh thỏa mãn nhìn Gia Tú im bặt, mặt có nét tím lại. Chủ đề “Bách” là chiếc chìa khóa vàng cho anh lật ngược lại tình thế trong những đôi co với nàng. “Bách” như một công tắc điều khiển đầy quyền năng, mà cứ nghe đến là tâm trạng nàng lập tức biến màu héo hon.
Không khí trong căn phòng trĩu xuống. Bữa tiệc tiếp tục trong tĩnh lặng tuyệt đối.