Dạ Khúc

Chương 7: Ghét


Bạn đang đọc Dạ Khúc – Chương 7: Ghét


Mặt Trăng lẩn khuất tìm giấc chiêm bao sau dải mây mỏng màu xanh đen. Gia Tú ngồi lặng bên bàn làm việc, như bức tượng sáp phiêu diêu giữa những nốt nhạc u uẩn. Đối diện nàng là ly rượu sóng sánh những làn ma mị.
Gia Tú đang thèm rượu. Kể từ cái đêm say bí tỉ bên hồ bơi, tối nào nàng cũng thèm rượu. Chất cồn nới lỏng cái vỏ quy tắc úp chụp trên người nàng. Chất cồn khiến những thân yêu xa xưa trở nên sống động, cho nàng một lần nữa nếm vị hạnh phúc. Đã chín đêm liền nàng đấu trí cùng ly rượu. Đã chín đêm liền cùng một chu trình: nàng đăm đăm nhìn chiếc ly pha lê đong đầy chất cồn diễm lệ, chẳng dám động đến.
Nâng ly rượu lên ngang mặt, Gia Tú lắc nhẹ cho những làn rượu thi nhau vồ chụp thành ly. Lượng can đảm dự trữ trong thân người không đủ để nàng nâng ly rượu uống cạn. Như có bàn tay ma ngăn không cho thành ly chạm vào môi nàng. Những nỗi sợ vụn vặt văng tứ tung khắp lòng: lỡ nàng say, lỡ những ảo ảnh lại xuất hiện… Nàng vừa mê đắm, vừa kinh sợ ký ức của chính mình.

Gia Tú đặt ly rượu sang bên, gục đầu xuống bàn làm việc. Toàn thân nàng nhẹ bẫng, lả lướt trong một giai điệu sầu muộn.
– Tôi khâm phục lòng chung thủy của nàng, thưa Nữ Hoàng. Bao năm nay, nàng nghe bản hòa tấu buồn thảm này không dưới nghìn lần. – Giọng Duy Thức vang lên ở phía cánh cửa.
– Vì từng nốt nhạc được dành riêng cho ta. – Gia Tú khẽ ngẩng đầu, với tay lấy ly rượu lắc nhẹ để nhúm nước đỏ trong ly sóng sánh.
Duy Thức không nói gì, nhếch mép cười rồi ngồi phịch xuống chiếc ghế sô-pha đối diện bàn làm việc của Gia Tú, quăng lên chiếc bàn khách một tờ báo.
– Trang nhất các báo lớn nhỏ, bản tin thời sự đặc biệt, các mạng thị phi, tất cả đều đăng tin Nữ Hoàng Gia Tú sẽ kết hôn cùng tôi, thế mà chú rể lại là kẻ sau cùng hay chuyện.
– Cha mẹ anh rất hoan hỉ và sốt sắng với việc tốt lành này, nên anh biết sớm hay muộn cũng đâu có quan trọng. – Gia Tú nửa trêu ngươi, nửa đắc thắng.
– Nữ Hoàng, tuần trước nàng kể lể cho tôi nghe về tình cảm quá khứ, rồi hôm nay nàng tuyên bố muốn cưới tôi ư?

– Đấy là cách tốt nhất để đảm bảo anh không phun sạch chuyện của ta ra trước công chúng. – Gia Tú tặng cho Duy Thức một ánh mắt thách thức cùng cái nhếch mép điệu đàng.
– Ra đây là kế hoạch B của nàng. – Duy Thức nhíu mày, vỗ mạnh vào trán ra điệu bộ “À, nhớ ra rồi!” – Vậy cưới nàng tôi được gì?
– Cưới được ta là cái lợi lớn nhất dành cho anh rồi. – Gia Tú đưa về phía Duy Thức một ánh nhìn đầy ẩn ý, nhấp nháy tia đanh ác.
Nhìn Gia Tú nốn cạn ly rượu, khóe môi Duy Thức nhếch nhẹ đầy thú vị. Vị Nữ Hoàng luôn đeo lên dung nhan những lớp lạnh lùng, xa cách, thật ra tâm tính chỉ nhỉnh hơn thiếu nữ một chút. Nàng, đơn độc trong những tinh ranh tủn mủn, lấy việc đùa ác với anh mua vui chốc lát, hòng chống chọi với cái buồn tẻ đến sẫm người vung vãi khắp cấm cung.
Sau khi thả ly rượu đã cạn không xuống sõng soài trên bàn, Gia Tú gục đầu, lẩn trốn vào thế giới trầm mặc của riêng nàng. Ký ức tuần tự xếp hàng…

Ấu thơ của nàng là chuỗi ngày tháng vui buồn một mình, chơi đùa một mình. Một nàng công chúa nhỏ chẳng biết phải xin ai tình thương, mà nếu có xin, cũng không ai sẵn lòng cho. Rồi những ngày du học trời Tây, nàng tự vun đắp ình một thế giới khác, trái ngược nơi chốn nàng rời đi. Nàng có Bách, có những cuộc vui, có rượu. Thế rồi… Ngay khi vừa nhuốm chút thân quen với chốn êm như bông và ấm như khói ấy, nàng lại bị quăng ngược trở về tòa cung điện diễm lệ mà vô thần vô hồn, như một viên kim cương hảo hạng – luôn tỏa hào quang trong lạnh lẽo.
Mỗi ngày hít thở bầu khí cao sang, từng tế bào trong nàng bị ép chặt dưới muôn vạn áp lực và những xúc cảm tệ hại. Nàng chán trân châu bảo ngọc, ghét uy quyền và trách nhiệm, ngám ngẩm chiếc vương miện trên đầu. Nàng hoảng hốt trong thế giới cung đình tôn quý mà thâm hiểm – cái thế giới nàng không cách gì điều khiển được, và phải khó khăn lắm mới níu giữ được những phần tự chủ của riêng mình.
Và nàng đã bấu víu vào Duy Thức, như đứa trẻ con lần đầu ra biển bám chặt cha mẹ. Nàng mu muội và bất lực, mong rằng nguồn năng lượng vĩ đại cùng tình cảm dạt dào Duy Thức dành cho chốn cung đình có thể truyền sang nàng, theo thời gian. Nhưng nàng thậm chí ghét anh, như chính cái nơi xa hoa nàng dấn thân vào, như chính từng viên gạch nàng bước trên. Nàng chán ghét anh – con người luôn khiến nàng chột dạ bởi vẻ trí thức cao ngạo và lạnh lùng. Ghét, nhưng anh lại là bình oxy của nàng giữa bầu khí hoàng cung quánh đặc. Ghét, để nàng biết giữa điện vàng lạnh giá, cảm xúc trong nàng vẫn không chết. Cho dù đó là thứ cảm xúc tiêu cực nhất.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.