Bạn đang đọc Dạ Khúc – Chương 52: Thư
Nàng công chúa nhỏ của anh,
Khi anh thả những nét bút này, hẳn em đang nhấn thân trong hoan ca và say khướt ở một quán rượu nào đó.
Cuộc sống quả ngắn ngủi cho những chai rượu dở. Đã đến lúc em học cách thưởng thức cái tinh hoa được chưng cất trong từng giọt rượu – từng giọt ngọc của nền văn minh nhân loại. Anh thậm ghét cách em uống rượu. Em nốc cạn một hơi, ly này sang ly khác, để hơ nóng thân thể và ướp lâng lâng tâm trạng. Rượu nán trên đầu lưỡi chưa kịp một tích tắc, cho em nhận ra nó không đơn thuần chỉ có cay chát. Rượu thơm, rượu ngon, rượu hay, rượu đẹp.
Nàng công chúa nhỏ của anh, hãy ngậm những giọt rượu trong miệng, chơi đùa với chúng chốc lát. Nhiều giọt rượu ru em bồng bềnh trong lãng mạn, tưởng đang đứng trước bầu trời lung linh sao, có thể với tay hái một ảnh sao cài lên tóc. Nhiều giọt rượu nâng em lả lướt theo dạ khúc của gió và sóng biển, phiêu bạt tung tăng trên một xứ sở nhiệt đới quanh năm nồng ấm. Nhiều giọt rượu làm du dương tim em. Em sẽ thấy mình thật tuyệt, như thể trọn vẹn quả đất đã nằm gọn trong lòng bàn tay. Lại có nhiều giọt rượu nhấc thả em xuống ký ức đẹp đẽ nhất của tuổi ấu thơ. Mọi nhịp thở được phập phồng trong hoan hỉ trinh nguyên, hệt cái thời em mới chập chững bước vào thế giới.
Nàng công chúa nhỏ của anh, anh muốn được dạy cho em về những giọt rượu. Nhưng anh cũng biết, em có thể tự thành thục nó mà không cần đến anh. Em chỉ cần một động lực.
Cuộc sống quả ngắn ngủi cho những phép tính chuệch choạc. Đã đến lúc em chấm dứt chuỗi ngày hỗn loạn chẳng biết đến tương lai. Anh từng âm thầm ghen tị cái tự do tự tại mà em đắm chìm, cũng tiếc vì em đã không được cảm nhận, thấu hiểu hoàng cung với trọn vẹn bản chất của nó. Hoàng cung là viên kim cương toàn bích. Em chán ghét nó bởi đã bị những khía kim cương cứa sâu. Nhưng em là công chúa – chủ nhân của hoàng cung.
Nàng công chúa nhỏ của anh, anh muốn được dìu dắt em vào tận sâu tăm hồn của hoàng cung, bày cho em cách vân vê những khía kim cương mà chẳng mảy may nỗi lo bị xây sướt. Nhưng anh cũng biết, em có thể tự tìm ra lối mà không cần đến anh. Em chỉ cần một động lực.
Nàng công chúa nhỏ của anh, em đã lớn lên như đóa hồng nhung trơ trọi giữa muôn trùng cỏ dại. Em đã luôn thèm khát yêu thương, mong mỏi được một người nâng niu bằng cả trái tim và khối óc. Một người đặt em làm trung tâm cuộc sống. Và em đã luôn yêu thương, luôn đặt anh làm trung tâm cuộc sống. Anh vừa sung sướng, lại vừa nặng nề.
Suốt thời thơ ấu, anh chẳng dám làm sai một điều gì. Anh sợ hình ảnh mình suy suyển trong mắt em.
Những lúc anh phát giác mình đang yêu người ấy, anh đau.
Những lúc anh nghĩ về người ấy, anh đau. Anh đau, vì sợ hình ảnh mình lấm lem trong em.
Anh yêu Duy Thức, dù biết rằng con người ấy chẳng là mối tốt lành dành ình.
Anh đánh cược với số phận: nếu có một phép màu cho anh bình an vô sự… Nhưng như thế, anh sẽ phải tồn tại tiếp thế nào? Anh luôn có câu trả lời, có cách giải quyết ọi mối gút cuộc sống. Nhưng lần này, chuyện này, anh thua. Anh nắm tất cả trong tay, nhưng không định đoạt nổi cái cơ bản nhất cơ thể mình.
Chỉ cần ham muốn bám riết lấy cuộc sống, sẽ luôn tìm ra cách để tồn tại. Một cách tồn tại đúng nghĩa. Mọi người nên chủ động sống trọn những gì mình được cho, dù tốt hay xấu. – Lần đầu tiên, anh biết cười khẩy vào cái triết lý mình luôn tin tưởng. Cuộc sống nhiệm màu và ác độc.
Nàng công chúa nhỏ của anh, anh không biết em sẽ biến chuyển như thế nào. Nhưng anh tự tin, em sẽ ổn và tốt. Em được vị thần cuộc sống yêu chiều, sủng ái. Sức sống trong em mãnh liệt và biến hóa khôn lường. Hỗn hợp lạ kỳ của cốt cách ngọc ngà, cả tính hoang dã mà kiêu kỳ, cùng sự tinh thông giá lạnh trong em là thứ Duy Thức không thể tiên đoán và kìm hãm được.
Nàng công chúa nhỏ của anh, anh thừa mứa trí tuệ và khôn ngoan, nhưng tạo hóa công bằng đã buộc anh nhận một sự bất thường như cái giá phải trả. Chỉ là một khác biệt nhỏ, nhưng khi anh ngồi trên ngai vàng thì nó là ô nhục. Anh là biểu tượng của muôn vạn quý giá đáng tôn sùng, làm sao anh có thể…
Anh có thể tung hê, mặc kệ tất cả. Trừ em. Anh sợ khi chân tướng được bóc trần trụi trước mắt em… Em sẽ vẫn yêu thương, vẫn đặt anh làm trung tâm cuộc sống. Nhưng trong mắt em sẽ tồn tại một thứ gì đó khang khác, lấn cấn, một thứ gì đó không còn vẹn nguyên.
Nàng công chúa nhỏ của anh, cuối cùng anh cũng đã tích lũy được khối ích kỷ lớn lao để quăng bỏ tất cả, trút hết nhọc nhằn lên đôi vai em nhỏ nhắn.
Gia Tú, anh luôn luôn tự tin vào em. Đã đến lúc em bước khỏi cái bóng của anh. Đã đến lúc khối óc và sức mạnh của em được vận hành đúng năng lực của nó. Hãy sử dụng Duy Thức. Trí tuệ và tài năng ấy sinh ra để phục vụ quyền lực của em. Anh đã thua, nhưng em sẽ thắng.
Gia Tú, em sẽ vui thích với những ván cờ người. Em sẽ thú vị trong thế giới của quyền lực. Anh tự tin tuyệt đối, vì em là em gái của anh. Trong thân thể em chảy cùng dòng máu với anh.
Công chúa nhỏ của anh, anh thương em nhiều nhất.
Gia Tú, anh xin lỗi.